“Được! Chỉ cần ngươi không làm hại nương nương, ngươi đi đi!”
Ngọc Nhi bây giờ đang là kẻ giãy chết, tâm tình không khống chế được. Tần Tương sợ nàng ta bị kích thích sẽ làm hại nương nương.
Dù cho thế nào thì bây giờ tính mạng nương nương vẫn là quan trọng nhất.
Ngọc Nhi nheo mắt, liếc mắt nhìn kỹ Tần Tương, sau đó kéo Hữu Nhàn,
cẩn thận lùi ra cửa phòng, đôi mắt không chớp nhìn thẳng Tần Tương.
“Ngọc Nhi, chúng ta đã để ngươi rời khỏi phòng rồi, ngươi hẳn là phải tuân thủ lời hứa, thả nương nương ra!”
Tần Tương đàm phán.
Ngọc Nhi cười nhẹ một tiếng.
“Ngươi nghĩ ta ngu hả? Ta thả nàng ta ra thì ta còn cơ hội sống sót
rời khỏi cửa lớn vương phủ sao?! Các ngươi không được theo ta, chờ ta
rời đi an toàn rồi, tự nhiên sẽ thả nàng ta ra!”
“Phải thả cho ta!”
Một giọng nói âm lãnh từ phía sau Tần Tương vang lên
“Vương gia, người tới rồi!”
Tần Tương đang không biết phải làm thế nào, thấy Thuộc Phong tới,
thật chẳng khác trời đêm thấy ánh mặt trời, rất nhanh lui về phía sau.
“Lập tức thả nàng ra, bằng không đừng trách ta không cho ngươi biết trước hậu quả!”
Thuộc Phong đứng cách Ngọc Nhi năm bước, hai cung thủ theo sát phía sau Thuộc Phong, bày xong trận thế, chỉ chờ nghe lệnh.
Khi hắn nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hữu Nhàn, ý chí vẫn luôn được cho là sắt đá chùn lại.
“Vương gia, người thật bất công, lại che chở cho nữ nhân kia như
vậy!” Ngọc Nhi không thể tin được trừng lớn mắt “Lẽ nào người đã quên
rồi? Người đã từng chính miệng nói với ta, ta hơn nàng ta rất nhiều! Vậy tại sao bây giờ lại bảo vệ nàng ta? Hay là tại gia đình nàng ta có
quyền có thế, còn chơi trò tự sát, nên người phải coi nàng ta là trung
tâm?”
Nghe nàng ta nói mà cơ thể Hữu Nhàn run lên.
Không đến mức đồng cảm với Ngọc Nhi, nhưng từ sau khi nàng tự sát tỉnh lại, thái độ của Thuộc Phong đối với nàng rất khác.
Nếu thực tâm quan tâm, thì cũng không thể nháy mắt đã thay đổi như vậy.
Nếu để nàng nghĩ hắn dịu dàng, nói không chừng lại là một lần ngụy
trang nữa, lại lừa dối nàng một lần nữa, đợi đến lúc hắn cho rằng nàng
đã rơi vào tròng của hắn, hắn sẽ lại tàn nhẫn nói cho nàng biết, hắn chỉ mang theo mục đích nào đó thôi.
“Ngươi câm miệng cho ta! Đồ điên!”
Thuộc Phong thấy ánh mắt Hữu Nhàn buồn bã, một luồng lửa giận cuộn lên.
“A…a… ta là kẻ điên! Ta chính là kẻ điên thì sao? Bây giờ nữ nhân của ngươi đang ở trên tay ta, ta muốn nàng ta sống thì nàng ta sẽ sống, ta
muốn nàng ta chết, thì nàng ta không thể sống!” Ngọc Nhi như đã phát
điên cười, cây kéo trên cổ Hữu Nhàn lại nhấn mạnh xuống.
“A!”
Hữu Nhàn nhíu chặt lông mày, mơ hồ cảm thấy bị cắt đến đau đớn.