"Lương Hiểu à, hai đứa ở chung một chỗ chúng ta cũng không nói gì, nhưng mẹ chỉ có một đứa con gái là con, đồng nghiệp mẹ hầu hết đều đã ôm cháu, hai đứa cũng sinh một đứa đi, dù sao bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, thụ tinh nhân tạo gì gì đó, sinh ra nếu hai đứa không muốn nuôi, chúng ta sẽ nuôi giúp, dù sao mẹ với cha con cũng đã về hưu, nhàn rỗi không có việc gì làm..." Mẹ Lương cũng không biết lần thứ mấy nói chuyện này với Lương Hiểu rồi, trước kia Lương Hiểu nói công ty vừa thành lập bận rộn, bây giờ công ty nhỏ của hai đứa cũng đã vào nề nếp, không còn bận như trước nữa, cũng nên suy nghĩ một chút chuyện này, Lương Hiểu cũng đã ba mươi ba, còn An Thanh cũng đã ba mươi bảy,ba mươi tám, nếu không sinh sau này cũng không sinh được nữa.
"Con hay An Thanh sinh cũng được, dù sao cũng phải sinh một đứa cháu cho chúng ta vui đùa..." Ba Lương cũng nhập đội khuyên nhủ.
Lương Hiểu có chút dao động, cô biết cha mẹ rất thích trẻ con, có lúc ôm đứa trẻ nhà người ta cũng không nỡ buông, khiến Lương Hiểu nhìn cũng cảm thấy áy náy. Bây giờ cha mẹ cũng vừa nghỉ hưu, cuộc sống không có trọng tâm, càng mong đợi nhà có thêm một thành viên mới, để cho cuộc sống có trọng tâm, Lương Hiểu vốn cũng thích con nít, gần đây công ty cũng đã vào quỹ đạo, cô cùng An Thanh không có công việc nhiều như vậy nữa, có lẽ nên suy tính một chút.
"Như vậy đi, con tìm cơ hội thương lượng với An Thanh một chút." Lương Hiểu rốt cuộc cũng không kiên trì nữa.
"Được, chuyện này, con cùng An Thanh thương lượng một chút đi." Cha Lương mừng rỡ vô cùng, trước kia nói muốn rách da miệng, Lương Hiểu cũng không thỏa hiệp, lần này chịu, đã có chút hy vọng rồi.
"Đến lúc đứa nhỏ chào đời, cha cùng mẹ con cũng đã thương lượng xong, từ lúc con đi làm cho tiền sinh hoạt, hai chúng ta đều giữ lại, còn có quỹ nhà ở, bây giờ mua một phòng trong tiểu khu hai con cũng không có vấn đề gì lớn, đến lúc đó đứa nhỏ chúng ta giúp con trông nom, hai con tan làm trở về, muốn gặp là có thể gặp..." Mẹ Lương bắt đầu mơ ước một cuộc sống tốt đẹp được ôm cháu, cùng con gái làm hàng xóm.
"Mẹ, chữ bát ( 八) còn chưa viết xong *." Lương Hiểu cảm thấy mẹ cô lo xa quá, có đứa nhỏ hay không, cô còn phải hỏi ý An Thanh, nếu An Thanh đồng ý, ý nghĩ của mẹ còn có thể, đến lúc đó cô chiếu cố hai người cũng thuận lợi hơn, không cần cách nhau hai thành phố, dù sức khỏe của cha mẹ cũng còn khỏe mạnh, nhưng rồi cũng sẽ ngày một già đi. Dĩ nhiên nếu như An Thanh không muốn đứa nhỏ, những ý nghĩ kia cũng không thành.
( * ) Chữ bát còn chưa viết xong: Chữ bát có hai nét, thiếu một cũng không thành chữ bát ( 八).
Ý chỉ sự việc còn chưa chắc chắn.
------------------"Con liền lựa lời mà nói với An Thanh đi." Mẹ Lương mặt đầy mong đợi nhìn Lương Hiểu, dù trong lòng bà biết con gái bà như con chó nhỏ được An Thanh nuôi, ngoan ngoãn phục tùng, chuyện trong nhà đều do An Thanh định đoạt.
"Dạ." Lương Hiểu gật đầu, nhìn cha mẹ vui vẻ như vậy, Lương Hiểu nghĩ có lẽ thật có thể được.
"An Thanh, em có chuyện muốn nói với chị." Đêm đó sau khi " vui vẻ " xong, Lương Hiểu nằm trên người An Thanh nói.
"Chuyện gì?" An Thanh hỏi, thân thể có chút mệt, giọng có chút lười biếng.
"Em muốn có đứa nhỏ, chị cảm thấy thế nào?" Lương Hiểu nhìn An Thanh hỏi.
Vốn có chút buồn ngủ, nghe thế An Thanh liền tỉnh.
"Tại sao đột nhiên muốn đứa nhỏ?" Trong thế giới của An Thanh, dường như không có kế hoạch này, cho nên Lương Hiểu đột nhiên nói đến, vô cùng bất ngờ.
"Trước kia cha mẹ có nói với em nhiều lần rồi, bây giờ công ty cũng đã đi vào quỹ đạo, em cảm thấy có thể suy nghĩ một chút, sau khi em cân nhắc, cảm thấy có thể." Lương Hiểu nói với An Thanh.
"Chuyện có con chị chưa từng nghĩ đến, nhưng nếu em muốn, chị không phản đối."
Thật ra An Thanh không có chuẩn bị xong việc làm một người mẹ tốt, nhưng cô biết có một số phụ nữ rất thích đứa nhỏ, nhưng những người phụ nữ này không bao gồm cô. Nếu Lương Hiểu muốn có con, An Thanh cảm thấy cô không có lập trường phản đối, dù sao cô không hy vọng Lương Hiểu vì cô mất đi quyền lợi được làm mẹ, hơn nữa An Thanh cảm thấy cô không làm được một người mẹ tốt, nhưng Lương Hiểu thì nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt.
"Hôm nay em có suy nghĩ qua, vốn chỉ là có ý định này, sau đó nghĩ đến, em có thể dùng trứng của chị để em mang thai, vừa nghĩ đến có một đứa nhỏ như chị, em cũng rất mong đợi." Lương Hiểu hưng phấn nói, đây mới là nguyên nhân cô muốn có đứa nhỏ.
"Lương Hiểu, em muốn đứa nhỏ, không có vấn đề, nhưng dùng trứng của em, chị không hy vọng có cảm giác em vì chị mà hy sinh." An Thanh nghiêm túc bác bỏ ý tưởng của Lương Hiểu.
"Không, An Thanh, em không cảm thấy đây là hy sinh, em cảm thấy như vậy mới có thể cảm giác được đây là đứa nhỏ thuộc về chúng ta, gắn kết giữa em và chị, cảm giác đây là kết tinh tình yêu của chúng ta." Lương Hiểu cảm thấy ý nghĩ này rất tốt.
"Dù em nói thế nào, chị cũng không đồng ý, em muốn có đứa nhỏ có thể, dùng chính trứng của em, không thể dùng của chị." An Thanh cau mày nói, cực khổ mang thai mười tháng theo lý đứa nhỏ sinh ra thuộc về Lương Hiểu, cô cảm thấy như vậy đối với Lương Hiểu mới tương đối công bằng.
"An Thanh..." Lương Hiểu nũng nịu khẩn cầu.
"Chuyện này không có thương lượng." Thái độ của An Thanh rất kiên quyết.
"Em nhất định phải sinh đứa nhỏ cho chị." Ở trong chuyện này, lập trường của Lương Hiểu cũng rất kiên định.
Cơ bản mọi chuyện Lương Hiểu đều theo ý kiến của An Thanh làm chủ, cho nên trong cuộc sống hai người rất ít có va chạm lớn, nhưng trong chuyện này, Lương Hiểu kiên quyết không nhượng bộ, Lương Hiểu kiên trì hơn một tháng, An Thanh rốt cuộc cũng nhượng bộ, bởi vì Lương Hiểu đã lên tiếng, nếu không phải trứng của An Thanh cô sẽ không sinh.
Ông bà Lương dĩ nhiên hy vọng là huyết mạch của Lương gia thì tốt nhất, nhưng thái độ Lương Hiểu rất kiên định, hai người cảm thấy có so với không có thì tốt hơn, cho nên cũng làm áp lực cho An Thanh, dưới áp lực của hai người An Thanh không thể không thỏa hiệp.
Một năm sau, Lương Hiểu vào phòng sinh, An Thanh ở bên ngoài, cô không có đi vào, cô sợ cô không chịu nổi dáng vẻ Lương Hiểu đau đớn, trong giây phút đó, cô cảm thấy cô vô cùng nhát gan, nhưng cô sợ thật.
Ở bên ngoài phòng sinh An Thanh cảm thấy so với lần cha cô vào phẫu thuật, còn khiến cô lo lắng hơn, càng đứng ngồi không yên, khi đó An Thanh liền biết, Lương Hiểu so với tưởng tượng của cô còn quan trọng hơn rất nhiều.
Lúc bác sĩ ôm con đi ra, mẹ Lương vui vẻ ôm vào lòng, thận trọng coi như tâm can bảo bối. An Thanh cũng không chú ý nghe thầy thuốc nói thời gian đứa nhỏ sinh ra cùng cân nặng, cô chỉ muốn biết chắc là Lương Hiểu vẫn khỏe mạnh.
Nhìn Lương Hiểu khuôn mặt mệt mỏi, tóc bị mồ hôi thấm ướt, hốc mắt An Thanh có chút đỏ, cô không biết tại sao, chính là trong lòng có nỗi xúc động không tên vỡ òa.
Lương Hiểu nhìn thấy An Thanh, mỉm cười với An Thanh, giờ khắc này, Lương Hiểu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
An Thanh kiên quyết con gái họ Lương, tên là Lương Khê. Điều này khiến cha mẹ Lương rất vui vẻ, vào hộ khẩu Lương gia của bọn họ đấy! A, cái này có phải hay không nói An Thanh thật ra là Lương Hiểu lấy về nhà, điều này vô hình chung khiến cha mẹ Lương cảm thấy tự hào.
An Thanh rất sợ cái loại mềm yếu nằm nằm còn thích khóc như Lương Khê, vốn không giải quyết được, mỗi lần đều bị Lương Khê làm cho luống cuống tay chân, Lương Khê trên tay cô đều khóc, làm cho An Thanh mỗi lần ôm Lương Khê đều giống như ôm củ khoai nóng phỏng tay, hận không thể lập tức ném cho Lương Hiểu, nói cũng kỳ quái, An Thanh dù làm thế nào cũng không thể dỗ con nín khóc, nhưng dù đứa trẻ khóc thế nào vô tay Lương Hiểu cũng có thể an tĩnh lại. An Thanh nghĩ có lẽ trên người cô không có mẫu tính, còn Lương Hiểu lại tràn đầy mẫu tính.