Ngày đó là tháng năm, thời tiết ôn hòa, cô giáo Anh văn trang điểm đẹp đẽ đã thay thành một chiếc váy ngắn, sau đó là Uông Hạo Diên đỏm dáng đã thay một chiếc áo ngắn tay và tự cho mình thật sự rất đẹp trai.
Vì muốn khoe khoang, Uông Hạo Diên vào lớp học liền cởi áo khoác ra đút vào trong hộc bàn, lười biếng duỗi thắt lưng, làm như sợ người ta không thấy anh có bao nhiêu soái khốc.
Giản Tân như một kẻ mù, ngồi bên cạnh không thèm nhìn, vất cho Uông Hạo Diên sốt ruột một cái gáy, Uông Hạo Diên hỏi: “Nhìn bạn cùng bàn của cậu một cái được không?”
Giản Tân quay đầu, khuôn mặt nhỏ không to bằng cái bán rán cỡ bự, cắn một miếng nói: “Làm sao vậy bạn cùng bàn, tôi phải nhanh ăn xong còn sửa bài.”
Uông Hạo Diên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà túm lấy cuốn vở, bắt đầu sửa bài cho Giản Tân, vừa viết vừa kéo kéo áo, hỏi: “Cậu xem hôm nay tôi có punk không?”
Giản Tân gật gật đầu: “Rất punk.”
“Có phải mê chết cậu rồi không?” Uông Hạo Diên hình như không ăn sáng, mỗi ngày đùa giỡn vài câu với Giản Tân là no rồi.
Buổi chiều hẹn bọn Phí Nguyên đi đá bóng, kết quả ra sân vận động có mỗi Lộ Lộ đến, một lát sau cả tốp người chiếm lấy sân, ba người họ không mục đích ngồi trên khán đài.
Lộ Lộ nói: “Đám ngốc kia cư nhiên không nhớ hôm nay tổ chức lễ trưởng thành, giờ thì hay rồi, cả khu chật kín người.”
Tuy rằng Lộ Lộ còn nhỏ tuổi, nhưng cùng cấp với Phí Nguyên, theo quy định vẫn có thể tham dự, Giản Tân hỏi cậu: “Sao cậu không đi?”
“Không có tinh thần, em không muốn nghe lãnh đạo phát biểu.” Lộ Lộ nói xong, bổ sung: “Có mời phụ huynh em tới, nhưng họ không tới.”
Uông Hạo Diên thọc vào điểm yếu: “Cậu là thấy ba mẹ Phí Nguyên nên quá căng thẳng đi.”
Lộ Lộ bị nghẹn không phản đối được, nhìn về phía Giản Tân, muốn Giản Tân giúp cậu báo thù, Giản Tân ngầm hiểu, móc ra trong túi mười đồng đưa cho Uông Hạo Diên: “Khát rồi, muốn uống nước ngọt.”
Đánh trống lảng cái gì chứ, một đám không trông mong vào ai hơn, đợi lúc Uông Hạo Diên đi mua nước ngọt, Lộ Lộ ghé vài tai Giản Tân hỏi: “Giản Tân, anh với Uông Uông cùng một chỗ bao lâu rồi?”
Giản Tân ôm bóng có chút mắc cỡ: “Thiên trường địa cửu! Hỏi chi!”
“Không làm chi cả,” Lộ Lộ tà mị cười, lại hỏi: “Vậy anh có khi dễ ảnh bao giờ không?”
Giản Tân còn tưởng mình nghe lầm: “Tại sao phải bắt nạt cậu ấy? Tôi không bắt nạt cậu ấy.”
Lộ Lộ giả bộ rất có kinh nghiệm, nói: “Là loại bắt nạt đó đó, không phải kiểu bình thường đâu, anh không nghĩ đến việc khi dễ Uông Hạo Diên đến khóc nháo luôn sao? Em thường xuyên khi dễ Phí Nguyên như vậy đó.” (Ý em Lộ là ‘ấy ấy’ á:)))
Giản Tân tam quan run rẩy, cậu thật sự chưa từng nghĩ tới!
Uông Hạo Diên mua nước ngọt trở về, nói: “Lộ Lộ đâu, đi rồi? Hôm nay xem ra không dá bóng đươc, đợi lát nữa tụi mình cũng ra ngoài thôi.”
Giản Tân nhìn anh, nuốt nước miếng.
Uông Hạo Diên đem nước ngọt dán lên mặt Giản Tân hỏi: “Mặt cậu sao đỏ thế?”
Giản Tân lắc đầu, thầm nghĩ hay là chờ Uông Hạo Diên trưởng thành đi.
Chậm rãi mở mắt ra, trông thấy một cái cằm với yết hầu, lại chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ muốn quay về trong mơ chờ trưởng thành rồi sẽ tỉnh. Bên hông bị nhéo nhéo, nghe được Uông Hạo Diên nói: “Bác sĩ Giản, chưa đi làm sao?”
Mẹ nó đáng ghét, Giản Tân cuối cùng cũng tỉnh táo, nhưng mà vẫn ôm lấy người ta không có dấu hiệu muốn rời giường.
Uông Hạo Diên hôn tóc cậu, hỏi: “Người nào đó ăn no rồi như mèo vậy, trước kia có phải nghĩ muốn bị anh khi dễ không?”
Ngài cũng thật biết lựa cái để hỏi, Giản Tân hắng giọng nói: “Có nghĩ tới, em khi dễ anh.”
Lúc mặc quần áo mới phát hiện Uông Hạo Diên mặc rồi, hóa ra anh đã sớm thức dậy chuẩn bị xong cả, chờ Giản Tân tỉnh giấc. Trên bàn cơm bày bữa sáng, Giản Ái nằm trên miếng lót chén.
“Anh cũng biết nấu cơm à?”
“Chỉ là nấu yến mạch thôi, đừng có khen anh.” Uông Hạo Diên không cho Kinh Tinh tới, tự mình đi tới đi lui xếp đồ. Giản Tân không dời mắt, nhìn chằm chằm đối phương.
Thấy túi du lịch trên sô pha: “Anh lại ra ngoài sao?”
Chân tay cậu rụng rời, nghiêng người dựa vào lưng ghế, Uông Hạo Diên đi tới ngồi chồm hổm trước mặt cậu, nói: “Đi qua công ty ảnh thị quay phim, vài ngày sẽ về.”
“Ba ngày?”
“… Bảy tám ngày lận.”
“Có diễn yêu đương không?”
Uông Hạo Diên phải đi quay «Chuông cổ dưới lầu», diễn vai nhân vật khách mời, căn bản không có cảnh yêu đương, nhưng anh cố tình nói: “Có chứ, yêu đương thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thích người ta.”
Giản Tân từ từ nhắm hai mắt ngây ngô cười.
Uông Hạo Diên hỏi: “Ha, em vui vẻ cái gì?”
“Không có gì,” Giản Tân mở mắt ra cười hai tiếng, “Ai đóng vai em, chắc phải đẹp lắm.”
Không sai, Uông Hạo Diên đứng dậy hôn cậu một cái, sau đó cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi. Đến huyền quan, Giản Tân ngồi tại chỗ hướng anh khoát tay.
Anh dặn dò nói: “Tâm đừng lớn như vậy, nhớ mỗi ngày phải gọi điện tra hỏi anh.”
Trong khoa cuối cùng cũng có lịch sắp xếp ca làm vào kì nghỉ Tết âm lịch, bác sĩ Từ muốn ra nước ngoài thăm con trai, đang lo không tìm được người thay ca, Giản Tân dù sao cũng phải ở bệnh viện chăm sóc Tân Hủy, liền giúp đỡ.
Đến phòng bệnh án ký tên, lúc đi ngang trạm y tá trông thấy bác sĩ thực tập cùng nhóm y tá đang nói chuyện phiếm, gõ gõ bàn, đưa đơn thuốc cho y tá phụ trách điều chế, nói: “Giường số 11 đổi thuốc, buối sáng 9 giờ một lần, buổi chiều 4 giờ một lần, một lát đừng cho anh ta uống nữa.”
Nói xong nhìn hai bác sĩ thực tập, Giản Tân hỏi: “Hội nghị kết thúc rồi, còn trò chuyện tri thức cao siêu gì đó?”
“Bát quái đó mà,” tiểu y tá đeo khẩu trang đi đến phòng điều chế, mặt mũi hớn hở hóng chuyện: “Bác sĩ Giản có phải sắp đến phòng bệnh không, đợi em lấy thuốc rồi cùng đi.”
Bình thường phòng bệnh có tám giường, hai cái TV, TV ban ngày căn bản mở suốt, không muốn xem thì kéo màn che lại. Tiểu y tá đưa mỗi giường một toa thuốc, nói: “Này cũng lớn tiếng quá rồi, mọi người cũng không ngại ầm ĩ sao.”
Thanh niên giường 20 khinh người nói: “Tụi tui tai nghe không được tốt, bằng không đến khoa tai mũi họng làm gì.” Nói xong cầm điều khiển chuyển kênh, cả buổi sáng chẳng có chương trình gì hay ho.
Giản Tân kiểm tra cho một cụ già vừa phẫu thuật xong, đang dặn dò người nhà, bỗng nghe thấy tiếu y tá hô lên: “Á xem cái này xem cái này!”
Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn theo, kia không phải Uông Hạo Diên nhà cậu sao.
“Phim này hôm qua vừa chiếu liền đứng top, hay hết sức!” Tiểu y tá tinh thần hoạt bát gấp trăm lần. Giản Tân nghĩ, đây là cái phim đóng đôi với An Mân đi, trên màn hình chiếu Uông Hạo Diên tà khí vù vù, không giống một tẹo nào lúc bình thường.
Phải qua phòng tiếp theo rồi, Giản Tân đút tay trong túi áo đi ra ngoài, lưu luyến ngoảnh đầu nhìn TV mấy lần, trước khi rời đi còn không đầu không não nói với ai không biết: “Diễn cũng hay đó.”
Tân Hủy vẫn là bộ dạng kia, nhưng ăn tốt hơn một chút, phòng bệnh cao cấp thanh tịnh, nhưng cũng rất nhàm chán. Dì Nhâm muốn đẩy Tân Hủy ra vườn hoa một chút, nhưng Giản Tân không cho, thời tiết lạnh quá sợ bị cảm.
“Mẹ, còn một tuần nữa là lễ mừng năm mới rồi, chúng ta năm nay gói sủi cảo nhân gì đây?”
Tân Hủy nói: “Nấm.”
Giản Tân thích ăn nhân nấm nhất, cậu chống khuỷu tay lên giường, chống cằm thăm dò: “Mẹ, bạn của con ấy mẹ còn nhớ không? Chính là người hai hôm trước tới thăm mẹ ấy.”
Tân Hủy gật đầu: “Cảm ơn, người ta, chưa?”
Còn hơn cảm ơn ấy chứ, lấy thân báo đáp luôn rồi, Giản Tân vẫn có chút chột dạ, ánh mắt nhìn chăn mền nói: “Cảm ơn như nào đây, không thì lễ mừng năm mới mời anh ấy tới nhà ăn bữa cơm đi?”
Tân Hủy hừ một tiếng, như là chê cười cậu, Giản Tân lập tức khẩn trương không xong, không ngờ Tân Hủy nói: “Vậy, bảo, dì Nhâm, nấu cơm.”
Dì Nhâm tưởng gọi bà, tiến vào hỏi chuyện gì, Giản Tân nói với bà, bà rất cao hứng hỏi: “Vậy là cuối năm sẽ ra viện sao? Cũng còn vài ngày nữa thôi.”
Hai mẹ con cũng quên mất chuyện này, không ai nói lời nào. Giản Tân quan sát vẻ mặt Tân Hủy, muốn trấn an vài câu, nhưng lại không biết nói thế nào. Chứng mất trí của Tân Hủy có càng ngày càng nghiêm trọng hay không, Giản Tân chìm đắm trong hạnh phúc chung sống hòa bình với Tân Hủy và Uông Hạo Diên, quên mất vấn đề này.
“Muốn, về nhà, mừng, năm mới.”
Giản Tân nhìn Tân Hủy, vô cùng đau lòng, không có người bệnh nào không muốn về nhà, huống chi tình trạng ngày ngày chịu cực khổ này, ở đâu cũng phải chịu cực, ai thích vào bệnh viện chứ.
Suy nghĩ một lát, cậu nhẹ giọng nói: “Chủ nhật tuần sau nếu không có việc gì nữa chúng ta sẽ xuất viện về nhà.”
Uông Hạo Diên đến tổ phim quay phim, bởi vì «Chuông cổ dưới lầu» là một bộ phim xưa, vì để phù hợp với hình tượng, vừa đến liền cắt tóc anh, Lộ Lộ cầm di động điên cuồng chụp ảnh, cười trên nỗi đau của người khác.
“Sao người không phận sự lại chui vào đây được vậy? Người đại diện có quản không?”
Phí Nguyên tượng trưng nói một câu: “Chụp vé vào là được.”
Lộ Lộ cất điện thoại, nói: “Mấy anh bận rồi, em đi loanh quanh tổ phim đây, bên cạnh hình như có phục chế bến Thượng Hải, em đi xem xem Phùng Trình Trình có xinh đẹp không.”
Rất nhiều người đang ở đây, Phí Nguyên không thể nói gì, lạnh lùng liếc Lộ Lộ một cái, chặn cậu lại, nhỏ giọng nói: “Không có xinh đẹp gì hết, đợi ở đây.”
“Đệt, em đến xem minh tinh, em cũng không phải trợ lý.”
Uông Hạo Diên cắt tóc ngắn một chút, bắt đầu trang điểm, dặn dò nói: “Tiểu Lộ à, rót cho ta một chén trà Phổ Nhĩ 82 tuổi, ta nhuận giọng đối kịch nào.”
Lộ Lộ rong chơi ngày, vây xem mỗi tổ phim một lần, ảnh chụp chắc phải hơn trăm tấm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về, trước khi đi đến trường quay tìm Uông Hạo Diên.
Uông Hạo Diên mặc áo bông ngồi dưới gốc cây, trông như thanh niên lao động cường tráng miền núi, Lộ Lộ cầm một cái ghế qua ngồi bên cạnh: “Em phải về thành phố rồi, ngài có cái gì muốn mang về không?”
“Cậu còn muốn thay mặt người miền núi đi mua sắm à,” Uông Hạo Diên liếc mắt một cái, “Phòng anh có mấy vali đặc sản, cậu mang về cho Giản Tân giúp anh, em ấy gây khó dễ cho cậu, cậu đừng có chạy.”
Lộ Lộ chậc chậc hai tiếng: “Anh còn biết em mệt sao! Cám ơn!”
Uông Hạo Diên ngáp: “Ai biết cậu có mệt không, anh biết Giản Tân thích ăn đồ ở nhà hàng cậu, cậu mời em ấy đi ăn ngon chút.”
Phí Nguyên xách đồ của Lộ Lộ đi tìm cậu, Lộ Lộ trừng mắt quát hắn: “Minh tinh nhà anh thối không cần mặt mũi!”
“Đừng quậy,” Phí Nguyên quả thật cả ngày phát sầu, nói: “Cuối năm cũng không biết có thể xong việc chưa, nếu như chưa xong em cũng đừng chờ anh.”
“Em đến nhà anh một mình sẽ ngại lắm đó.” Nhìn vẻ mặt lại chẳng có chút ngượng ngùng, ngược lại rất cao hứng.
Uông Hạo Diên đứng lên chuẩn bị quay, nói: “Nào nào, để yên cho siêu sao đơn côi lao động nào.” Anh nếu như không thể quay về sẽ rất thảm, có điều cho dù về nhà, Giản Tân chắc chắn phải chăm Tân Hủy vào lễ mừng năm mới, năm sau còn phải quay về Tô Châu, anh sẽ còn thảm hơn.
Hơn nữa cho dù Tân Hủy không nhớ rõ anh, anh cũng không thể không biết ngượng mà nói muốn cùng nhà người ta ăn tết, hai tên bên cạnh anh còn đứng đây bàn bạc, phiền chết đi được.
Buổi tối quay xong quay về khách sạn, Uông Hạo Diên gọi điện cho người nhà, Chu Uyển và Uông Vĩ Quốc đều bận bịu tụ họp xã giao cuối năm, căn bản không chú ý đến anh.
Cúp rồi lại vô vị nhìn điện thoại, không vui nha, đã bảo phải gọi tra hỏi mình mà.
Học thuộc lời thoại một chút rồi ngủ quên, hôm nay anh cũng rất mệt, đang mơ mơ màng màng, điện thoại trên tủ đầu giường không ngừng rung lên. Bằng cảm giác nhấn nút nghe, là ai cũng không nhìn.
“Có chuyện mau nói.”
Giản Tân sửng sốt, trả lời: “… Nếu không anh cứ làm việc xong đi?”
Uông Hạo Diên thức dậy, bật đèn bàn lên xoay người ngồi dậy, hắng giọng hỏi: “Sao trễ thế này còn gọi đến, có phải có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, em xem phim với mẹ đến lúc ngủ, nên gọi trễ.” Giản Tân tâm tư còn muốn cho Uông Hạo Diên một bất ngờ, nói: “Em muốn hỏi một chút, lễ mừng năm mới anh có rảnh không?”
Uông Hạo Diên biểu tình u oán, lúc ngủ vốn đã quên sạch rồi, anh nghĩ Giản Tân muốn nói sang năm phải ở bên bồi Tân Hủy, sợ Giản Tân áy náy liền đáp: “Bên này quay xong là cuối năm rồi, còn có họp thường niên ở công ty, tụ họp gia đình, bận chết anh luôn.”
Uông Hạo Diên nghe ra ngữ khí không đúng lắm, bối rối nói: “Em làm sao vậy? Anh ngoan vậy mà.”
“Ngoan cái rắm á,” Giản Tân nghẹn nín một lúc, không nhịn được nói: “Em nói với mẹ qua năm mới mời anh tới nhà ăn cơm, dì Nhâm chuẩn bị thực đơn chu đáo lắm rồi.”
Trái tim Uông Hạo Diên kịch liệt đập bang bang, khẩn trương nhảy nhót, anh vẫn chưa nói gì, sợ Giản Tân đã giận phát hỏa rồi, cân nhắc làm sao đễ dỗ dành vị này, còn phải cứu vớt cơ hội cọ cơm nữa.
Giản Tân ở bên kia thế nhưng lại yếu ớt: “Vậy sau năm mới được không? Chỉ muốn anh tới ăn cơm thôi.”