Nghe người hầu bẩm báo, Tần Tương đột nhiên cảnh giác đứng lên
“Đi, đi vào xem!”
Ngọc Nhi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, một tay túm lấy cánh tay Hữu Nhàn, ném lên giường.
“A—”
Hữu Nhàn hét lên một tiếng, rồi bị Ngọc Nhi cậy mạnh ép tới, nặng nề ngã xuống giường.
Cơ thể chạm vào thành giường lạnh ngắt, lại vang lên tiếng đánh.
“Đứng lên cho ta!”
Ngọc Nhi hung hăng kéo tay nàng, nhìn thấy trên bàn trang điểm của Hữu Nhàn có cây kéo liền cầm lên kề vào cổ nàng.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì ta?”
Hữu Nhàn cảm thấy phần eo mình phát đau, nhìn xuống, có thể thấy rõ cây kéo đang chỉ vào cổ họng mình.
Con ngươi của Ngọc Nhi càng thêm quỷ mị.
“Các ngươi khiến cho ta rơi vào đường cùng, còn hỏi ta muốn gì?!”
Nàng ta phẫn hận nghiến chặt răng “Ta nói cho ngươi biết, nếu ta bình an rời khỏi vương phủ thì coi như xong, còn nếu như không thì ta muốn
ngươi phải cùng ta xuống địa ngục!”
Hữu Nhàn giật mình.
Không phải vì sợ chết mà là vì ngữ điệu phát lạnh của nàng ta.
Ngữ khí của nàng ta còn ớn lạnh hơn cả tử thần.
“Nương nương!”
Tần Tương mang theo người chạy vào, thấy Hữu Nhàn bị Ngọc Nhi kèm hai bên thì không khỏi kinh hô.
“Mau bẩm báo với vương gia, nương nương bị Ngọc Nhi bắt cóc!”
“Vâng!”
Hai tên thị vệ lúc nãy bị Ngọc Nhi đá trúng vẫn chưa hết đâu, nhịn đau đớn chạy đi.
“Người mau thả nương nương giơ tay chịu trói đi! Như vậy còn có thể
bảo toàn tỉnh mạng, bằng không chờ khi vương gia tới, nhất định ngươi sẽ phải chết!”
Tần Tường chăm chú nhìn biểu cảm của Ngọc Nhi, để tránh việc nàng ta quá kích động mà làm hại nương nương..
“Ngươi bảo bọn họ tránh ra, để ta rời khỏi phủ, ta sẽ để lại người!”
Ngọc Nhi cố ý nhấn cây kéo vào cổ Hữu Nhàn.
“Tần Tương…”
Giọng Hữu Nhàn run lên.
Từ sâu trong thâm tâm nàng rất sợ Ngọc Nhi, chịu không được khi giọng nói của Ngọc Nhi vang lên bên tai, điều này khiến nàng cảm thấy khủng
hoảng, ngay cả không khí xung quanh cũng căng thẳng.
“Nương nương, người đừng sợ, vương gia sẽ tới nhanh thôi.”
“Không được để vương gia tới! Bây giờ các ngươi thả ta đi! Nếu không
ta sẽ cắt đứt cổ họng của nàng ta, không cần chờ vương gia tới, nàng
ta đã đi gặp diêm vương rồi!”
Ngọc Nhi vừa nghe thấy Thuộc Phong muốn tới, vẻ mặt hung hăng bỗng nhiên cứng ngắc, trắng bệch.