Phi Thường Quan Hệ

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Kinh Tinh đi mua đồ ăn sáng, tổ tông Uông Hạo Diên kia đã chẳng thấy tăm hơi.

Mấy nhân viên trang điểm đứng trơ mắt ếch trong phòng hóa trang, nhưng mà không ai cằn nhằn gì, còn xôn xao tỏ vẻ không sao đâu, bởi vì Uông Hạo Diên tuy chỉ là một tiểu thịt tươi hạng ba, nhưng ba anh lại là nhà sản xuất có tiếng trong giới.

Kinh Tinh cầm tiền của trợ lý thực tập, trong bụng phát hoảng, sợ lỡ mà Uông Hạo Diên bị phóng viên chụp cảnh mặt mộc còn đi dép lê, còn sợ anh ra vẻ chỗ nào sẽ khiến khán giả không còn thiện cảm với anh nữa. Điện thoại càng gọi càng không bắt, xung quanh toàn là rừng không có cách nào tìm được.

Hai mươi phút sau, Uông Hạo Diên mặc áo ba lỗ cùng khố luyện võ từ trong rừng đi ra, trên tay ôm áo khoác, nhìn kĩ trong áo khoác còn bọc lấy một con mèo nhỏ.

Kinh Tinh phát hờn, bạn trai cô đích thị là một tên quan hốt cứt, hại cô cả ngày chỉ có thể chơi với mèo. Giờ thì hay rồi, Uông Hạo Diên không biết từ chỗ nào kiếm về thêm con mèo, còn làm công việc chậm trễ.

Vào phòng hóa trang, Uông Hạo Diên nhanh chóng thay đồ diễn, anh đem con mèo nhét vào lòng Kinh Tinh, nói: “Đồ ăn sáng chị mua đâu? Cho tiểu gia hỏa này ăn chút đi.”

Kinh Tinh đặt con mèo lên ghế, định gọi điện hỏi bạn trai một chút, xem xem có phải lưu ý gì không.

Uông Hạo Diên vừa trang điểm vừa đọc kịch bản, anh diễn vai nam thứ ba, không có yêu đương cũng không có đau khổ gì, cả đời nhân vật này chỉ là đi phụng sự tổ quốc. Kỳ thực anh muốn diễn vai chính cũng chỉ cần một câu nói là xong, nhưng mà nam chính nhiều cảnh lắm á, lười quá không thèm đóng.

Ba anh Uông Vĩ Quốc nói rồi: “Chưa thấy ai như con, ngại diễn vai chính.”

Uông Hạo Diên liền trả lời: “Con có kế hoạch chứ, nam ba nam hai nam chính, không thể tự nhiên đóng nam chính cái một được, dễ bị hắc lắm, đây là sách lược.”

Trang điểm xong phải đi quay phim, hôm nay trời nhiều mây nên không ấm lên được chút nào, đoàn phim đóng tại một công trình kiến trúc cổ vùng ngoại ô, chụp ảnh cho thể loại phim chống quân Nhật, gọi là «Hành Chí Thiên Minh».

Uông Hạo Diên cao một mét tám tư, trên mạng khai một mét tám sáu, bình thường nhìn cũng không phân biệt được. Hơn nữa anh thuộc dạng chân dài vai rộng thực sự rất hợp mặc quân phục, trong phim anh vào vai một gã sĩ quan Quốc dân đảng, so với trang phục chiến sĩ quân của nam nhất nam hai đẹp không kém.

Có cảnh diễn ở trong rừng, đội quân của Uông Hạo Diên bị mai phục, trong lúc chiến đấu bắp đùi anh bị trúng đạn. Thời tiết vốn đã lạnh, quần thấm cả túi máu giả còn lạnh hơn, bởi vì có yêu cầu phải quay vài cảnh cần sử dụng quạt gió, cho nên cảnh phim này quay rất tốn thời gian.

Quay xong xuôi hết phải thay tổng cộng sáu cái quần, Uông Hạo Diên mặc cái khố tập võ kia đã sớm dính vào đùi, lạnh đến run cầm cập, Kinh Tinh đem cho anh nước ấm với chăn, đi lại xe có hơn chục mét mà Uông Hạo Diên cảm thấy như đang sát hạch Tam công vậy. ¹

Cảnh quay hôm nay kết thúc rồi, Uông Hạo Diên làm tổ trong xe bảo mẫu ² thay quần áo, Kinh Tinh đang nghe người đại diện Phí Nguyên sắp xếp lịch hoạt động cho mấy ngày tiếp theo. Con mèo nhỏ cuộn tròn bên cạnh Uông Hạo Diên, anh thay đồ xong bưng con mèo lên xem, mèo nhỏ kêu một tiếng, anh lạnh run hắt xì một cái.

Phí Nguyên quay đầu nói: “Sao mà hắt hơi đấy, cảm thì tranh thủ khám đi, hay là dị ứng lông mèo? Còn mèo hoang này không có bệnh truyền nhiễm gì chứ?”

“Em biết rồi.” Uông Hạo Diên đặt mèo nhỏ lên đùi nhẹ nhàng sờ sờ, “Hai ngày nữa không có cảnh của em, hôm nay đi về đi. Họ Kinh tên Tinh kia thu dọn đồ của em xong chưa?”

Kinh Tinh đang sắp xếp hoạt động quan trọng, trả lời: “Ở trong hành lí hết rồi đó, bất quá hai ngày tới cậu đừng có mất tích nha, điện thoại cũng không được tắt.”

Phí Nguyên bổ sung: “Lên mạng cũng đừng có chỉ chơi, anh gửi cậu mấy tin tức rồi đó, nhớ đăng weibo.”

Uông Hạo Diên nghe đến phiền, đỉnh đỉnh mũi mèo nhỏ, phát hiện mũi mèo thở không thông. Anh nhìn đồng hồ đã ba giờ chiều rồi, đến nhà cũng phải sáu giờ, hỏi Kinh Tinh: “Tiểu Tinh, bệnh viện thú y buổi tối không mở cửa sao?”

Kinh Tinh nói: “Đâu phải bệnh viện nào cũng có nhân viên trực đêm đâu, cậu muốn khám con mèo này hả? Tối nay có muộn quá không?”

“Không muộn không muộn, chị không phải luôn trách bạn trai không ở cùng chị sao? Con mèo này cho chị mượn để gắn kết tình cảm mấy người nè.” Uông Hạo Diên nói xong gọi điện thoại, bên kia có người nhận, anh nói: “Mẹ, khoảng sáu giờ con tới nhà, mẹ chờ con hát mừng sinh nhật nha.”

Mẹ Uông Hạo Diên Chu Uyển năm xưa cũng có chút nổi tiếng, có điều không thèm phất lên thì đã gả cho Uông Vĩ Quốc ở nhà giúp chồng dạy con rồi, Uông Hạo Diên cảm thấy mình giống mẹ điểm này, lười.

Chu Uyển có nuôi một con chó Tây Tạng, gọi là Tân Ba, Uông Hạo Diên sợ Tân Ba dọa mèo nhỏ, nên muốn Kinh Tinh trông giúp một đêm. Gần đến nhà Kinh Tinh, Uông Hạo Diên dặn đi dặn lại cả nửa ngày, Phí Nguyên phát chán nói: “Cậu không phải chuyên gia thì thôi đừng nói nhiều nữa đê.”

Uông Vĩ Quốc và Chu Uyển cả nửa tháng không gặp con trai, đều thấy nhớ, nhất là Chu Uyển. Uông Hạo Diên đối với mẹ vô cùng ngọt ngào, khác hẳn những lúc trả lời phỏng vấn, Tân Ba một thân mập ú dựa vào sô pha xem TV, chẳng thèm phản ứng với Uông Hạo Diên.

Cơm nước xong là chín giờ, Uông Hạo Diên thấy mình cảm thật rồi. Từ lúc trên xe đã hắt xì nghẹt mũi, bây giờ đầu cũng đau.

“Hạo Hạo, con nhặt được mèo hoang hả? Có khám cho nó chưa?” Chu Uyển thường ngày không gặp con trai, liền chặt chẽ theo dõi tình hình tổ phim, vừa nãy thấy ảnh hậu trường, Uông Hạo Diên ôm một con mèo nhỏ.

Uông Hạo Diên bệnh như núi đổ, ỉu xìu nói: “Con để trợ lý mang về trước rồi.”

Chu Uyển dặn dò: “Nhất định phải đưa đi kiểm tra, phải có trách nhiệm với bản thân cũng như với con mèo nhé.”

Uông Hạo Diên thấy sai sai, sao nghe như mình chơi 419 vậy trời, đầu anh có chút quay quay, sợ là buồn ngủ rồi, liền đứng lên mặc quần áo: “Mẹ, con ngủ đây, có chút cảm rồi sợ lây cho cả nhà.”

Chu Uyển vừa nghe là lo lắng, sợ Uông Hạo Diên dị ứng với lông mèo, muốn đưa Uông Hạo Diên đi bệnh viện. Uông Hạo Diên ngăn không được, nhưng mà không muốn để Chu Uyển đưa anh đi, Uông Vĩ Quốc cũng nói anh bao nhiêu tuổi rồi, khám bệnh cũng cần người đưa đi sao.

Tài xế lái xe đưa Uông Hạo Diên đến bệnh viện, dọc đường đi anh muốn hôn mê luôn, người đã không thoải mái rồi, lúc quay phim lại còn mệt hơn.

Nhị viện ở thành phố luôn kín người hết chỗ, tìm chỗ đỗ xe phải mất mười phút, Uông Hạo Diên xuống xe liền vào phòng khám, để tài xế đứng ở cổng chờ. Anh đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, trên người mặc bộ đồ hưu nhàn, đứng xếp hàng sau lưng một bà cụ để lấy số thứ tự.

Tới lượt anh, anh nhớ người ta hay bảo cảm thì khám nội khoa, nhưng mà xem ra vẫn còn minh mẫn chút, cảm cúm không phải đến chính một mũi là được rồi sao. Uông Hạo Diên hỏi nhân viên ghi số: “Xin hỏi tôi bị cảm nên mũi nghẹt quá, phải khám khoa nào thế?”

Nhân viên ghi số nói: “Tai mũi họng.”

Đến số mình Uông Hạo Diên liền chạy lên khoa tai mũi họng ở lầu 4, hành lang bệnh viện ban đêm vắng vẻ lạnh lẽo, từng phòng khám chỉ có một bác sĩ trực đêm. Phòng khám đầu tiên là bác sĩ nữ, Uông Hạo Diên làm bộ nghĩ, lỡ cô nàng này là fan thì biết làm sao.

Phòng thứ hai là bác sĩ nam, vậy vô phòng hai thui.

Uông Hạo Diên kéo mũ xuống rất thấp, anh đến cạnh bàn ngồi xuống, lúc này bác sĩ mới ngẩng đầu lên, tiện thể đặt cuốn sách đang xem dở sang một bên.

“Không thoải mái ở đâu?”

Bác sĩ cũng mang khẩu trang, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và đôi mắt lộ vẻ uể oải, Uông Hạo Diên theo vành mũ nhìn lên đôi mắt kiên định của đối phương, là một đôi mắt hai mí dài hẹp.

“Không thoải mái chỗ nào?” Bác sĩ hỏi lại lần nữa.

Uông Hạo Diên cảm thấy cổ họng cũng bắt đầu đau rồi, anh nói: “Nghẹt mũi, bởi vì có nhặt được một con mèo nhỏ, cho nên không biết là cảm cúm hay dị ứng lông mèo.”

“Vậy à, nếu do dị ứng thì phải đến nội khoa, còn có triệu chứng gì không?”

Uông Hạo Diên biết người này đang vừa nói vừa cười thầm, bởi vì đuôi mắt người nọ có chút cong cong. Anh nói: “Cổ họng cũng đau, ban ngày còn hắt xì liên tục.”

Bác sĩ lấy ra một que đè lưỡi, sau đó trượt ghế dựa đến chỗ Uông Hạo Diên, nói: “Tôi xem cổ họng cho anh, anh tháo khẩu trang ra đi.”

Uông Hạo Diên cúi đầu tháo khẩu trang, ngẩng đầu há miệng, lại đè thấp vành mũ che đi tầm nhìn của mình. Một tay bác sĩ nhẹ nằm lấy cằm anh, anh có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.

“Cổ họng hơi sưng, cảm mạo bình thường thôi, muốn uống thuốc hay chích thuốc?”

Uông Hạo Diên muốn chích cho nhanh, dừng một chút lại nói: “Kê thuốc đi.”

Bác sĩ mở sổ khám bệnh ra, hỏi: “Họ tên.”

Uông Hạo Diên nói bừa: “Vương Hạo.”

Từ đầu tới giờ anh chăm chăm nhìn mặt bác sĩ, lúc kê thuốc chuyển sang nhìn tay người ta, ngón tay thon dài trắng nõn cầm bút ghi mấy chữ xấu như gà bới lên giấy, một chữ anh nhìn cũng không ra.

Bác sĩ viết xong đem bệnh án đưa lại cho anh, nói: “Đến sảnh lầu 1 nộp tiền thuốc là xong rồi.”

Uông Hạo Diên cầm bệnh án, cẩn trọng nhìn chữ kí của bác sĩ, nhưng mà trừu tượng quá nhìn vẫn không ra. Bác sĩ thấy anh bất động lạ, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn việc gì sao?”

Uông Hạo Diên khép sổ lại không xem nữa, đại não đang mê man bỗng trấn tĩnh lại, ánh mắt kiên định cùng mí mắt tinh tế, đường nét quen thuộc cùng thanh âm trong trẻo, nhiêu đây còn cần phải tốn sức đoán xem là ai ư.

Anh cũng nhẹ giọng hỏi lại: “Giản Tân, là em sao?”

(1) 测验了三公: giúp tui với tui không biết dịch T.T

(2) xe bảo mẫu là xe mấy idol hay đi ấy

tải xuốngjpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.