Sau đó lập tức vào album, lại phát hiện có mật mã, An Thanh cảm giác có chút rối loạn, nhìn Lương Hiểu đang ngủ say, An Thanh có xúc động muốn bóp chết Lương Hiểu, quá phiền mà. Cầm điện thoại của Lương Hiểu, cứ thế buông tha An Thanh lại không cam lòng, dù sao đêm nay cô đã phí không ít tâm tư, nhưng nhìn về phía mật mã, An Thanh lại không có cách nào.
An Thanh cố gắng nhớ lại thông tin của Lương Hiểu, dù sao cô đã xem qua hồ sơ cô ấy, trước có để ý một chút tuổi tác của Lương Hiểu, số chứng minh nhân dân cũng có chút ấn tượng, cô muốn thử ngày sinh nhật của Lương Hiểu xem sao.
An Thanh thử một chút, không được, cô lại dùng ngày sinh của Dương Văn Kỳ để thử, vẫn không phải, dùng mật mã phổ biến như 123456 cũng không đúng, dù vậy An Thanh cũng không muốn buông tha nên vắt hết óc suy nghĩ con số có khả năng.
Đúng lúc này Lương Hiểu bổng nhiên mở mắt, An Thanh chống lại ánh mắt của Lương Hiểu, trong lòng cảm thấy xấu hổ không thể xấu hổ hơn, giải thích chuyện mình ở trên giường Lương Hiểu thế nào đây? Luôn thông minh, An Thanh đột nhiên phát hiện đầu óc lúc này không đủ dùng.
Lương Hiểu mở mắt thấy trước mặt xuất hiện một người dọa cô chết khiếp, bị kinh hách cũng rất nhanh chóng thanh tỉnh lại, An Thanh tại sao ở trên giường cô? Lương Hiểu ngồi dậy, An Thanh lúc này cũng đang ngồi trên giường cô, mà bên cạnh tay cô ấy chính là điện thoại di động của cô, điện thoại lúc này ở sai vị trí, hiển nhiên không phải tự mình chạy đi chỗ khác mà là An Thanh qua đây, bò lên giường mình, là vì nó sao?
Lương Hiểu trong lòng có đáp án, An Thanh không sợ lúng túng ở chung một phòng với cô, thì ra để nhân lúc cô ngủ xóa ảnh chụp.
Lương Hiểu biểu tình cái gì cũng biết khiến An Thanh càng thêm xấu hổ, mặc dù trong lòng xấu hổ đến rối tung, nhưng mặc ngoài vẫn rất bình tĩnh.
"Cô nếu tự xóa ảnh chụp thì tốt rồi, đỡ khiến tôi tốn nhiều công sức như vậy." An Thanh tận lực hùng hồn nói, bộ dáng như lỗi lầm là do cô.
"An tổng nửa đêm bò lên giường tôi, khiến tôi thụ sủng nhược kinh, còn tưởng An tổng coi trọng tôi, đáng tiếc An tổng chỉ vì ảnh chụp, để xóa ảnh chụp, An tổng cũng rất dốc sức." Lương Hiểu hài hước nói, dù sao người lúng túng bây giờ là An Thanh.
"Nói như vậy cô chờ mong tôi đối với cô làm gì đó, nếu không làm chẳng phải khiến cô thất vọng rồi?" Tuy An Thanh biết Lương Hiểu nói đùa, nhưng An Thanh cũng không phải dễ trêu chọc. Cô đổi khách thành chủ, nghiêng về phía Lương Hiểu, dù sao cô cũng không thể lúng túng hơn được.
An Thanh vốn ở trên giường cô, hơn nữa cách rất gần, cô ấy nghiêng một cái, khoảng cách càng gần Lương Hiểu hơn, gương mặt xinh đẹp đến gần như thế hơn nữa càng lúc càng gần hơn, có thể khiến Lương Hiểu ngửi được mùi nước hoa trên người An Thanh.
An Thanh là một cô gái có mị lực, điểm này không thể nghi ngờ, Lương Hiểu biết rõ An Thanh chỉ là không cam lòng yếu thế nên đùa giỡn cô, nhưng tim của cô không tự chủ nhảy loạn mấy nhịp, thân thể cô không khỏi lui về sau, ý đồ muốn tránh xa bầu không khí kỳ quái này, nhưng thân thể cô lui về sau rồi chạm phải đầu giường không thể lui được nữa. Mà An Thanh càng lúc càng đến gần hơn, Lương Hiểu biết rõ An Thanh sẽ không làm gì với cô nhưng trong lòng mơ hồ vẫn có chút rộn ràng, Lương Hiểu nhanh chóng đè xuống tâm tình, giả bộ bình tĩnh nhìn thẳng An Thanh, tựa hồ đang đợi bước tiếp theo của An Thanh.
An Thanh phát hiện trừ bỏ lúc đầu Lương Hiểu có chút bối rối nhưng sau đó lại bình tĩnh lại, ngược lại An Thanh lại có cảm giác đâm lao phải theo lao, cô lại không thể đối với Lương Hiểu làm cái gì, nhưng thua người không thể thua trận, An Thanh tiếp tục tiến đến gần Lương Hiểu.
Mẹ nó, môi của An Thanh còn ba phân nữa thì sẽ dán lên môi cô, vị này diễn quá giống thật đi, hơn nữa xu thế còn đến gần thêm, Lương Hiểu cảm giác cô không thể bình tĩnh được.
"Cô chừng nào thì xóa ảnh chụp?" An Thanh đương nhiên sẽ không thật sự hôn Lương Hiểu, nên vào lúc này rất có chừng mực mà ngừng lại, cũng không có ý định đùa giỡn Lương Hiểu nữa, thuận miệng hỏi Lương Hiểu chuyện ảnh chụp.
"An tổng muốn xóa ảnh chụp?" Lương Hiểu hỏi.
"Đương nhiên." Không muốn xóa thì sao hy sinh lớn như vậy chứ?
"Vậy thì xóa." Lương Hiểu sảng khoái đồng ý khiến An Thanh cảm thấy thật bất ngờ.
An Thanh nhìn Lương Hiểu mở mật mã vân tay, rồi mở album ảnh, điền mật mã vào, mật mã lại chính là phiên âm tên của cô, thật sự không thể nghĩ ra được, sớm biết dễ như thế, cô đi một vòng lớn để làm chi? An Thanh thật sự mâu thuẫn, vừa buồn bực vừa hài lòng, cảm giác như đã gây ra một hồi cười chê.
"Bên trong là ảnh riêng tư của chị, đương nhiên mật mã liền dùng tên phiên âm của chị, không cần phải phí công suy nghĩ." Lương Hiểu giải thích.
"Cám ơn." An Thanh thấy Lương Hiểu xóa xong liền nói, đối với Lương Hiểu nói lời cảm ơn từ trong lòng, tuy đêm nay làm một đống lớn chuyện oan uổng.
"Không cần cảm ơn, chụp những bức hình kia, vốn chính là xâm phạm chuyện riêng tư, lúc đó không chịu được Dương Văn Kỳ phản bội mà giận chó đánh mèo chị, chuyện cũng đã qua rồi không có khả năng tiếp tục giận chó đánh mèo chị nữa." Lương Hiểu không phải là người không hiểu chuyện, tình cảm phai nhạt đi, thì nhìn rõ mọi thứ hơn.
"Dù sao cũng là chuyện đã qua, cô có thể nghĩ như thế là tốt rồi, xem ra mỹ nhân kế vẫn có thể dùng được." An Thanh vừa cười vừa nói, cô không muốn nói thêm về chuyện này, dù sao chuyện đó thiếu chút nữa hại cô thật thảm, thực sự là ký ức không muốn nhớ lại.
"Mỹ nhân kế? Thật sự là sóng cuộn mãnh liệt, vô cùng..." An Thanh nhàn nhạt nói về chuyện đã qua, Lương Hiểu đương nhiên cũng không nói nhiều, cô phát hiện hôm nay An Thanh vô cùng giống "người thường", vì để xóa ảnh chụp mà bò lên giường của người khác, còn cùng cô nói lời vui đùa.
Ban nãy không để ý, hiện tại mới phát hiện An Thanh lúc này rất quyến rũ, tóc dài rơi rải rác một bên, ngũ quan tinh xảo, da trắng nõn không tì vết, mặc váy ngủ ren đen, càng khiến da thịt trắng nõn bên trong càng thêm trắng, đặc biệt gợi cảm câu người, bởi vì thân trên nghiêng về phía trước, Lương Hiểu có thể nhìn xuống phía dưới, không sót một cảnh sắc gì, hình ảnh đủ khiến người ta phun máu mũi...
An Thanh dù không có dựa sát gần Lương Hiểu lắm nhưng tư thế của cô đúng là nghiêng về phía trước, góc nhìn của Lương Hiểu cũng lớn hơn, quả thật là một màn sóng trào mãnh liệt, An Thanh mặt chợt đỏ lên, sau đó đứng dậy về lại giường của mình.
"Muộn rồi, nhanh ngủ đi." An Thanh nổ lực che giấu xấu hổ, thật là, bầu không khí thật vất vả hết lúng túng, thoáng cái lại lúng túng hơn.
"Ngủ ngon." Lương Hiểu thấy An Thanh có chút ngượng ngùng, chẳng biết tại sao, tâm tình chợt tốt hơn, có thể nói "một nụ cười xóa hết oán thù" cảm giác không tệ.
"Ngủ ngon." Về đến giường mình An Thanh cũng nói một tiếng ngủ ngon, cô nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm thấy ngu xuẩn muốn chết, tuy rằng quá trình có không ít xấu hổ cũng phạm không ít chuyện ngu ngốc, nhưng ảnh chụp đã xóa bỏ, vì thế trong lòng An Thanh vẫn cảm thấy tốt lắm. Không thể phủ nhận, hiện giờ hảo cảm của cô đối với Lương Hiểu tăng lên không ít.