Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 252: Rơi xuống: Tương tư rất khổ (1)



Vừa định nói gì đã bị giọng nói của Giang Hữu Hạo văng vào từ cửa lớn cắt đứt.

“Hữu Nhàn, thu thập đồ đạc, theo ta về!”

Hữu Hạo vừa tiến đến đã nổi giận đùng đùng nói.

Nghe nói tiểu thiếp của tên họ Thuộc này khiến Hữu Nhàn bị thương, điều này khiến hắn quyết định không thể để Hữu Nhàn tiếp tục ở lại Thuộc vương phủ này nữa.

“Ngươi muốn đưa nữ nhân của ta đi, còn phải hỏi ý kiến của ta xem ta có cho đi hay không!”

Thuộc Phong đứng chắn trước mặt Hữu Nhàn, cơ thể to lớn hoàn toàn che lấp nàng.

Hữu Hạo nheo mắt, lại nhớ tới nợ cũ.

Lúc Trúc Tâm trốn trong Thuộc vương phủ, bị hắn phát hiện muốn mang về, cũng là tên Phong tiểu tử này gây khó dễ.

Hiện tại hắn muốn đưa muội muội của mình đi, bộ dạng của tiểu tử này vẫn đáng đánh như trước, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả trước.

“Lần này ta tới là có mang theo khẩu dụ của thái hoàng thái hậu, cho dù ngươi có nhiều lý do hơn nữa, cũng không thể ngăn cản!”

Hữu Hạo hừ một cái, muốn qua chỗ Hữu Nhàn.

“Cho dù là hoàng đế, cũng không thể bắt ta tuân chỉ!”

Thuộc Phong âm trầm dò xét, một tay bắt được cánh tay của Hữu Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ uy hiếp, lực tay ngày càng mạnh.

Hữu Hạo cũng không phải kẻ dễ chọc, hắn cũng vươn một cánh tay bắt lấy một cánh tay của Thuộc Phong.

Hai người trong tư thế giao thủ, không ai chịu nhường, ánh mắt cùng dò xét đối phương.

“Các người, các người đừng đánh nhau.”

Hữu Nhàn kéo hai người ra, cơ thể nàng rất yếu, không có khí lực, lúc đứng lên cũng không vững.

“Cẩn thận một chút!”

Thuộc Phòng nhanh chóng đỡ lấy nàng, chỉ bằng sức lực như gà con này của nàng thì làm sao có thể kéo được hai người bọn hắn?

Chỉ e là đến lúc nàng bị tổn thương mới buông ra được.

Hữu Nhàn giật mình nhìn hắn một lát, rồi lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

“Cảm ơn, ta biết rồi!”

Đây rõ ràng là nàng giữ khoảng cách, khiến hắn hoảng hốt.

Nhiều ngày nỗ lực như vậy, chỉ để khiến nàng vui vẻ, để nàng thoải mái một chút, kết quả lại vẫn như cũ.

Hắn nhíu mày, khóe môi hơi giật giật.

“Hữu Nhàn, thái hoàng thái hậu hạ ý chỉ, muốn muội vào cung.”

Hữu Hạo liếc Thuộc Phong một cái, lời ít ý nhiều nói.

“Không cần! Ta sẽ không đồng ý!”

Thuộc Phong chắn ngang trước người Hữu Nhàn, ngữ khí như kẻ chuyên chế độc tài.

“Không cần ngươi đồng ý! Ta chỉ hỏi ý kiến của Hữu Nhàn!” Hữu Hạo chuyển hướng ánh mắt qua Hữu Nhàn “Muội có muốn rời khỏi đây một thời gì không?”

Nàng cúi đầu, hờ hững không nói gì một lúc lâu.

“Ta…”

Cuối cùng mở miệng cũng bất an nhìn hai nam nhân trước mặt, do dự.

Thuộc Phong xiết chặt nắm tay, trái tim thắt lại.

“Đừng chần chừ nữa! Theo ta vào cung, Thuộc vương phủ là nơi muội nên ở sao?”

Hữu Hạo gỡ được bàn tay Thuộc Phong đang nắm lấy tay Hữu Nhàn ra, muốn đưa nàng đi.

“Không cho đi!”

Thuộc Phong trừng mắt, kéo cánh tay trái của Hữu Nhàn

“Không cho cũng phải cho!”

Hữu Hạo cũng hung hăng không kém.

Thuộc Phong nheo mắt.

“Phong Nhi! Nhàn nhi còn đang bị thương, sao các người lại lôi kéo như vậy?”

Ngay lúc Thuộc Phong và hữu Hạo lâm vào bế tắc, Thích Nhược Lan vội vàng chạy tới.

Tần Tương thấy trong phòng bật ổn liền ra vườn hoa tìm Thích Nhược Lan.

Hai người liếc xéo nhau, Hữu Hạo hừ một tiếng rồi buông ra, Thuộc Phòng thì ôm lấy Hữu Nhàn vào lòng.

Hữu Nhàn từ chối nhẹ vài cái, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy cơ thể nàng, nàng biết rõ là nàng không có sức, cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi.

“Vị này hẳn là Thuộc lão vương phi?”

Hữu Hạo nhướn mày, hỏi Thích Nhược Lan.

Thích Nhược Lan hướng Hữu Hạo hành lễ.

“Giang thiếu vương gia, lần đầu gặp mặt, thất lễ. Ta không dám tự xưng là lão vương phi gì đó, ta chỉ là mẫu thân của Thuộc Phong thôi!”

“Được! Kẻ quang minh chính đại không nói vòng vo, lần này ta tới là phụng ý chỉ của thái hoàng thái hậu, đưa tiểu muội của ta vào cũng, mong người thuyết phục con trai người, để hắn đừng ngang nhiên làm ra loại chuyện ngu xuẩn!”

Hữu Hạo hung hăng trừng Thuộc Phong, lại nói trực tiếp với Thích Nhược Lan.

“Chuyện này là không thể!”

Thuộc Phong vẫn kiên trì.

Hắn sẽ không buông Hữu Nhàn ra, cho dù là ai tới khuyên cũng vậy!

Thích Nhược Lan nhìn con trai cố chấp cùng với con dâu tiều tụy, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Tạm thời tách ra cũng không phải là chuyện không tốt, có thể để mọi người tĩnh tâm một chút.”

Thích Nhược Lan chậm rãi mở miệng.

Thuộc Phong có chút không thể tin được trừng to mắt, lại càng ôm Hữu Nhàn chặt hơn.

“Người nói cái gì vậy?”

Thích Nhược Lan thở dài một hơi.

“Phong nhi, cho Nhàn nhi một thời gian để nàng từ từ tĩnh tâm. Để nàng ở bên cạnh con, Điều này thực sự không hiệu quả.”

Khoảng thời gian này Hữu Nhàn bàng quan với mọi người là vì Thuộc Phòng đột nhiên quan tâm tới nàng, nếu là Hữu Nhàn trước đây, nàng không thể không có cảm giác.

Sở dĩ nàng không đáp lại là vì bóng ma trong lòng vẫn còn luẩn quẩn.

Để nàng rời khỏi vương phủ một thời gian, có lẽ nàng sẽ tự nghĩ thông, chuyện quá khứ không còn dằn vặt nàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.