Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Chương 30: Vương thúc



Tên bạo quân này, thật sự là rất biến thái! Ta thực sự không uống được rượu, hắn tại sao lại đối xử với ta như vậy? Chẳng lẽ trêu đùa ta như thế thật thích lắm sao?

Tư Tư căm giận nhìn Diễm Liệt, trong mắt đã muốn ngập lệ. Nhìn nàng đứng thương tâm như vậy, trong lòng Diễm Liệt đột nhiên mềm nhũn. Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm Tư Tư từ sau lưng, ôn nhu nói:

“Đừng nóng giận, ta sai rồi.”

Diễm Liệt vừa dứt lời, làm cho tất cả mọi người có mặt đều cả kinh. Bọn họ vẻ mặt không thể tin nhìn Diễm Liệt, quả thực không thể tin được một người cao cao tại thượng như Vương lại cư nhiên hạ giọng nhỏ nhẹ đối với một nữ tử như thế.

Chuyện này là sao đây? Một người luôn luôn trầm ổn, lạnh lùng như Vương, luôn luôn không quan tâm đến sống chết của người khác như Vương, thế nhưng lại đối xử ôn nhu với một nữ tử như vậy? Xem ra, nàng ta thực sự là sủng cơ của Vương…

Mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tư Tư, chỉ có một người cười lạnh một tiếng:

“Xem ra lời đồn đều là sự thật. Tiểu Liệt, nữ nhân chỉ là đồ chơi thôi, không cần phải đối với các nàng dụng tâm như thế.”

Người nói những lời này chính là lão giả hói đầu, râu dài kia. Hắn tên Lạc Uẩn, mập mạp mà phúc hậu, nhưng đôi khi lại lợi hại giống như chim ưng. Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua Tư Tư, giống như xuyên qua quần áo của nàng, nhìn thấu tận bên trong. Khi ánh mắt của hắn dừng ở dấu hôn trên ngực Tư Tư, lộ ra một tia không rõ ràng nhưng lại mơ màng tươi cười.

Lời đồn đãi quả thực chính xác, tiểu Liệt quả nhiên sủng hạnh nữ nhân ti tiện này, đêm qua cũng ở cùng nàng. Như vậy xem ra, hắc y nhân đêm qua hẳn là không phải tiểu Liệt… Nếu như là hắn, ta tuyệt đối sẽ không nhân từ mà nương tay! Như vậy, mượn tay tiên vương để diệt trừ! Vương vị này cũng nên sớm đổi chủ rồi… Mà nữ nhân này, cũng sẽ là của ta…

Lạc Uẩn nghĩ, nhìn xoáy vào Tư Tư, trong đầu đã muốn tưởng tượng ra bộ dáng khi cởi hết quần áo của nàng. Bị hắn nhìn chăm chú, Tư Tư chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Lão sắc lang!

Tư Tư nhìn thấy Lạc Uẩn, vô thức dựa vào người Diễm Liệt, trên mặt cũng lộ ra thần sắc khinh thường. Diễm Liệt quan sát phản ứng của Tư Tư, cười nhạt, lời nói với Lạc Uẩn lại cung kính thêm mấy phần:

“Vương thúc nói rất đúng. Nữ nhân thôi mà, chính là đồ chơi dệt hoa trên gấm cho nam tử khi tâm tình tốt. Nếu Vương thúc lần này tiến cung coi trọng nữ tử nào, cứ việc giữ lại đem về phủ, nhưng ngoại trừ nàng.”

“Ha ha, Vương thúc đương nhiên sẽ không đoạt chỗ tốt của ngươi! Tiểu Liệt khách khí rồi.” Lạc Uẩn khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tư Tư.

“Đó là tất nhiên.”

Diễm Liệt chú ý tới ánh mắt Lạc Uẩn, biết Lạc Uẩn đối với Tư Tư nổi lên hứng thú, trong lòng chẳng hiểu tại sao lại tức giận. Lạc Uẩn là em trai ruột của phụ vương, ở trong cung quyền cao chức trọng, vẫn đối với vương vị như hổ rình mồi. Thủ vệ Mạc Nhan điện đều là thủ hạ của Lạc Uẩn, mà hắn cũng là người duy nhất có khả năng uy hiếp đến người của mình.

Màn kịch vừa rồi, làm cho Lạc Uẩn tin rằng mình thật sự sủng ái Nguyệt Lạc, cũng khiến hắn không còn nghi ngờ, hết thảy đều đúng như kế hoạch tiến hành. Nhưng tại sao khi thấy ánh mắt hắn nhìn ngươi ta lại khó chịu như vậy? Ta thực hối hận vì nghe theo Nhược Hiên, để cho dấu hôn trên ngực Nguyệt Lạc xuất hiện trước mắt mọi người! Ta thực chán ghét mọi người nhìn thấy nàng như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.