Đúng, người âm trầm lại gian trá như Diễm Liệt sẽ không làm chuyện vô nghĩa. Hắn làm như vậy, hẳn là không hướng mọi người khoe ra rằng hắn sủng hạnh ta, mà là tuyên cáo đêm qua hắn thực sự ở cùng ta đi. Nói như vậy, cao cao tại thượng, hắn mỗi đêm lâm hạnh phi tần chính là kẻ trộm đi?
Vì chứng minh chính mình trong sạch, một chút cũng không để ý mặt mũi của ta sao? Mọi người đều nói: “Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa”, hắn thật sự rất ác độc!
Tư Tư nháy mắt nghĩ cẩn thận hết thảy, lạnh lùng cười một tiếng. Mà nàng, rốt cục ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hướng ngự hoa viên đi đến.
Hôm nay thời tiết thực đẹp.
Bầu trời xanh lam giống như được gột rửa qua, trong veo mà an bình. Từng đám mây trắng lặng lờ trôi, trong ngự hoa viên tràn ngập hoa thơm cùng hương son phấn, làm cho người ta ngửi thấy liền say mê trong đó.
Diễm Liệt một thân long bào màu đỏ tía, mái tóc đen nhánh dùng đoạn gấm buộc lại, chỉnh tề buông xuống sau lưng, phiêu dật tuấn lãng nói không nên lời. Bên cạnh hắn là Bích Vân kiêu ngạo thất thường cùng nhân yêu Nhược Hiên, một trái một phải, dùng bọn họ mềm mại đáng yêu làm nền cho khí phách cùng nam tính của Diễm Liệt.
Ngồi trên vị trí của khách nhân là mấy nam tử xa lạ cùng một lão giả râu dài. Ánh mắt bọn họ đều thẳng tắp tập trung trên người Tư Tư, nhìn đến khi mặt nàng hơi hơi phiếm hồng.