Lại thêm bóng ma trước kia khi bị ngược đãi, nàng vừa nhìn thấy Ngọc Nhi hùng hổ, trực giác liền cảm thấy sợ hãi.
Nàng kinh hoảng đứng lên, co quắp trốn sau giường, ôm lấy cơ thể chính mình, sợ đến lạnh run.
“Ngươi hỏi ta muốn làm gì à?”
Ngọc Nhi cười đến đáng sợ, sau đó nguy hiểm tới gần giường.
“Chính ngươi vô dụng không thể giữ được con, lại tính kế hãm hại ta!”
Hữu Nhàn vô lực lắc đầu, theo bản năng lui về phía sau.
“Ta không hiểu ngươi nói gì, tại sao… ta, ta không có hãm hại ngươi…”
“Không có? Nhất định là ngươi tổ cáo ta trước mặt vương gia, xúi giục vương gia đối phó với ta!”
Ngọc Nhi hung hăng trừng mắt, bây giờ nàng ta giống như một con chuột chạy qua đường liền bị người ta xúm lại đánh, mọi người trong vương
phủ đều muốn bắt được nàng ta, để tranh công trước mặt vương gia.
Nàng ta chạy lòng vòng quanh vương phủ, không biết chạy bao nhiêu
lần, nhưng vẫn không trốn thoát, chỗ nào cũng có người bổ vây lấy nàng
ta.
Nàng ta biết rõ bản thân khó có thể chạy thoát, vậy, nàng ta sẽ khiến cho nữ nhân này phải chôn cùng mình.
Tới địa phủ cũng phải bắt nàng làm nô lệ cho nàng ta!