Tốt... Thật là một nữ nhân xinh đẹp! Nữ tử này một thân hồng sam, đôi môi mỏng dâng lên một nụ cười nhất mạt như không có, ngũ quan tỉ mỉ tinh xảo giống như vẽ ra. Con ngươi trương khai hẹp dài, như lưu ly lóa mắt câu hồn đoạt phách, thoáng qua một tia sáng, trong nháy mắt rồi biến mất.
Thật là đẹp! Nguyệt Lạc rất đẹp, Bích Vân rất đẹp, nhưng các nàng so với nữ tử áo đỏ kia rõ ràng bất đồng. Họ tái mỹ, trên người đều có hơi thở trần thế, mà nữ tử áo đỏ kia trong suốt sạch sẽ giống như không dính khói bụi trần gian…
“Ái phi?”
Diễm Liệt chú ý tới ánh mắt si ngốc của Tư Tư, lửa giận trong lòng không hiểu dâng lên, sắc mặt cũng âm trầm đáng sợ. Nữ tử áo đỏ nhìn sắc mặt mà nói chuyện, lập tức tựa như bạch tuộc bắt lấy tay Diễm Liệt, nũng nịu nói:
“Vương, ngươi thật đúng là có mới nới vũ, ta thật đau lòng.”
Tư Tư kỳ quái nhìn Diễm Liệt, không biết hắn như thế nào lại chịu đối với người này phát hỏa lớn như vậy. Diễm Liệt thấy lòng của Tư Tư đã có hơn phân nửa Nếu Hiên, cảnh giác đem nàng ôm vào lòng, hướng nàng giới thiệu:
“Ái phi, đây là thái y làm trong cung —— Nếu Hiên.”
Thì ra nàng không phải là phi tử của Diễm Liệt a! Thật đáng tiếc! Thân là nữ nhân, lại còn thông hiểu y thuật, thật là càng làm cho người ta thêm kính nể.
Tư Tư nghĩ tới, khuôn mặt nhìn Nếu Hiên lại thêm mấy phần si mê.
“Còn nữa, Nếu Hiên là nam tử. Cho nên, ta không cho ngươi không chút kiêng kỵ như vậy mà nhìn hắn.” Diễm Liệt cau mày thật chặt, rốt cuộc không nhịn được đến gần bên tai Tư Tư, nhẹ giọng nói ra.
Cái gì?
Tin tức này không khác nào sấm sét giữ trời quang, khiến Tư Tư kinh ngạc cơ hồ kêu lên. Nàng ngơ ngác nhìn Nếu Hiên, quả không thể tin nổi lời nói này của Diễm Liệt. Đôi tay nhỏ bé của nàng không khống chế được mà sờ soãng ngực của Nếu Hiên một hồi. Rồi lẩm bẩm nói:
“Tốt, quả nhiên đều là nam nhân.”
Hành động này của Tư Tư khiến cho bộ mặt của Diễm Liệt chảy đầy vạch đen, cũng là cho tất cả mọi người tại chỗ này suýt nữa bất tỉnh. Nếu Hiên trên mặt vẫn tràn đầy đắc thể mà mỉm cười, nhưng vòm trán xinh đẹp của hắn đã khẽ rỉ ra mồ hôi lấm tấm:
“Nguyệt phu nhân rõ ràng là… khoái nhân khoái ngữ.”
“Nguyệt Lạc, ngươi thật là quá càn rỡ.”
Diễm Liệt chỉ cảm thấy đời này mặt của hắn đều tại đây bị tiểu cô nương kia làm mất hết tất cả, nhưng hắn chỉ có thể cao ngạo nghểnh đầu, duy trì một điểm tôn nghiêm cuối cùng. Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua mỗi người ở đây, sự lãnh lẽo khiến bọn họ cúi đầu, chỉ muốn đem tình cảnh mới vừa xảy ra quên mất.
Thật là xui xẻo! Trong lúc vô tình gặp được… một phi tử “sáng sủa”, rõ là… Vương cũng sẽ không giết người diệt khẩu đi! Mặc dù vương tính khí nóng nảy, cũng sẽ không làm như vậy đâu…
“Mộ Cận?”
“Có nô tỳ.”
Một cung nữ ước chừng ba mươi tuổi, dáng dấp mi thanh tú mục cung kính bước ra khỏi hàng.
“Mang Nguyệt phi tới ‘nguyệt thần cung’, chọn mấy cung nữ thái giám lanh lợi hầu hạ. Nguyệt phi thân thể không tốt, cũng không nên để cho nàng tùy ý đi lại.”
“Vâng.”
Đi tới Ngự Thư Phòng, dời đi tất cả người hầu hạ, Diễm Liệt rốt cuộc cũng lạnh lùng nhìn Nếu Hiên:
“Muốn cười thì cứ việc cười đi.”
“Ha ha ha ha ha ha ha! Diễm Liệt, lần này đôi mắt của ngươi thật độc đáo! Nàng cư nhiên… Ha ha ha ha ha ha ha! Thật là một nữ nhân thú vị! Chính là nàng ta đã đối kháng với ‘sống mơ mơ màng màng’ của ta sao?” Nếu Hiên cười ra nước mắt.
“Đúng thế!” Diễm Liệt tức giận nói.
“Thật đúng là đáng tiếc.” Trên bộ mặt tuyệt mỹ của Nếu Hiên thoáng qua một tia tiếc nuối mất đi món đồ chơi: “Sủng vật thú vị như vậy, mà chỉ có một năm tính mạng.”
“Ngươi nói cái gì?” Tim Diễm Liệt căng thẳng.
“Ta nói là, nàng sẽ chết. Thời gian qua không được bao lâu, nàng sẽ bắt đầu phát tác —— cả người lạnh lẽo, lòng đau muốn nút, cho đến chết.” Nếu Hiên cười nhạt.
“Chẳng lẽ… không có thuốc nào giải được sao?” Diễm Liệt do dự hỏi.
“Dĩ nhiên. Thời điểm ta cấp ngươi thuốc này đã nói với ngươi vô cùng rõ ràng —— loại dược này không có gì chữa được. Thiên hạ này, không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ loại dược nào có thể giải được độc tính của ‘sống mơ mơ màng màng’ —— tuyệt đối không có.