Phi Trần – Phiên Ngoại 2
"Lạnh... Lạnh chết được..." Mạc Phi Trần rúc trong chăn thấp giọng thì thầm, hai tay ôm đầu gối, chỉ thò nửa cái đầu ra ngoài, trông như một chú chuột đất.
Ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, mùa đông đã đến rồi.
Mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, ngay cả âm thanh bông tuyết rơi đập lên bệ cửa sổ cũng có thể nghe thấy.
Hà Uẩn Phong mỉm cười, đóng cửa sổ lại, đi tới bên giường, vươn tay, cách một lớp chăn ôm Phi Trần vào lòng, khẽ hôn nhẹ lên đỉnh đầu hắn, "Hôm nay là lễ hội đèn hoa, ngươi muốn đi xem không?"
"Không muốn đi..." Hơi ấm cùng mùi hương thoang thoảng trên người Hà Uẩn Phong truyền tới làm Phi Trần cảm thấy thỏa mãn, lộ ra nửa khuôn mặt còn lại tới cọ cọ mặt đối phương, mà Hà Uẩn Phong lại nghiêng mặt ngậm lấy đôi môi đang dâng lên của Phi Trần, một nụ hôn dài, tựa như ngay cả bông tuyết cũng muôn tan chảy.
"Thế nhưng ta rất muốn đi." Hà Uẩn Phong yêu chiều cười, "Bắt đầu từ tháng trước, ngươi vẫn cứ trùm chăn ở trên giường, một chút cũng không động."
"Ai nói ta không động?! Rõ ràng hôm qua, hôm trước, còn có hôm kia ngươi đều đem ta..." Mạc Phi Trần chợt im miệng, lần nữa rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra hai lỗ tai hồng hồng.
"Ta đem ngươi làm gì a?" Hà Uẩn Phong kéo dài câu nói, môi nhẹ nhàng cọ cọ lỗ tai Phi Trần, tuy là nụ hôn ngắn nhưng cũng rất mê người.
"Không có gì..." Chờ tới ngày ta tu luyện tới cảnh giới đi, ta cũng sẽ làm cho ngươi ngày hôm nay, ngày mai, ngay cả ngày mốt cũng không thể xuống giường đi lại.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Phi Trần, Hà Uẩn Phong khẽ cười, "Đừng có mà mơ, nhanh đứng lên nào, ở trong chăn lâu như vậy không sợ lông dài ra a."
Cứ để cho lông dài ra luôn đi... Mạc Phi Trần ngả người nằm xuống giường, lăn một vòng, đem chính mình cuộn thành kén, bất động dán dính trên giường.
Hà Uẩn Phong cúi người, giọng nói trầm xuống, "Còn không chịu dậy, đêm nay ta liền làm chết ngươi."
Mạc Phi Trần run lẩy bẩy, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới người phong độ như Hà Uẩn Phong mà cũng nói như vậy.
"Dậy rồi... dậy rồi đây..." Phi Trần lầu bầu xoay người, không tình nguyện nhấc khẽ chăn lên, Mạc Phi Trần liền bị lạnh mà rụt trở về. Nhưng Hà Uẩn Phong không buông tha hắn, chọn lựa thời cơ liền kéo hắn ra.
"Lạnh chết ta rồi!" Kẻ lười biếng Mạc Phi Trần bị sốc trước gió lạnh mùa đông, cả người run run.
Rất nhanh, áo bông ấm ấp được phủ lên người hắn, Hà Uẩn Phong nhanh nhẹn đem tay hắn nhét vào trong tay áo, buộc chặt đai lưng cho hắn.
"Nào có lạnh như vậy?" Hà Uẩn Phong có chút buồn cười điểm điểm đầu ngón tay lên chóp mũi Mạc Phi Trần.
"Hắc hắc..." Mạc Phi Trần sờ sờ áo lông, nguyên lai trước đó Hà Uẩn Phong đã để nó gần bếp lò, nên giờ mặc lên người rất ấm áp.
"Đi thôi." Hà Uẩn Phong nắm tay Mạc Phi Trần đi ra cửa.
Gió núi luôn luôn lớn hơn so với những đia phương khác, nháy mắt khi vừa mở cửa, gió lạnh nghênh diện ập tới, Mạc Phi Trần lập tức trốn ra sau Hà Uẩn Phong.
"Không muốn ra ngoài, không đi đâu..." Mạc Phi Trần dán đầu lên lưng đối phương, "Gió lớn quá a."
"Ta cam đoan dưới chân núi không lạnh như vậy." Hà Uẩn Phong nghiêng đầu, "Đã rất lâu rồi ta chưa xem lễ hội đèn hoa."
Chỉ một câu nói này đã khiến Mạc Phi Trần mềm lòng.
"Được, cùng đi a."
Sờ sờ mũi, Mạc Phi Trần kéo Hà Uẩn Phong cùng đi xuống chân núi.
Lễ hội đèn hoa ở đây thật ra cũng giống như tết Nguyên Tiêu ở thế giới cũ, điểm khác biệt duy nhất chính là, người xem đèn cả nam lẫn nữ nếu chưa kết hôn thì sẽ đeo một chiếc mặt nạ, nếu họ vẫn có thể tìm ra người trong lòng cho dù không thấy mặt người đó thì đó là thiên duyên trời định, bạch đầu giai lão.
Nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, khói bay đầy trời, đèn hoa khắp nơi, Mạc Phi Trần mở to hai mắt, hắn thật không ngờ trong thời tiết lạnh lẽo này lại có thể có cảnh tượng náo nhiệt như vậy.
Dòng người đông đúc, nam nữ mang mặt nạ lướt qua người họ, người bán hàng rong lớn tiếng rao hàng, ánh sáng đèn hoa làm hắn cảm thấy mông lung, mất tự nhiên kéo tay Hà Uẩn Phong bên cạnh.
"Muốn mua một cái mặt nạ không?" Hà Uẩn Phong nhỏ giọng hỏi.
Những chiếc mặt nạ được chế tác rất tinh xảo, hoa văn bên ngoài cũng rất đa dạng phong phú.
Mạc Phi Trần mỉm cười, "Không cần đâu, những người đem mặt nạ này... Họ đang tìm kiếm hạnh phúc của mình, còn ta đã tìm được hạnh phúc rồi."
Hà Uẩn Phong cười rộ lên, đầu và đuôi mày nhấp nhô khiến lòng người xao động.
"Đi thôi, lát nữa chúng ta đi Dật Hương Lâu uống rượu."
"Được." Mạc Phi Trần cười, nhớ tới món ngon của Dật Hương Lâu mà bất giác nuốt nước miếng. Hơn một tháng ăn đồ ăn ở trên núi do các sư huynh đệ làm, quả thật đã tới lúc hắn nên cải thiện thức ăn rồi.
Cứ thế đi tới, phía trước có một vòng người đông đúc, tựa hồ có người đang biểu diễn xiếc nghệ thuật.
Nhàm chán đã lâu, nay lại có dịp xem náo nhiệt, Phi Trần kéo theo Hà Uẩn Phong chui vào trong đoàn người.
"Nhiều người xem như vậy a, đi xem bọn họ đang biểu diễn gì!"
Không đến hai giây, hắn đã chui lên phía trước đoàn người.
Nguyên lai là một đôi huynh muội đang biểu diễn xiếc lửa, trong nháy mắt khi pháo hoa bốc cháy, họ nhảy lên làm ra các loại động tác xinh đẹp. Những động tác này đối với cao thủ như Mạc Phi Trần mà nói là một việc rất đơn giản, thế nhưng Mạc Phi Trần lại cảm thấy rất thú vị.
Hắn mở to hai mắt không biết nhìn bao lâu, đợi cho đến khi màn biểu diễn chấm dứt, hắn nghiêng đầu qua muốn nói gì đó, lại phát giác Hà Uẩn Phong không ở bên cạnh hắn.
"Uẩn Phong... Uẩn Phong!" Mạc Phi Trần nhìn quanh đoàn người, không tìm thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Hắn cố sức đẩy moi người ra, chỉ nhìn thấy vô số đèn hoa cùng nam nữ mang mặt nạ không ngừng qua lại tấp nập.
"Uẩn Phong! Uẩn Phong!"
Mạc Phi Trần nhíu mày, trong lòng khẩn trương, tuy rằng biết rõ cho dù có bị tách khỏi Hà Uẩn Phong, cùng lắm thì khi trở về sơn trang cũng sẽ gặp lại, nhưng trong lòng lại rất sợ hãi.
"Uẩn Phong!" Mạc Phi Trần gọi tên đối phương, ánh sáng cửa từng ngọn từng ngọn đèn hoa lướt qua mặt hắn.
Sau đó hắn ngừng lại, bóng lưng phía trước kia, quen thuộc tới mức khiến hắn ngừng cả hô hấp.
Trên mặt đối phương mang một chiếc mặt nạ, trong tay cầm một chiếc đèn vẽ tranh thủy mặc, chân thành xoay người, hướng hắn đi tới.
Mạc Phi Trần không thể rời mắt, tựa như bản thân hắn đã muốn tách biệt khỏi thế giới này rồi.
Thẳng cho đến khi đối phương đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng gọi tên của hắn.
"Phi Trần."
Mạc Phi Trần ngẩng đầu, niềm vui sướng theo những bông tuyết tung bay giữa bầu trời trước mắt cùng nhau rơi xuống.
"Lục... đại ca..." Ánh mắt hàm chứa sự chua xót.
Đối phương chậm rãi tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt mi thanh mục tú hiện ra.
Một khắc kia phảng phất như đã cách nhau đến một thế hệ.
"Sao ngươi lại... sao ngươi lại..." Mạc Phi Trần phát giác chính mình thế nhưng lại phát ngốc, ngay cả một câu đơn giản cũng không thể lời.
Bọn họ đã bảy năm rồi chưa gặp nhau.
Đời người còn có thể có mấy lần bảy năm?
"Đi nào, đến Dật Hương Lâu." Lục Khinh Mặc vẫn tiêu sái như trước, nắm tay Mạc Phi Trần kéo hắn đi tới phía trước.
"Ngươi đã đi đâu vậy... Lục đại ca... nhiều lần ta đi Mộc Vân Sơn Trang đều không tìm được ngươi..."
Sống mũi Mạc Phi Trần cay cay.
"Vậy nên, ta tới tìm ngươi." Lục Khinh Mặc quay đầu cười, vươn tay vén sợi tóc bị gió thổi bay.
Trong nhiều trường hợp, không cần phải hỏi quá nhiều, chỉ cần cảm thụ mà thôi.
"Sao lại đứng bất động rồi?" Lục Khinh Mặc cười hỏi, giờ phút này Mạc Phi Trần mới nhận ra, chính mình chưa bao giờ quên đi nụ cười của hắn
"Vì lạnh." Mạc Phi Trần hấp hé miêng.
Trên vai hơi trầm xuống, hắn phát giác trên người mình không biết từ lúc nào đã có thêm một kiện áo khoác.
Nhưng Lục Khinh Mặc đang đứng trước mặt mình a, không lẽ là Uẩn Phong?
Mạc Phi Trần quay đầu lại, trông thấy một thân ảnh thon dài, áo ngoài xanh nhạt, giữa một vùng rực rỡ màu sắc này lại càng có vẻ thoát tục.
"Còn lạnh không?" Đối phuong hỏi.
Nhưng Phi Trần lại nói không ra lời.
"Làm sao vậy?" Ngón tay hơi lạnh của đối phương chạm lên mũi hắn, "Ta từ Đinh Thiền Tự tới thăm ngươi, ngươi lại một câu cũng không nói với ta."
Lông mày Mạc Phi Trần chậm rãi nhíu chặt lại, vì muốn kiềm chế xúc động muốn khóc.
"Vô... Sương..."
"Là ta."
Đây đúng thật là Vô Sương sao, nam tử cố chấp luôn khiến người khác đau lòng, nam tử mà hàng năm hắn mượn cớ đi Định Thiền Tự cũng chưa từng được nhìn thấy?
"Ta đã nghĩ... cả đời này ngươi sẽ ở mãi trong Định Thiền Tự."
Quân Vô Sương cười, trong vắt như trăng.
"Đứa ngốc, nếu vậy thì cả đời này ta sẽ không được gặp ngươi, sao ta có thể chịu nổi a?"
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, dừng trên vai Quân Vô Sương, Mạc Phi Trần đưa tay vuốt lên mặt hắn.
"Ta đang nằm mơ sao?"
"Đi thôi." Quân Vô Sương nắm lấy tay kia của Mạc Phi Trần, "Bụng ngươi đã sớm réo rồi."
Mạc Phi Trần không biết họ muốn dẫn mình đi đâu, nhưng lại ích kỷ hy vọng, con đường này có thể dài thêm một chút, để bọn họ có thể ở cạnh mình lâu một chút.
Khi Quân Vô Sương và Lục Khinh Mặc dừng lại, lòng Mạc Phi Trần căng thẳng.
"Tới rồi." Quân Vô Sương nhẹ giọng nói.
Tới rồi sao?
Mạc Phi Trần ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu Dật Hương Lâu.
"Hôm nay chúng ta không say không về." Lục Khinh Mặc nhướn mày.
Tiểu nhị thân thiện ra nghênh đón bọn họ, Mạc Phi Trần trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Khi cửa sương phòng mở ra, hắn nhìn thấy Hà Uẩn Phong.
Tiếng nói trầm bổng nhẹ nhàng cất lên.
"Sao bây giờ các ngươi mới đến a, ngay cả rượu ta cũng đã hâm nóng rồi."
Ngoài cửa sổ, đèn hoa sáng như ban ngày, nam nữ mang mặt nạ vẫn đang tìm kiếm nhau.
Trong phòng, đêm dài vô tận.
– Toàn Văn Hoàn –
=====================================
Sau hơn 2 năm lây lất thì cuối cùng cũng có thể đánh chữ "Hoàn" cho Phi Trần. Thiệt là xúc động quá đi *chấm nước mắt*
Tiếp theo có lẽ ta sẽ làm song song 2 bộ Thương Khung Chi Thượng và Dạ Sắc Biên Duyên. Tiếp sức cho ta nga~ (* ̄∇ ̄*)