Chuyện này đã truyền khắp cao thấp trong Vương Phủ, quận chúa tưởng nàng là người ngu sao, còn trợn mắt nói lời bịa đặt?
★★★
“Phải không?”
Thuộc Phong hờ hững gợi lên khóe môi, tùy ý hỏi.
Lời lão
Vương gia nói cũng không khiến Thuộc Phong có quá nhiều phản ứng, hiển
nhiên hắn hoàn toàn quên tiểu cô nương mà chính mình ưng thuận hôn ước vào 11 năm trước rồi.
“Đúng rồi! Hữu nhàn từ nhỏ đã thích ngươi ——”
“Nếu lão Vương gia không có ý kiến gì khác, việc này cứ quyết định vậy đi.”
Lão Vương gia hưng trí bừng bừng còn muốn nói tiếp, lại bị Thuộc Phong yên lặng đánh gãy.
“A? Nha. . . . . . Hảo. . . . . .”
Lão Vương gia dừng tươi cười, mơ hồ cảm giác được sự lãnh mạc của Thuộc Phong đối với cuộc hôn nhân này.
“Tháng sau, tiểu chất sẽ đúng giờ tới thú Hữu Nhàn quận chúa.”
Vừa dứt lời, Thuộc Phong liền đứng dậy cáo từ.
“Sao không ngồi thêm chút nữa?”
Lão Vương gia cũng từ trên ghế đứng dậy.
“Không cần, tiểu chất còn có công sự trong người, thứ cho không thể ở lâu .”