Phi Tử Của Ca Ca

Chương 125



Trời vừa mới tờ mờ sáng.

Một con tuấn mã chạy vội ra khỏi kinh thành. Tuấn mã thân mình ướt sủng từng giọt nước sáng lấp lánh, người ngồi trên mình con tuấn mã, càng lại như thế. Không biết vốn là mồ hôi, hay chính là nước mưa đêm qua đọng lại. Ngay tại cửa cung. Người cưỡi ngựa sau khi đem tin tức nói cho Hàn Thanh biết, liền kiệt sức ngã nhào té xuống mặt đất.

“Truyền thái y, không tiếc bất cứ thứ gì, mau cứu hắn tỉnh lại!” Hàn Thanh rành mạch phân minh dặn dò.

Hắn liền vội vàng một mạch chạy vào hậu cung. Hạng Ngạo Thiên đang sửa sang lại đồ vật, chuẩn bị xuất phát.

Hàn Thanh cúi xuống ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ mấy câu. Hạng Ngạo Thiên cực kỳ hoảng sợ. “Ta lập tức đi ngay, ngươi đưa Ngạo Sương cùng Mai gia lão nhân đồng hành, thuận tiện mang theo Khai thái y. Được rồi, trong cung không phải còn có một viên hoàn hồn đan sao, mau chóng mang tới đây!”

Hạng Ngạo Thiên người đã đi tới ngoài cửa. Mang theo viên hoàn hồn đan, Hạng Ngạo Thiên giục ngựa rời đi. “Tình nhi, nàng cần phải kiên trì trụ lại, ngay cả nếu như nàng hận ta, không hề nhớ đến ta, cũng có thể, nhưng mà, nàng nhất định phải khỏe mạnh còn sống!” Hạng Ngạo Thiên trong lòng không ngừng thầm cầu khẩn.

Ban đêm. Hạng Ngạo Thiên đi đến biên cảnh.

Truy Phong mệt mỏi thở hổn hển. Con ngựa tuy là súc vật. Nhưng cũng vốn có linh tính. Nhất là một tuấn mã quý báu. Dọc theo đường đi có dịch trạm của triều đình, có thể nghỉ chân, thay ngựa. Nhưng Hạng Ngạo Thiên chỉ ở ven đường dừng lại một lần duy nhất. Người ngựa ăn qua loa một chút. Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại liền lập tức lên đường.

Mai Tuyết Tình vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê. Đã qua một ngày. Hài tử an tĩnh ngủ. Nương của Tráng nhi khi hài tử khóc nỉ non, thì cho hắn uống chút nước, hoặc đút cho hắn một chút nước cháo.

Nhưng mà cứ như vậy cũng không phải là kế lâu dài ah! Mai Tuyết Tình bất tỉnh, hài tử ngay cả chút sữa mẹ cũng chưa được bú qua.

Hạng Ngạo Thiên phá cánh cửa xông vào.

“Hoàng.....” Nương của Tráng nhi không biết nên như thế nào xưng hô. Mai Tuyết Tình xem như ở nơi này ẩn cư, cho nên, nương của Tráng nhi cảm giác được, Hoàng thượng khẳng định cũng không muốn bại lộ thân phận.

Hạng Ngạo Thiên hướng về phía nàng khoát khoát tay, ý bảo hắn không cần hành lễ. “Là một hoàng tử!” Nương của Tráng nhi cao hứng nói cho hắn biết.

Hạng Ngạo Thiên không có phản ứng gì thái quá. Hắn ngồi ở bên giường, đưa bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Mai Tuyết Tình.

Không một lời nói.

Mai Tuyết Tình không chút sức sống nằm yên lặng trên giường. Trên người mặc một áo ngủ bằng gắm màu tím hoa cà. Càng làm tăng thêm sắc mặt tái nhạt của nàng. Dường như nhớ tới cái gì, hắn từ trong lòng móc ra một viên dược hoàn, sau khi nghiền nát, banh miệng của Mai Tuyết Tình ra bỏ vào.

Nương Tráng nhi nhanh chóng đưa đến một chén nước. Không bao lâu, chưởng quỹ của hiệu thuốc đưa đến tặng một bao dược. Thấy hoàng đế ở đây, hắn đem tình hình Mai Tuyết Tình sau khi sinh xuất huyết như thế nào, đến lúc rơi vào tình trạng hôn mê như thế nào, nhất nhất toàn bộ báo cho biết. “Không có gì nguy hiểm nữa rồi, thế nhưng, lại không có chút dấu hiệu gì tỉnh lại!” Chưởng quỹ cũng cảm thấy khó hiểu. Hắn không phải là một chưởng quỹ bình thường như vậy, dù gì cũng là một ngự y có danh tiếng trong cung.

Chỉ là, Mai Tuyết Tình không nhận ra mà thôi. Chưởng quỹ lui ra. Hạng Ngạo Thiên vẫn cứ ngồi yên lặng cầm lấy tay nàng.

Lúc gà gáy.

Hắn vẫn đang ngồi yên lặng.

Khi từ phía chân trời ló sáng.

Hắn vẫn còn đang ngồi.

Mãi đến lúc Nương của Tráng nhi bưng tới một chậu nước nóng. Hạng Ngạo Thiên mới đứng dậy. Tiếp nhận khăn tay từ trong tay nương của Tráng nhi, vắt khô nước, nhẹ nhàng lau mặt cho Mai Tuyết Tình.

Nương của Tráng nhi thật sự nhìn không được, nàng né đi ra ngoài, nước mắt lặng lẻ chảy xuống.

“Tình nhi, ta tới là nói cho nàng biết vài chuyện!” Hạng Ngạo Thiên cố chấp cho rằng, Mai Tuyết Tình nhất định có thể nghe thấy.

“Chuyện thứ nhất, Ngạo Sương đã trở về, còn có phụ mẫu của nàng, mặc dù ta không xác định, thế nhưng, bằng trực giác, ta cho rằng, bọn họ đúng là phụ mẫu của nàng. Bọn họ đang trên đường tới đây!”

“Chuyện thứ hai, nàng nhất định phải tỉnh lại. Nàng nếu vĩnh viễn không tỉnh lại, hài tử sẽ bị chết đói. Nàng phải chịu nhiều thống khổ như vậy cố gắng sinh ra hắn, vốn là tại sao? Nàng nghĩ muốn đem hắn, lưu lại cho ta sao? Nếu như nàng ra đi, ta sẽ làm cho hài tử, theo nàng cùng đi! Ta nói được thì làm được!”

“Chuyện thứ ba, ta còn muốn hồi cung xử lý một chuyện, không thể ở lại đây cùng với nàng rồi! Việc này, quan hệ đến tương lai của nàng và ta! Tình nhi, có đôi khi, những gì nghe được và chứng kiến, không nhất định là chân thật! Ta, không dám hy vọng xa vời nhận được sự tha thứ của nàng, thế nhưng, nàng nhất định phải khỏe mạnh trở lại!”

Lấy từ trong lòng ra một vòng tay màu tím, trịnh trọng mang vào cổ tay trắng như ngọc của Mai Tuyết Tình. Cúi đầu, nhẹ hôn lên đôi môi tái nhợt không hề có chút sắc huyết của Mai Tuyết Tình.

“Tình nhi, nàng hiện giờ, ngay cả có đánh ta một bạt tai, ta cũng không tức giận! Bởi vì như vậy có thể nói rõ nàng đã tỉnh dậy!”

Đứng lên, đi tới bên cái nôi của hài nhi. Không biết từ khi nào, hài tử đã tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn đen nhánh, sáng ngời, trong suốt, đang nhìn chằm chằm vào Hạng Ngạo Thiên. Sau đó, hài tử cười. “Hài tử, không phải trái tim phụ hoàng tàn nhẫn, sinh mệnh ngươi cùng mẫu thân ngươi, vốn là gắn liền với nhau!”

Sau đó, không chút do dự kiên quyết tiêu sái.

Đón ánh sáng mặt trời rực rỡ.

“Oa…oa…oa…” Hài tử không biết là nghe hiểu được lời nói vừa rồi, hay là vì đói bụng, tứ chi loạn đạp, khóc lớn lên.

Mai Tuyết Tình bất an cau chặt mày.

Quá mệt mỏi rồi!

Nhà ai hài tử đang khóc?

Ầm ĩ chết người đi được! Cố lấy hết sức, nàng mở mắt ra.

Hài tử!

Hài tử của ta!

Không để ý sau khi sinh thân thể suy yếu, nàng ngồi bật dậy. “Ai nha, muội muội, ngươi đã tỉnh dậy?” Nương của Tráng nhi trong thanh âm tràn đầy vui sướng. “Ngươi cũng ngủ một ngày một đêm rồi!” Ôm lấy hài tử, đưa cho Mai Tuyết Tình xem, “Tiểu nam hài nhi!” Mai Tuyết Tình tiếp nhận thân thể bé nhỏ kia, một tầng sương mù che khuất đôi mắt. Bé trai, hay bé gái, đối với nàng mà nói, đều giống nhau!

Đây, chính là hài tử của nàng!

Nàng hoài thai mười tháng, lao lực thể lực sinh hạ hài tử.

Cái loại đau đớn banh da xẻ thịt này, làm cho nàng tưởng rằng, chính mình thật sự phải đi gặp lão diêm vương rồi! Trong lòng, thân thể nhỏ nhắn mềm mại, trên làn da tay trắng nõn, còn có một vết son nhỏ. Hài tử đang khóc thút thít, đột nhiên mỉm cười! Một loại kiêu hãnh của bản năng người mẹ, nảy lên trong lòng! Mai Tuyết Tình lã chã rơi lệ.

Lúc đầu, đưa ra quyết định sinh hạ hài tử là đúng!

Mặc dù, đứa trẻ này không có phụ thân, nhưng mà, hắn còn có mẫu thân! Lấy chính năng lực của nàng, đem hài tử nuôi lớn, cũng tốt lắm! Về phần quay về thế kỷ hai mươi mốt, cứ như vậy chờ đợi cơ hội là được rồi! Cho dù quay về thế kỷ hai mươi mốt, Mai Tuyết Tình cũng không thể nào để lại hài tử một mình! Muốn cùng nhau quay về! Cho dù là lúc rơi vào trong hồ nước có chết đuối, nàng cũng cam tâm tình nguyện!

“Đại tỷ, hài tử cười! Hắn có thể nhìn thấy ta sao?” Mai Tuyết Tình sau khi trong lòng hạ quyết, tâm tình cũng thư thái vui sướng hơn rất nhiều. “Cái gì cũng nhìn không thấy! Nhìn ngươi cười, có lẽ là mẫu tử liên tâm đó!” Nương của Tráng nhi đột nhiên nhớ tới cái gì, cúi xuống sát bên tai Mai Tuyết Tình, khẽ nói, “Hoàng thượng tới, mới vừa đi!”

“Hắn…” Mai Tuyết Tình cố gắng che dấu sự kinh ngạc, “Ta.... Không nhận ra cái gì Hoàng thượng!” Nhưng mà, vòng tay trên cổ tay, như lại nhắc nhở nàng, thật sự có người đã tới. Thế nhưng, vòng tay có giá trị liên thành như vậy, nàng rõ ràng đã bán! Như thế nào lại có thể lại rơi vào trong tay của người kia rồi? Không hề suy nghĩ nhiều đến chuyện đó.

“Đại tỷ, hài tử có phải đói bụng hay không?” Bây giờ, điều duy nhất có thể khiến cho nàng quan tâm đến, chính là hài tử trong lòng của nàng.

Hai người bận bịu hẳn lên.

Nâng nhẹ đầu v*, khẽ bóp nặn sữa. Đúng vậy, trước mặt, hài tử vốn là trọng yếu nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.