Phi Trần

Chương 87





Phi Trần – Đệ bát thập thất chương


"Các ngươi có biết ta làm cách nào để đả thương Hà Uẩn Phong không?" Kha Ma La chống cằm nhìn hai người.


Quân Vô Sương đánh giá nàng, "Để ta đoán xem, cũng ngay tại địa lao này, cùng tư thế này, điểm khác biệt duy nhất là ngươi mặc y phục của Mạc Phi Trần gục đầu ngồi đây. Hà Uẩn Phong tới nơi, tưởng là tâm can bảo bối của hắn nên vội vàng chạy tới xem."


"Vậy nên ta liền cho hắn một kiếm đâm xuyên qua khí hải." Kha Ma La nhìn Quân Vô Sương đầy thú vị, "Ngươi đoán thật chuẩn a, Quân giáo chủ."


"Không dám, vì ta cũng đã từng nghĩ muốn dùng phương pháp này để giết Hà Uẩn Phong." Biểu tình của Quân Vô Sương tựa như đang nói về một chuyện buồn nào đó không liên quan đến hắn.


Lục Khinh Mặc khẽ thở dài rồi cười bất đắc dĩ, hắn vốn nghĩ sẽ trực tiếp giao thủ với Kha Ma La, lại không ngờ gặp phải tình huống này, "Vậy ngươi có thể nói Khúc Hi thật ra đang ở đâu không?"


"Nếu ta nói, nàng đang giả trang thành ta, các ngươi tin không?" Kha Ma La nói nửa đùa nửa thật.


Quân Vô Sương lùi lại mấy bước, bàn tay áp lên vách tường phủ đầy bụi, "Ta tin." Nói xong, lòng bàn tay chấn động.


Cũng không biết hắn sử dụng mấy phần nội lực, chỉ thấy một khe nứt nhỏ kéo dài lên đỉnh địa lao, rầm một tiếng, đá vụn trên trần rơi xuống. Quân Vô Sương cùng Lục Khinh Mặc nhảy lên khỏi địa lao.


Kha Ma La nghiêng người né những tảng đá rơi xuống, hào hứng nói, "Trò chơi mèo vờn chuột cũng rất thú vị a, hơn nữa chuột không chỉ có một con."


Quân Vô Sương và Lục Khinh Mặc hối hả chạy ra khỏi hành lang gấp khúc, toàn bộ Bái Huyết Giáo chỉ có vài cánh cửa sổ trên tầng cao nhất, Quân Vô Sương và Lục Khinh Mặc trực tiếp phá tường ra ngoài.


Đang ở giữa không trung, cảm thấy kiếm khí mạnh mẽ từ sau đánh tới, hai người nhất tề xoay người xuất kiếm.


Khi đáp xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng tường sụp đổ.


Từ nơi họ nhảy ra, Bái Huyết Giáo đã sụp xuống một nửa.


Kha ma la ngồi trên đống đổ nát, cúi đầu thú vị nhìn xuống, "Mạnh tay thế, lỡ đầu đè chết Khúc Hi rồi sao?"


"Chúng ta có phải đối thủ của nàng ta không?"Quân Vô Sương rất căm ghét thứ ánh sáng hôm đó, khiến hắn không thể mở nổi mắt.


"Thử rồi biết." Thanh âm của Lục Khinh Mặc không hề sợ hãi và hoảng hốt, tựa như hôm nay chỉ xuất mụn du ngoạn.


Kha Ma La không dời vị trí, ngón tay vừa nhấc, Trọng Quân kiếm lao ra, Lục Khinh Mặc xuất Thiên Vân kiếm ngăn cản, mà Quân Vô Sương bỗng bay vọt lên cao ngang bằng Kha ma la, Thúc Tâm kiếm hướng thẳng đến khuôn mặt tươi cười của Kha Ma La.


Kha Ma La xoay người, làn váy hoa lưu chuyển vẽ nên đường cong, một kiếm kia của Quân Vô Sương uy lực phi phàm, Kha Ma La xuất kiếm làm lệch quỹ đạo nguyên thủy của kiếm khí, đánh lên tường thành, thanh âm sụp đổ không ngừng truyền đến, có thể thấy được một kiếm này e rằng đã xuyên thủng cả Bái Huyết Giáo.


Mà nơi đạo kiếm khí của Kha Ma La đi qua cũng không còn một cọng cỏ.


"Ta đã nhắc các ngươi rồi, nếu như Bái Huyết Giáo của ta sụp đổ, Khúc Hi khẳng định cũng sẽ bị đè chết."


Quân Vô Sương nghiêng đầu, đưa tay vén sợi tóc ướt mồ hôi lên, dưới ánh mặt trời lại mang một vẻ phong tình, "Kha Ma La, thật ra Khúc Hi căn bản là không ở trong Bái Huyết Giáo đi?"


Lục Khinh Mặc cũng nhíu mày, "Nàng ta không quan tâm tới Bái Huyết Giáo mà để chúng ta tùy ý phá hủy như vậy, hiển nhiên là vì Khúc Hi không bị nhốt trong đó."


Kha Ma La vỗ tay, "Quả thật nàng ta không ở trong này, nhưng không có nghĩa không phải trong tay ta."


"Phải làm sao ngươi mới chịu nói cho ta biết nàng đang ở đâu?"


"Đánh bại ta, hoặc... khi các ngươi đang hấp hối." Kha Ma La nhảy xuống, đi hướng bọn họ, "Mặc dù khả năng thứ hai lớn hơn."


"Vậy để chúng ta thử một lần đi." Lục Khinh Mặc thu hồi biểu tình, một kiếm bay ra. Thiên Vân kiếm không phù hợp với Ôn Tiềm Lưu, nhưng lại tương đồng với tính chất của Lục Khinh Mặc. Nếu như nói Thiên Vân kiếm trên tay Ôn Tiềm Lưu chỉ có thể phát huy sáu phần công lực, thì Lục Khinh Mặc có thể khống chế đến tám phần.


Một kiếm chứa đầy uy lực, nếu như đã biết Khúc Hi không ở Bái Huyết Giáo, Lục Khinh Mặc liền thẳng tay.


Kha Ma la tõm tình khẽ động, rốt cuộc hiểu được vì sao Ôn Tiềm Lưu lại ghen tị với thiên phú của Lục Khinh Mặc, trong thiên hạ khó có được người thứ hai có thể tiếp nhận và sử dụng Thiên Vân kiếm một cách tự nhiên như vậy.


Trọng Quân kiếm cũng xuất ra, hai đạo kiếm khí gặp nhau, kiếm khí của Lục Khinh Mặc hơi yếu hơn so với kiếm khí của Kha Ma La, ngay khi Lục Khinh Mặc bị bức lui thì kiếm khí của Quân Vô Sương áp sát lại. Sau xung động, Kha Ma La không khỏi cắn răng, xem ra nàng đã đánh giá thấp khả năng của Lục Khinh Mặc và Quân Vô Sương.


Trò chơi vừa bắt đầu, mấy trăm Bái Huyết Giáo giáo chúng vọt ra, Quân Vô Sương hừ lạnh một tiếng, một đạo kiếm khí cuốn qua khiến bọn chúng đều ngã gục. Kha Ma La liếc nhìn dáng người Quân Vô Sương, tính cách người này rất giống nàng lúc còn trẻ, vung kiếm rất thống khoái, mỗi lần công kích đều vào nơi chí tử, quanh thân Quân Vô Sương đầy sơ hở, nhưng đến khi địch nhân nhìn ra sơ hở ấy thì đã phát hiện mình bị kiếm khí của hắn ép không còn đường sống.


Mà Lục Khinh Mặc công thủ vẹn toàn, lấy công làm thủ, công kích trong nháy mắt làm người khác đoán không ra.


Hai người liờn thủ, tuy rằng đánh theo ý mình, nhưng Kha Ma La không cách nào tìm được cơ hội gây khó dễ được người nào. Nàng có đủ năng lực chống đỡ được công kích của hai người cùng lúc, nhưng cũng không thể đả thương bất cứ người nào.


Đây là một trận giao chiên kịch liệt, ốc đảo đã tồn tại qua bao năm tháng nay tựa như sẽ bị hủy hoại bởi kiếm khí của ba người. Kha Ma La âm thầm bảo tồn sức lực, cố gắng làm tiêu hao nội lực của Lục Khinh Mặc và Quân Vô Sương.


Chỉ cần cho nàng một cơ hội, nàng nhất định sẽ đánh bại họ.


Lục Khinh Mặc hiển nhiên nhìn thấu ý đồ của Kha Ma La, cũng cẩn thận duy trì thực lực, Kha Ma La liên tục ngăn cản kiếm khí tùy ý của Quân Vô Sương nhưng không cách nào đoán trước được kiếm khí tiếp theo của hắn. Lục Khinh Mặc xuất kiếm đánh vào khe hở do Quân Vô Sương tạo ra, làm Kha Ma La phản ứng không kịp, bị dồn vào thế hạ phong.


"Lục trang chủ, thấy kiếm khí của ta thế nào a!" Giọng Quân Vô Sương khụng mang theo ý châm chọc, một kiếm lao ra như bay.


Lục Khinh Mặc chặn kiếm thế của Kha Ma La, Thiên Vân kiếm cũng phóng tới, "Chỉ cần đạt được mục đích của chúng ta, Quân Giáo chủ cần gì phải tính toán chi li!"


Kha Ma La bị hai người chọc giận, kiếm khí bùng nổ, hai người nhanh chóng lui về.


Lục Khinh Mặc hét to, trên thái dương của Quân Vô Sương xuất hiện một đạo vết máu.


"Chậc chậc chậc chậc, khuôn mặt tuấn tú này về sau đã không còn hoàn mỹ rồi." Kha Ma La khẽ hừ một tiếng, âm thầm tính toán làm thế nào để phá vỡ liên kết của Quân Vô Sương và Lục Khinh Mặc.


Quân Vô Sương nhếch môi, cũng không vươn tay lau đi vệt máu nơi thái dương, dáng vẻ vẫn như trước không hề bối rối, hắn xoay người, bụi cát dính trên trường bào trắng bay vào trong không khí như những chấm nhỏ cắt qua phía chân trời, lại là một đạo kiếm khí đánh vòng hiểm hóc, Kha Ma La xuất kiếm ngăn cản, nàng âm thầm cắn răng, Quân Vô Sương đã công kích mạnh mẽ lâu như vậy, không biết đến khi nào mới cạn kiệt nội lực?


Thiên Vân kiếm của Lục Khinh Mặc cũng bay đến, Kha Ma la nương theo kiếm khí của Quân Vô Sương mà triệt tiờu.


Mặt trời lặn về tây, bầu trời dần hiện ra hình dáng của mặt trăng.


Một chọi hai, Kha Ma La từ sớm đã không còn kiên nhẫn.


Nàng lấy một ống sáo từ bên hông ra, thổi một âm luật mà người thường không thể nghe thấy.


Một cổ trùng nhỏ từ trong ống trúc bên hông bò ra sau gáy nàng, phá thịt chui vào. Lát sau, hai mắt nàng phiếm hồng, kiếm khí chém ra.


Lục Khinh Mặc thoáng nhìn biến hóa của nàng, run rẩy, Quân Vô Sương liều mạng xuất kiếm, Lục Khinh Mặc cũng đánh qua, cũng không nghĩ tới một kiếm kia của Kha Ma La mạnh đến long trời lở đất, chấn bay hai người ra ngoài.


Lục Khinh Mặc ngã mạnh xuống, trượt dài mấy trượng trên mặt đất đầy sỏi và cỏ lẫn lộn, lòng bàn tay chống đỡ cơ thể đã huyết nhục mơ hồ.


Quân Vô Sương văng ra xa, hắn hứng chịu phần lớn kiếm lực vừa rồi của Kha Ma La. Lục Khinh Mặc muốn lại xem, chỉ thấy hắn thoáng run rẩy, cố gắng gượng dậy, máu dọc theo khóe môi chảy tới cằm.


"Nói cho các ngươi biết! Trên đời này không có ai có thể là đối thủ của Bái Huyết Giáo Giáo Chủ! Trọng Quân kiếm được truyền qua từng đời, mỗi một giáo chủ của Bái Huyết Giáo là người sau so với người trước càng mạnh hơn!" Biểu tình của Kha Ma La thập phần làm người ta sợ hãi.


Lục Khinh Mặc trong lòng cân nhắc kiếm lực của Kha Ma La đột nhiên tăng mạnh, e là có liên quan đến cổ trùng vừa rồi bị nàng thao túng, chỉ là không biết làm sao để lấy nó ra.


"Ta để các ngươi nhìn rõ! Vô luận là Thiên Vân kiếm hay Thế Ki kiếm, cho dù là Lạc Liên Vân sống lại ta cũng có thể đánh cho nàng quay về địa phủ! Còn Hà Uẩn Phong – không cần biết hắn ta có là huyền thoại võ lâm hay không, ta cũng có thể xé nát hắn!" Kha Ma La khó nén được đắc ý, "Nói cho ta biết, vì sao các ngươi lại đến đây? Khúc Hi không có quan hệ gì với các ngươi a..."


Kha Ma La ngồi chồm hổm xuống, một tay nhịp nhịp đầu gối, tựa như muốn cùng giao tiếp với họ mà hạ thấp khí độ, đôi mắt đỏ tươi lộ vẻ khó hiểu, "Là vì tên tiểu tử Mạc Phi Trần kia sao? Ta nghe Ôn Tiềm Lưu nói qua, hai người các ngươi đều thích hắn – nhưng hắn có vẻ không thích các ngươi, làm như vậy có tác dụng sao?"


Lục Khinh Mặc đứng lên, dưới ánh trăng lạnh lẽo, cho dù tóc tai lộn xộn nhưng phong thái vẫn không hề suy giảm, vẫn thoát tục như thường khiến cho người ta tinh tế thưởng thức, "Quân Vô Sương, ngươi sẽ không chết đi?"


Quân Vô Sương vẫn duy trì tư thế, trầm mặc không trả lời.


"Đùng lo, ta sẽ để Mạc Phi Trần đi bầu bạn cùng các ngươi, ta còn muốn để Hà Uẩn Phong sống – cho dù hắn sống không bằng chết cũng không thể nào bù đắp mối hận của các đời Giáo Chủ Bái Huyết Giáo!" Kha Ma La nói xong, vừa muốn xuất kiếm.


Lục Khinh Mặc đã chuẩn bị sử dụng toàn bộ nội lực để chống đỡ.


Quân Vô Sương lảo đảo đứng lên, thanh âm trầm thấp, trong bóng đêm nơi sa mạc lạnh lẽo vang lờn hết sức quỷ mị, "Trước khi ngươi đụng vào hắn – ta sẽ giết ngươi trước!"


Vừa dứt lời, một cỗ kiếm khí cường đại như muốn phá hủy mọi thứ xung quanh hung ác phóng ra.


Lục Khinh Mặc bất chấp tất cả, Thiên Vân kiếm hợp lực cùng Thúc Vân kiếm, nhưng chỉ miễn cưỡng chặn lại kiếm khí điên cuồng của Kha Ma La.


Trước khi mặt trời mọc ngày mai, ốc đảo này sẽ trở thành truyền thuyết giữa sa mạc, chỉ có người nghe qua mà không có người nhìn thấy.


Lúc kiếm khí tiêu tán, Kha Ma La bị bức lui tới đống tàn tích của Bái Huyết giáo.


Lục Khinh Mặc thu khí, nhìn qua Quân Vô Sương mới phát giác hai mắt hắn đã phiếm tử sắc, người này vì để đột ngột tăng kiếm lực mà tổn hại kinh mạch, nếu còn tiếp tục, chẳng những bị tẩu hỏa nhập ma mà kinh mạch bị hao tổn sẽ khó có thể phục hồi.


Quân Vô Sương ngẩng đầu, biểu tình lạnh lẽo, "Yên tâm, ta không chết được... nếu ngươi có thể cho ta mượn sức để giải quyết nữ nhân này, cũng không uổng công ta tự tổn hại kinh mạch."


Vì thế, trận chiến ác liệt trên ốc đảo lại tiếp tục, thắng bại khó liệu, sinh tử khó lường.


"Uẩn Phong... ta cảm thấy rất sợ hãi." Mạc Phi Trần ngồi trên lạc đà, nhìn bóng lưng của Hà Uẩn Phong nói.


"Sợ sa mạc? Hay sợ Bái Huyết giáo?" Tóc và khăn choàng của Hà Uẩn Phong khẽ bay trong gió, trở thành cảnh đẹp duy nhất giữa chốn sa mạc hoang vu, "Vì ta nói có thể đêm nay chúng ta sẽ tới ốc đảo nên ngươi lo lắng sao?"


"Không phải... giống như nếu ta không nhanh hơn một chút, ta sẽ đánh mất thứ gì đó." Mạc Phi Trần đè lấy tim.


"Ta sẽ ở cạnh ngươi." Hà Uẩn Phong nhẹ giọng nói.


Trước mắt bọn họ là bóng đêm hoang tàn.


"Đó là... Bái Huyết giáo sao?" Mạc Phi Trần nhíu mi, mặc dù là ban đêm, nhưng vẫn khác xa so với tưởng tượng.


Hà Uẩn Phong nheo mắt, lần trước đến, cung điện của Bái Huyết giáo cũng không giống như này...


"Uẩn Phong, ngươi nghe thấy âm thanh kia không? Không lẽ là gió lốc?" Mạc Phi Trần nghiêng tai, tiếng vang do các luồng khí lưu va vào nhau truyền trong không khí đến, đất cát cũng bị cuốn lên.


"Không phải gió lốc, là âm thanh của kiếm khí."


Mạc Phi Trần nhắm mắt lại, ba người đang so đấu, đều là tuyệt thế cao thủ, trận chiến ác liệt này chỉ sợ là có một không hai. Phi Trần hình dung ra kiếm khí và đường kiếm này, hô hấp nhất thời nghẹn lại nơi cổ họng.


"Đúng vậy, là Lục đại ca, còn Quân Vô Sương. Đối thủ của họ... là Kha Ma La."


"Sao họ lại ở đây..." Mạc Phi Trần gấp rút xuống lạc đà, muốn dùng khinh công chạy qua, "Bọn họ phải đang ở Trung Nguyên mới đúng a!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.