Diễm Liệt, ngươi nói phải lợi dụng nàng, nhưng ngươi không ý thức được ngươi đã thật sự yêu thương nữ nhân này đi… Ngươi, không thể yêu nàng. Bởi vì, chính ngươi sẽ đem nàng hại chết rồi sau đó hối hận cả đời…
Sau khi kết thúc yến hội, Nguyệt Thần cung lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Tư Tư đứng trước cửa sổ, nhớ tới chuyện phát sinh tối qua, cảm thấy tất cả thật giống như trong mộng.
Hắn trong mơ, gắt gao ôm ta, cho ta dưỡng khí cứu mạng… Bạo ngược là hắn, ôn nhu cũng là hắn, rốt cuộc người nào mới thực sự là hắn? Ta sẽ không quên khuất nhục hắn mang đến cho ta, nhưng sự ôn nhu của hắn lại làm cho người ta nhịn không được mà trầm luân trong đó. Mà ta, không biết khi nào thì rời khỏi, thế nhưng lại đối với hắn có một chút tưởng niệm… Ta rốt cuộc làm sao vậy…
Ngay lúc Tư Tư đang miên man suy nghĩ, một trận gió rít gào sượt qua tai nàng.
Tư Tư nghe được một tiếng giòn tan, vội vàng quay đầu lại, phát hiện trên cây cột trong phòng có một cây chủy thủ. Nàng kinh hồn táng đảm đem chủy thủ nhổ xuống, lấy ra tờ giấy gắn bên trên. May quá, bên trên tờ giấy là tiếng Trung phồn thể, nàng đại khái có thể hiểu được ý tứ trong đó.