Đang lúc Thuộc Phòng nghĩ vẩn vơ, đột nhiên nghe thấy tiếng chó kêu, bắp đùi cảm thấy có gì cọ vào.
Vừa cúi đầu, thì ra là một con chó nhỏ lông trắng như cục bông.
“Tiểu Bạch! Mau dừng lại, quận chúa không ở đây ngươi đừng nghịch ngợm như vậy!”
Tử Ngọc đuổi theo phía sau Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cứng đầu, cứ ghé vào chân Thuộc Phòng, không thèm nghe Tử Ngọc nói.
Bộ dạng giống như đang sợ.
Giống như quấn hắn đến chết mới thôi.
Thuộc Phong bất giác nhíu mày —
Từ khi nào mà trong vương phủ có người thích nuôi chó?
“Cô gia, xin lỗi! Xin lỗi! Là nô tỳ không trông Tiểu Bạch tốt, để nó chạy tới làm phiền người!”
Tử Ngọc lo sợ nói.
Biết hai ngày nay tâm tình vương gia không tốt, thấy hắn nhíu mày, nàng toát cả mồ hôi lạnh.
“Đây là?”
Thuộc Phong nhìn Tử Ngọc hỏi.
“Là quận chúa nuôi, lúc nó nhỏ quận chúa có hỏi qua người, người còn nhớ không?”
Tử Ngọc cố gắng làm hắn nhớ lại.
Đôi mắt đen của hắn vô thức nheo lại.
Nàng… nàng nuôi một con chó nhỏ?
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!”
Tiểu Bạch lăn qua lăn lại bên chân hắn làm nũng, chờ nó chơi một lúc lại quay ra kêu lên.
Thuộc Phong ngồi xổm xuống, Tiểu Bạch lập tức nhảy vào lòng hắn, không ngừng dùng bộ lông mềm nịnh nọt hắn.
Thuộc Phong ngẩn ra, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười nhẹ.
Quả nhiên là chủ nào chó đó!
Ngay cả thú nuôi cũng thích làm nũng như chủ nó vậy, như vậy…
Lại nghĩ tới nàng, nhớ, lại càng thêm nhớ, nụ cười đọng mãi trên môi.
“Cô gia, giao Tiểu Bạch cho ta, quận chúa nói người không thích động vật, trước khi quận chúa đi đã giao Tiểu Bạch cho nô tỳ!”
Tiểu Bạch vươn tay muốn đón Tiểu Bạch về.
Thuộc Phong giật mình, không ngờ tâm tư nàng lại tinh tế như vậy.
Bởi vì sợ hắn không thích, cho nên mới nghĩ cho hắn tất cả như vậy.
“Không cần, sau này Tiểu Bạch ta sẽ chăm sóc cho tới khi nàng trở về!”
Thuộc Phong nói vậy Tử Ngọc lại càng hoảng sợ.
“Cái gì? Cô gia muốn chăm sóc Tiểu Bạch sao? Không phải người ghét chó mèo sao?”
Tử Ngọc mở to mắt ngạc nhiên hỏi.
Thuộc Phong dùng bàn tay to vuốt ve bộ lông dài của Tiểu Bạch, Tử Ngọc liếc mắt, tầm nhìn rơi xuống người Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, để ta chăm!”
Hắn nhắc lại, không phải trưng cầu ý kiến, chỉ khẳng định lại.
“Vâng!”
Tử Ngọc lè lưỡi, hiểu được ý muốn mượn vật nhớ người của vương gia.
Khoảng thời gian này, nàng quan sát, nàng nghĩ vương gia vốn không vô tình với quận chúa.
Lúc quận chúa sinh bệnh hắn ở lại chăm nom không rời, lúc quận chúa
rời đi cũng lầ thần tình buồn bã nóng ruột nóng gan, vô tình để lộ ra
chuyện vương gia quan tâm đến quận chúa.
Ý thức được điều này, Tử Ngọc cười thầm.
Để ý nhiều ngày, cuối cùng cũng thu được chuyện vui vẻ này.
Tiểu Bạch nằm trong lòng Thuộc Phòng, ngoan vô cùng, theo thói quen sủa vài tiếng, ngoan ngoãn như con cừu.
Hắn ôm cục bông này, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười của Hữu Nhàn —
Hiện tại nàng đang làm gì? Sức khỏe có tốt không? Cô đang ngắm trăng giống hắn không?
Không được, thực muốn gặp nàng quá, thật nhớ nàng quá…
Hôm nay là mười lăm tháng tám, rất nhiều thị vệ trong hoàng cung đều về nhà đoàn viên, canh phòng cũng lơi lỏng…
Khuôn mặt tuấn tú của hắn nở một nụ cười khó hiểu, khóe miệng cong lên rất cong.
___________________
Đêm Trung Thu ở hoàng cung thường náo nhiệt, tiếng pháo hoa vui vẻ, còn có tiếng người vui vẻ hoan hô lọt vào tai không ngừng.
Hữu Nhàn yên lặng nhìn bầu trời đêm sáng như ban ngày, khuôn mặt mĩ lệ được soi sáng, con ngươi long lanh chưa đầy ưu thương.
Xung quanh vui vẻ, vẻ mặt mọi người đều tươi cười, tất cả đều không
khiến nàng hứng thú, tâm tình cũng không tốt lên chút nào, trái lại còn
càng thêm không ổn.
Nàng có vẻ như không hòa nhập được.
“Hữu Nhàn quận chúa, người xem pháo hoa sao? Pháo hoa ở trong cung rất đẹp phải không?”
Một nha hoàn bưng khay trà tới, đẩy cửa vào, đây là nha hoàn dì cho nàng.
Hữu Nhàn quay qua cười một cái.
“Đúng vậy, rất đẹp!”
Dù đẹp cũng không thuộc về nàng.
Tiểu tỳ đặt khay trà lên bàn, cũng tiến lên bên bệ cửa sổ.
“Đây là do hoàng thượng đích thân chuẩn bị vì hoàng hậu, pháo hoa đều là ngoại triều tiến cống, bởi vì hoàng hậu nương nương đặc biệt thích
ngắm, cho nên mỗi dịp tết đều cho người đốt pháo cho nương nương xem,
pháo hoa đẹp như vậy, người dân ngoài thành cũng thấy được!”
Nàng cũng chỉ là một người qua đường may mắn, mặc dù ở trong cùng, dì của nàng hay là Ân Sương tỷ tỷ đều đối tốt với nàng, đối đãi với nàng
như thân nhân, nhưng dù sao thì đó cũng không phải người thân của nàng,
hoặc là nàng vốn không có nhà, có thì cũng chỉ là tạm thời một thời gian thôi.