Hữu Nhàn không yên tâm hỏi, hai tròng mắt đảo qua lại.
Lâu đại nương nhìn phản ứng của nàng, thoải mái cười.
“Đây là canh cá Vương gia thích ăn nhất, lão nô tự mình làm tốt, để cho người ở trước mặt Vương gia hảo hảo biểu hiện một phen.”
Hữu Nhàn không dám tin nhìn bà.
“Các ngươi lại muốn gạt ta bị mắng tiếp có phải không? Lần trước ta đã làm
các món theo như lời ngươi, canh cá này nhất định cũng là thứ Thuộc
Phong chán ghét!”
“Vương Phi a, oan uổng cho lão nô quá! Lão nô thừa nhận, lúc trước bởi vì có
nhiều chuyện không biết cho nên hiểu lầm người. Nhưng mà bây giờ, lão nô trải qua mấy ngày cân nhắc, đã cùng bọn tiểu nhị trù phòng thương nghị, muốn cùng nhau giúp người thắng được dạ dày Vương gia!”
Lâu đại nương hiền lành cười nói.
“Các ngươi muốn giúp ta?” Hữu Nhàn nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.” Nhưng mà vì sao? Các ngươi không phải vẫn thực chán ghét ta ư?”
“Trước kia đều là lão nô nghe đồn bậy bạ mới tạo thành hiểu lầm. Lần trước Tử Ngọc đã nói rõ tường tận sự việc xảy ra trong quá khứ cho chúng nô tài nghe, chúng ta còn bán tín bán nghi, hai ngày
này cũng từ tỏng miệng của Tần nội thị nghe nói người vì gặp Vương gia,
vụng trộm chạy tới mã phòng, sau đó bị té gãy chân. Người đối với Vương
gia của chúng ta là một mảnh tình thâm, chúng ta không có lý do gì không giúp người.”
Nếu là trù nghệ của Lâu đại nương, nàng có thể hướng hắn xum xoe viện cớ!
“Những lời ngươi nói đều là thật sự? Ngươi thề không phải đang đùa giỡn ta?”
Đại nương sủng nịch gật đầu.
“Ta
thề. Phía trước chúng nô tài có nhiều địa phương đắc tội, mong rằng
Vương phi nương nương không cần nhớ ở trong lòng, hiện nay, chúng ta
nguyện ý dốc hết khả năng, vì người đạt thành tâm nguyện.”
“Kỳ thật chuyện trước kia, ta cũng có chỗ sai.”
Hữu Nhàn cúi đầu, ngượng ngùng nhận lỗi, hoàn toàn không có một chút kiêu ngạo.
“Tất cả mọi người đều có cái đúng cái sai, liền không cần nhắc lại nữa. Về
sau chúng ta chính là cùng trận tuyến rồi, Vương phi nương nương, người
phải cố lên a!”
“Ân! Ta nhất định sẽ cố gắng!”
Hữu Nhàn cùng Lâu đại nương cùng cười tươi, cuối cùng đạt thành giải hòa.
Hữu Nhàn thấy cửa thư phòng không có người canh giữ, liền nhanh chóng chạy vào xem thử phía bên trong.
Phát hiện
Thuộc Phong đang vẽ tranh, nàng không muốn quấy rầy đến người đang vẽ,
vì vậy rón ra rón rén, chậm rãi bước tới gần hắn.
“Thuộc Phong. . . . . .”
Đi đến trước bàn hắn, Hữu Nhàn thấp giọng kêu một tiếng.
Thuộc Phong
đang vẽ tranh chuyên chú, đột nhiên nghe được tiếng người đến, theo
phản xạ tự nhiên vồ lấy bước tranh, như là nóng lòng che dấu điều gì.
“Ngươi tới đây làm chi?”
Thuộc Phong cực kỳ phiền chán trừng mắt nhìn người phía trước đang há hốc mồm vì ngạc nhiên!