Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 13: Thiên mệnh



Lão đạo vân vê râu trắng, như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn kim điêu.

Tiểu Bàn lắc lắc kim điêu đang cụp đầu, hỏi: “Này, tỉnh, đừng có giả chết nữa. Ngươi không phải Ngôn Linh sử của Dư Nham sao? Hắn đem Thịnh Quân giấu chỗ nào rồi?”

Kim điêu bị lắc tới hấp hối, vỗ vỗ hai cánh, nói: “Phía nam, đi về phía nam.”

“Nói cho rõ!”

“Ta, ta cũng không rõ mà, Long Nữ đại nhân! Ta là một con chim, không phải một con chó a!”

“Long Nữ bớt giận!” Thủy Thần sông Hàm Lãng tóc đỏ râu đỏ phá sóng mà lên, bay đến trước mặt Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn ném kim điêu cho lão đạo, đối với Thủy Thần nói: “Xem xem, ta gấp đến mức quên mất chỗ này có ngươi rồi! Ngươi nhất định biết rõ chuyện gì đã xảy ra! Nói đi nói đi, Thịnh Quân đi đâu vậy?”

Thủy Thần có chút chần chờ mà đáp: “Nói thì cũng đơn giản, là do sát khí quá nặng của Dư Nham, Thịnh Quân không cách nào áp chế. Một khi sát khí đã làm cho cả tòa núi sụp xuống, tất nhiên cũng sẽ làm cho nước sông Hàm Lãng dâng lên, tràn ra hai bờ. Bởi vậy, Thịnh Quân thu nạp nguyên thần cùng sát khí của Dư Nham.”

Tiểu Bàn lúng ta lúng túng nhìn Thủy Thần: “Thu nạp? Thu nạp là có ý gì? Thịnh Quân tuyệt đối không có pháp bảo mạnh hơn Giới Tử tháp!”

Gương mặt Thủy Thần lộ vẻ khó xử.

Lão đạo chợt cười to nói: “Không nghĩ tới a không nghĩ tới! Thịnh Quân kia lại dám mạo hiểm như thế!”

Thủy Thần thấy lão đạo đã sáng tỏ, chỉ vế phía nam nói: “Hắn chạy đến linh huyệt không xa Thịnh Kinh lắm, nếu không đoán sai, hẳn là Tú Lâm Sơn. Tiểu thần cáo lui.”

Không đêợi Tiểu Bàn lên tiếng, Thủy Thần đã vội vội vàng vàng chui về trong nước.

“Tú Lâm Sơn?” Lão đạo yên lặng hít một hơi lạnh, nhíu mày.

Tiểu Bàn quét mắt liếc lão đạo, một phen nắm lấy vạt áo hắn: “Nói cho ta biết trước, thu nạp là có ý gì!”

“Có chuyện từ từ nói nha, Long Nữ sao lại không có lễ phép như vậy?” Lão đạo nói thầm hai câu, đem vạt áo của mình từ bàn tay nhỏ kia túm trở về, tuy vẫn bất mãn, nhưng cũng thành thành thật thật mà đáp: “Nhìn tình cảnh này cũng biết, thân thể Dư Nham đã nát hết rồi, những đồ đằng trên người dùng để áp chế sát khí cũng đã mất đi hiệu lực, cho nên hẳn là Thịnh Quân đã đem nguyên thần của Dư Nham nhét vào cơ thể mình, đừng có gấp… Hắn còn biết đi tìm linh huyệt tinh lọc sát khí, đã nói lên hắn còn chưa bị sát khí của Dư Nham làm nát tâm trí.”

“Vậy sao ta không cảm nhận được long khí của hắn, cũng không cảm nhận được sát khí của Dư Nham?”

“Long khí là chí dương đến từ linh khí, sát khí lại vừa vặn trái ngược, hai loại khí tức này ở cùng trong một thân thể, triệt tiêu lẫn nhau cũng không phải kỳ lạ.”

Tiểu Bàn dừng một chút, liền kéo lão đạo bay về hướng Nam: “Thịnh Quân không phải chân long, long khí không thể chống lại sát khí mạnh như vậy! Nhanh mang ta đến Tú Lâm Sơn!”

Lão đạo cười đến mặt mũi đầy nếp nhân: “Một mực chạy tới phía nam, là có thể cảm nhận được linh lực của linh huyệt, dùng năng lực của ngươi, đó chỉ như việc nhảy từ mặt đến không trung thôi. Ta đây chân già tay già, đi theo nhất định sẽ trở thành liên lụy.”

Tiểu Bàn nheo mắt lại trừng mắt lão đạo, lập tức bay lên không trung, hiện ra nguyên hình, long trảo bóp chặt xương ngực lão đạo.

“Ta nói thật!” Lão đạo giãy dụa không được, vẻ mặt đau khổ nói: “Tú Lâm Sơn linh khí tinh khiết dồi dào, lúc trước ta phát hiện không thể luyện hóa đi sát khí của Dư Nham, nên bất đắc dĩ phải trộm linh thổ của Tú Lâm Sơn đã làm vật chứa khắc chế sát khí. Bắt ba hồn bảy vía của người để làm linh ngẫu không tốt lắm, sơn thần nhất định vẫn còn ghi hận, cho nên ta tuyệt đối không thể đi!”

Móng vuốt của Tiểu Bàn nới lỏng một chút.

Lão đạo không ngừng cố gắng, vì bản thân cầu tình: “Chủ thần linh huyệt cũng không thể rời khỏi kết giới, tuy ta không thể lên núi với ngươi, nhưng còn có thể mang ngươi đến cạnh kết giới.”

Tiểu Bàn nghĩ trong chốc lát, liền nói: “Tốt!”

Lão đạo lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được đem chuyện nghĩ trong lòng nói ra: “Ta và ngươi đều tìm không thấy tung tích của Thịnh Quân, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn không đến Tú Lâm Sơn thì làm sao đây?”

“Sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?”

“Nếu long khí của Thịnh Quân không thể áp chế được sát khí của Dư Nham, rất có thể… rất có thể sẽ bị nguyên thần của Dư Nham cắn trả, triệt để mất đi lý trí, biến thành Sát Thần.”

“Nếu như không muốn bị móng của ta chén chết, thì câm miệng dẫn đường đi!”

Kim điêu đậu trên đuôi rồng tiếp tục giả chết, trong nội tâm cảm khái: lão đầu, ngươi cũng có ngày hôm nay! Món nợ đồ đệ Dư Nham ngươi đoạt đi tự do của ta, tạm thời tính lên đầu ngươi! Ai, Long Nữ giúp ta tìm ngươi tính sổ, thật sự vui vẻ a!

Lúc này Tú Lâm Sơn đã loạn thành một đoàn, khắp núi đều là yêu linh chạy trối chết.

“Sơn thần đại nhân cứu mạng a! Có một Sát Thần từ trên trời rơi xuống!”

“Hình như không phải Sát Thần, là Long tộc a. Long tộc không phải ở trong biển sao? Sao lại chạy lên núi của ta chứ?”

“Long tộc xông vào kết giới rồi! Long tộc nhập ma rồi! Mọi người chạy mau a!”

Mặt đất “ầm” một tiếng lớn, một đoàn khói đen như vẫn thạch thiên ngoại (nói dễ hiểu là thiên thạch) xuyên thấu kết giới, lướt qua thụ yêu kim ti nam, nện xuống Nguyệt đầm đằng sau phủ Sơn Thần, làm bọt nước văng lên mấy chục trượng, tạo ra một mảng hơi nước như sương mù.

Sơn Thần Vinh Khôn mắt phải giật giật, nhìn nhìn bốn năm cành cây khô bị gãy bên bờ đậm, vung tay lên, “khách từ thiên ngoại đến thăm” vốn rơi vào bờ đầm bị bắn khỏi mặt nước.

Hắc Long lân giáp tỏa sáng càng không ngừng gào thét, vung vẩy thân thể, đôi mắt to hệt đèn ***g đỏ rực như chảy máu.

Vinh Khôn mở ra kết giới trấn tà vây Hắc Long lại, bàn tay khẽ đảo, trong tay hiện ra một chiếc chuông tỉnh hồn, nhẹ nhàng lắc lắc.

Đôi mắt Hắc Long dần biến thành màu vàng, chiếu ra thân ảnh Vinh Khôn, miệng nói tiếng người: “Thỉnh cứu … nguyên thần trong thân thể ta!”

Vinh Khôn có chút kinh ngạc, bởi vì những lời này mà tạm hoãn Tru Tà thuận, hỏi: “Ngươi tên gì? Thân là Long tộc, tại sao lại nuốt vào nguyên thần có sát khí mạnh như thế?”

“Tại hạ tên Thịnh Quân, cũng không phải Long tộc, chỉ là mười năm trước nuốt Long đan có được Long khí. Bởi vì nguyên thần mang sát khí trong cơ thể kích động, nên mới đột nhiên biến thành bộ dạng hiện tại này. Nguyên thần trong cơ thể ta … Ta nguyện dốc mọi thứ, bảo vệ hắn không phạm sát sanh, diệt đi sát khí, quên hết cuộc đời này, bình an chuyển thế.”

Vinh Khôn nắm chặt sừng rồng, nói: “Nhưng nguyên thần trong cơ thể ngươi cũng không phải muốn như vậy.”

“Ta nguyện… cùng hắn… Quên hết cuộc đời này…”

Vinh Khôn trầm mặc một lát, vỗ vỗ trán Thịnh Quân: “Ngươi thân Long Lân này của ngươi không tệ, nếu ngươi cho ta Long Lân, ta sẽ giúp ngươi diệt đi thân sát khí này. Nhược Thủy kiếm ngươi mang theo cũng không tệ, có thể dùng để trao đổi với yêu cầu ‘quên hết cuộc đời này’ kia.”

“Ta bản không phải rồng, thân lân giáp này ngươi cứ tùy ý lấy đi. Còn phải đa tạ ngươi nói cho, thanh kiếm này tên là Nhược Thủy, trước kia ta vẫn không thể nhận ra thứ khắc trên vòm kiếm.”

“Nhược Thủy kiếm là tiên khí, chữ khắc trên nó dĩ nhiên cũng là tiên văn, tuy ngươi không biết, nhưng đã may mắn có được, coi như là có tiên duyên.” Vinh Khôn cười cười: “Thấy ngươi trong lúc bị sát khí quấn thân nhưng vẫn có gắng tránh đụng phải yêu linh trong núi ta, từ đầu đến cuối không tổn thương một tính mạng nào, ta giúp ngươi cũng là đúng rồi! Không cần cám ơn!”

Thịnh Quân nhìn ánh sáng màu xanh thoáng hiện trong tay Vinh Khôn, nhắm mắt lại, Long thần cực lớn lơ lửng bên trên nguyệt đầm.

Hai tay Vinh Khôn đặt lên long văn giữa trán Thịnh Quân, sát khí đen kịt tựa như sợ hãi linh lực của hắn, nhanh chóng chạy xuống phần đuôi, Long Lân tùy theo biến thành màu trắng ónh ánh như ngọc, trong trắng hiện tím.

Sát khí bị bức đnế không chỗ trốn, cuối cùng bị một tia ánh sáng màu xanh túm ra từ đuôi rồng, tan rã trong Tru Tà thuận.

“Đinh… Leng keng… Đinh!” Thanh âm chuông tỉnh hồn lại lần nữa vang lên.

Nhược Thủy kiếm rủ xuống bên cạnh Thịnh Quân, tiên văn trên vòm kiếm sáng chói, lột bỏ từng mảnh Long lân trên người Thịnh Quân. Nguyên thần ẩn thân trong linh thức Thịnh Quân đột nhiên vọt ra, có ý phá nát Nhược Thủy kiếm, lại vừa lúc bị hút vào thân kiếm khóa lại.

Vinh Khôn bỗng nhiên nhíu mày —— có Chân Long xâm nhập kết giới, một đường dùng linh niệm gọi tên Thịnh Quân, như vậy sẽ… Quả nhiên, Thịnh Quân mở mắt ra, thống khổ lột lân phiến suýt nữa làm hắn nổi điên.

“Còn thừa một mảnh.” Vinh Khôn nhìn nghịch lân phiến dưới cổ Thịnh Quân, lắc lắc chuông tỉnh hồn: “Long Nữ tới tìm ngươi rồi, ngươi muốn gặp nàng không?”

Thịnh Quân mạnh mẽ lắc đầu, dùng hết tất cả khí lực, biến thành tàng hình bay khỏi đỉnh núi.

Vinh Khôn thu Long Lân, đột nhiên thấy ngoài núi xuất hiện một đám mây đen vần vũ, lập tức giật mình —— kiếp vân? Gần đây Tú Lâm Sơn không có yêu linh nào phải độ kiếp a? Vậy kiếp vân là… là đến vì Thịnh Quân hay sao?

Vốn là thân phàm, nghịch thiên thành rồng, thiên kiếp giáng xuống, thế nhưng mà vì sao hết lần này tới lần này đều là ngay lúc này! Vinh Khôn thấy kiếp vân càng ngày càng gần, lần đầu tiên có cảm giác áy náy —— Thịnh Quân bị sát khí mài đến sắp kiệt long khí, lại phải nhận thống khổ lột đi lân phiến, lúc này chỉ còn một mảnh nghịch lân, sao có thể chống nổi Nghịch Thiên kiếp chứ!

Đang lúc lo lắng, Nhược Thủy kiếm đột nhiên phá kết giới mà đi, trên không trung hoạch ra một đạo ngân tuyến, chạm vào lôi điện màu xanh tím vừa đánh xuống từ kiếp vân.

Thiên địa biến sắc, mọi âm thanh đều ngưng lại.

Vinh Khôn yên lặng nhìn mọi thứ xảy ra ngoài kết giới Tú Lâm Sơn, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời.

Kiếp vân tan hết, hai luồng nguyên thần chặt chẽ quay quanh cùng một chỗ, đúng là đã chống đỡ qua được thiên kiếp! Tuy thân thể Thịnh quân bị diệt, nhưng vì Nhược Thủy kiếm cùng nguyên thần trong kiếm một kích cắn xé nhau, ba hồn bảy vía bị Thiên Lôi đã luyện thành nguyên thần. Nguyên thần vẫn còn, tuy nhiên không thể phi thăng, nhưng có thể tu thành Tán Tiên, tuổi thọ kéo dài ngàn năm.

Vinh Khôn nhẹ nhàng thở ra, vươn tay vẫy vẫy, một đạo linh lực màu xanh bám vào một vách đá cách kết giới giữa hai nguyên thần rất gần, huyễn hóa ra một hàng chữ.

Tiểu Bàn ở trong kết giới Tú Lâm Sơn cũng thoáng thấy thiên kiếp, bởi vì có kết giới bảo hộ, cũng không bị thương, chỉ là trong lòng không biết sao lại khẩn trương, mang theo kim điêu chạy về hướng về thoáng hiện linh niệm của Thịnh Quân.

Tiểu Bàn thấy được Vinh Khôn ở bờ Nguyệt đầm, cũng nhìn thấy hai luồng nguyên thần đang quay quanh trước mắt.

Vinh Khôn nói với Tiểu Bàn đang thẫn thờ: “Long Nữ, ngươi đến chậm một bước. Ta cũng không ngờ tới, thiên mệnh hai người này lại là như thế. Nếu ngươi…”

Tiểu Bàn kinh ngạc mà nhìn hai luồng nguyên thần kia, nói với Vinh Khôn: “Để cho ta mang hắn… mang bọn hắn trở về Tây Hải, ta có thể giúp bọn họ tu thành Tán Tiên.”

“Bọn hắn sẽ không trở lại chốn cũ, trời cao biển rộng, đều có nơi đi.” Vẻ mặt Vinh Khôn bình tĩnh mà nói, đột nhiên thấy được kim điêu bị Tiểu Bàn nhét vào trong bụi cỏ, ánh mắt lóe lóe, đổi lời nói: “Bất quá, nếu ngươi có thể đem con chim kia đưa cho ta, giúp ta giết thời gian trong núi, ta có thể nói cho ngươi biết bọn họ định đi đâu.”

Không đêợi Tiểu Bàn lên tiếng, kim điêu giống như trúng độc ở trong bụi cỏ ra sức đập cánh, hai luồng nguyên thần trước mặt Vinh Khôn bỗng nhiên lóe sáng.

Vinh Khôn ngẩn người, gượng cười hai tiếng: “Chim ngốc không biết tốt xấu, rõ ràng không chịu lưu lại bồi ta! Cũng được, Dư Nham muốn trả tự cho cho ngươi, ta sẽ giúp ngươi giải trói buộc của Ngôn Linh, tự mình tìm nơi bay chơi đi!”

Kim điêu bỗng nhiên bất động, cánh còn đang nâng giữa không trung, nhìn chằm chằm Vinh Khôn.

Tiểu Bàn tiến lên một bước nói: “Thịnh Quân có nói gì thêm không?”

Vinh Khôn nhìn nhìn nguyên thần đang lấp lánh hào quang của Vinh Khôn, nói: “Long Nữ, kính xin đi đi, nếu có duyên, cuối cùng sẽ gặp lại.”

Kim điêu không có bị Ngôn Linh trói buộc, lại liếc nhìn Vinh khôn, giống như sợ hắn đổi ý mà vội vàng bay đi, lưu lại Quang Vinh Khôn thở dài một tiếng.

Tiểu Bàn không để ý tới kim điêu, chỉ đưa đôi mắt ngập nước, nhìn hai luồng nguyên thần kia bay đi, hóa thành một điểm tinh mang nơi chân trời.

Vinh Khôn đi đến phía trước, nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Bàn: “Thịnh Quân nói, hắn nợ ta một lần, cũng nợ ngươi một lần.”

Tiểu Bàn lau nước mắt nói thầm: “Trả tự do cho kim điêu không phải là Dư Nham sao? Sao lại thành Thịnh Quân thiếu nợ ngươi chứ?”

Vinh Khôn nhún nhún vai: “Hắn nói, Dư Nham thiếu nợ thì tính hết cho hắn đó.”

Trên một phù đảo tiên cảnh ngoài Bắc Hải Cửu Châu.

“Dư Nham, sao lại lười biếng?”

“Ở đây phong cảnh tú lệ, thiếu ta thưởng thức, phong cảnh cũng sẽ tịch mịch đó.”

“Ngươi không muốn sớm tu thành Tán Tiên sao? Ta đã chịu đủ trạng thái chỉ có nguyên thần mà không có thực thể này rồi!”

“Có cái gì không tốt chứ, không ăn không uống, không lo không phiền, đây mới gọi là thời gian của Thần Tiên a.”

“Không sớm một chút tu thành Tán Tiên, hóa thành thực thể, chúng ta sao có thể… sao có thể làm… làm…”

“Ôi, đây mới là mục đích tu hành cuối cùng của ngươi sao! Nói ra rồi nha! Hắc hắc, kỳ thật tri kỷ cũng rất tốt, ‘tri kỉ lâu năm’ không phải là cảnh giới mới sao?”

“Dư Nham!”

“Đừng a! Coi như là nguyên thần nhưng cũng sẽ đau a! Ngừng ngừng ngừng! Ta tu luyện cho tốt còn không được sao!”



TOÀN VĂN HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.