Phi Tử Của Ca Ca

Chương 13



Mặt trời vừa lên cao ba sào, bị đánh thức bởi ánh dương tươi đẹp.

Mai Tuyết Tình cảm giác đầu nặng như đeo đá, đau như búa bổ, tâm trí mờ mịt, chưa tỉnh táo. Vô ý thức sờ vào vị trí bên người, thấy âm ấm, vết lõm hằn xuống còn in dấu người nằm. Nhình chung quanh đánh giá, vốn là tẩm cung của mình mà! Thật là khó hiểu, đêm qua có người nào khác ngủ cạnh bên nàng sao?

“Liên nhi …, Liên nhi …”, Mai Tuyết Tình lớn tiếng gọi, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, muốn đột nhập cũng thật là khó khăn, chẳng lẽ còn có hái hoa đạo tặc? Tự xem xét mình từ trên xuống dưới, ah vẫn toàn vẹn như lúc ban đầu, cũng không bị thương tổn gì hả!

“Công chúa… có nô tỳ!” Liên nhi hối hả hốt chạy vào, tới bên phòng ngủ, “Công chúa có gì phân phó?”

“Liên nhi, tối hôm qua, có ai đã tới?”

“Dạ không có! Hoàng thượng đưa công chúa trở về, sau khi chúng ta giúp công chúa tắm rửa, cũng lui xuống nghỉ ngơi rồi. Hoàng thượng lúc nào rời đi, chúng ta cũng không biết!“

“Cái gì …” là hắn sao! Không cần tái truy cứu rồi, tối hôm qua người ngủ bên cạnh mình nhất định là hắn rồi! Thật xấu xa! Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì? Không có khả năng chứ!

Mai Tuyết Tình đứng dậy, mặc cho Liên nhi giúp nàng rửa mặt.

“Ôi, công chúa, vòng tay này thật xinh đẹp!” Liên nhi tinh mắt, nhìn thấy trên cổ tay mảnh khảnh của Mai Tuyết Tình, mang một vòng tay màu tím trong suốt, sáng long lanh, lấp la lấp lánh.

Không cần hỏi, nhất định cái vòng kia là do hoàng đế ca ca ban rồi. Tối hôm qua, khi nàng không được lễ vật, hắn có nói qua sau này sẽ bồi hoàn cho nàng.

Mai Tuyết Tình tháo vòng đeo tay xuống, cất vào hộp đựng đồ trang sức. Thật là phiền phức! Người cổ đại thật sự là thú vị, thích mang mấy thứ này! Nếu đeo thứ này trong lúc làm việc, không cẩn thận, không phải sẽ làm vỡ nó đi ah!

Đúng rồi, nữ nhân cổ đại không cần phải làm công việc mà! Cổ đại nữ nhân chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, trượng phu hài tử vốn là tất cả của các nàng. Không biết thật sự các nàng may mắn hay là bất hạnh.

Ngồi trước gương đồng, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của mình, Mai Tuyết Tình giật mình. Như thế nào mà khó coi như thế! Như là mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng. Nàng linh cơ vừa động, đã có ngay một ý tưởng, chỉ cần gương mặt tái xanh này có thể thực hiện được một cái gì đó.

“Liên nhi, mau đi ngự thư phòng!”

“Công chúa, người còn chưa có dùng đồ ăn sáng!”

“Không cần rồi!” Dùng hết đồ ăn sáng, nàng sẽ không còn minh mẫn, chuyện g2i cũng không làm thành công.

….

Ngoài Ngự thư phòng, bọn thị vệ thấy công chúa tới, đều thỉnh an. Bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, lúc này đáng lẻ công chúa không nên ở đây.

“Hoàng thượng đâu?” Mai Tuyết Tình lấy thân phận công chúa hỏi.

“Mời công chúa hồi cung, Hoàng thượng đang lâm triều!” Một người tựa hồ là đầu lĩnh thị vệ đáp lời.

Mai Tuyết Tình đẩy cửa bước vào.

Một bầu không khí ngập đầy mùi hương cỗ thư lập tức xông vào mũi. Sách, bàn, y, nghiên mực bàn, bút lông, trà cụ, ngoại trừ những thứ này, không có thứ gì dư thừa. Mai Tuyết Tình rất thích loại không khí này. Đã lâu không đụng đến sách vở rồi, đến nơi đây, cảm thấy rất thân thiết.

Nàng không thể ngồi không chờ đợi được, tùy ý lật xem các tấu chương để trên bàn.

Hạng Ngạo Thiên sau khi bãi triều, vội chạy tới Ngự thư phòng. Ngự tiền thị vệ Hàn Thanh theo sát sau đó. Bởi vì, được lệnh âm thầm theo dõi Mai Tuyết Tình, thị vệ bẩm báo với hắn, nói công chúa đã đến Ngự thư phòng rồi. Ngự thư phòng vốn là nơi cơ mật trọng địa, nàng tới làm cái gì? Vốn là dò xét nghe ngóng tin tình báo? Hay là tìm đến hắn?

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khuôn mặt nhợt nhạt của Mai Tuyết Tình xuất hiện trước mắt hắn. Nàng còn đang cười, cười cái gì, tấu chương có cái gì buồn cười sao?

Mai Tuyết Tình lật xem tấu chương, vô thức mỉm cười, các vị đại thần này thật sự rất thú vị, chuyện gì cũng thượng tấu, chuyện đáng tấu thì tấu, không nên tấu cũng muốn tấu, hoàng đế vốn là người trông nom đại cục, phải xem xét sự tình, chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chuyện phiền não, nhất nhất tất cả đều tấu lên Hoàng thượng, chả trách sao ít có vị cổ đại hoàng đế nào trường thọ, thật đúng là mệt chết đi được!

Mai Tuyết Tình thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.

Thật tâm mà nói, Hạng Ngạo Thiên rất thích nàng cười, khi cười, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp, điểm hai bên má hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, càng tăng thêm nét quyến rũ. Nếu nàng chỉ cười với một mình hắn, thì tốt nhất rồi!

Đứng phía sau Mai Tuyết Tình, Liên nhi khẽ kéo nhẹ vào góc áo của nàng, Mai Tuyết Tình ngẩng lên, phát hiện Hạng Ngạo Thiên đang đứng ở cửa, theo sát phía sau là một vị dễ nhìn.

“Ca…” Mai Tuyết Tình cố ý hạ thấp giọng nói.

Gương mặt tái nhợt với giọng nói yếu ớt, không chút khí lực, làm cho Hạng Ngạo Thiên có chút đau lòng.

“Muội muội …” hắn tiến lên vài bước, đỡ lấy Mai Tuyết Tình.

“Hắn là Hàn Thanh sao!” Mai Tuyết Tình đã sớm nghe Liên nhi nhắc qua.

“Ty chức tham kiến công chúa điện hạ!” Hành vi hữu lễ, nhưng thanh âm lại lạnh tựa băng sương.

“Miễn lễ, thật hân hạnh được biết ngươi!” Mai Tuyết Tình hữu lễ, tay phải đưa ra như muốn bắt tay Hàn Thanh. Theo thói quen, Mai Tuyết Tình vô thức thể hiện thái độ lịch sự, khách khí ở thế kỷ 21 đối với khách nơi làm việc.

Hàn thanh không có đáp lại nàng, Mai Tuyết Tình mới ý thức được chính mình đường đột, vội vàng rút tay về, ngượng ngùng mỉm cười.

Hạng Ngạo Thiên có chút bực mình, tiểu nữ nhân này còn muốn nắm tay nam nhân khác, nàng còn không có chủ động nắm qua tay hắn!

Đỡ nàng ngồi xuống lần nữa, Hạng Ngạo Thiên cho Hàn Thanh cùng Liên nhi thối lui.

“Muội muội, tìm hoàng huynh có việc sao?” Kỳ thật, nàng không đến tìm hắn, hắn cũng đến hậu cung tìm nàng đây!

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là nhàm chán, đến thăm ca ca!” Vẫn với tham âm yếu ớt, không chút khí lực.

“Nhìn ngươi sắc mặt nhợt nhạt, có phải bệnh hay không?” Hạng Ngạo Thiên đặt bàn tay lên trán Mai Tuyết Tình.

“Không có, chỉ là nhàm chán!”, Mai Tuyết Tình đẩy bàn tay hắn ra, có vẻ như thiếu chút kiên nhẫn, “Người ta còn chưa có dùng đồ ăn sáng đây! Hoàng huynh ngươi còn sợ ta có bệnh, có bệnh cũng là do bị nhốt ở trong cung, không được ra ngoài chơi mà ra cả!”

“Trước hãy dùng bữa, sau đó, hoàng huynh sẽ đi cùng ngươi! Ngươi nói đi, chỗ nào cũng có thể!”

“Muội có thể dùng bữa, nhưng muội muội có một chuyện muốn thỉnh cầu. Việc này ca ca người nhất định có thể làm được, đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, ca ca chỉ cần nhấc ngón tay là có thể làm được.” Mai Tuyết Tình giả vờ lên tiếng với điệu bộ rất đáng thương.

Hạng Ngạo Thiên lên tiếng cam đoan, “Chỉ cần muội muội dùng bữa, chỉ cần muội muội thân thể khỏe mạnh, hoàng huynh ta dù có lên trời lấy ông trăng, hay phải xuống biển Đông bắt rùa biển, cũng có thể.”

“Ca … không cần làm khó ngươi như vậy“, Mai Tuyết Tình bị sự chân thành của hắn có chút cảm động, nếu mình thật sự có một vị ca ca tốt như vậy, nàng thật hạnh phúc đến chết.

“Ta …, ta chỉ muốn xin lại lệnh bài!”

Hạng Ngạo Thiên biết mình đã trúng kế của nàng, không trách được, lúc ấy, nàng vui vẻ như vậy, tự nguyện đem lệnh bài giao trả cho hắn, nguyên lai nàng vốn là đã sớm có dự mưu.

Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy (một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi), ai bảo mình là hoàng đế vốn kim khẩu ngọc ngôn (miệng vàng lời ngọc)!

Thuận lợi lấy lại được lệnh bài, Mai Tuyết Tình cũng có cảm giác thèm ăn hơn.

Chỉ chốc lát sau, ngự thiện phòng đã chuẩn bị các món ngon chuyển đến.

Mai Tuyết Tình đột nhiên nhớ tới một việc khác, “Ca …, ta còn có một thỉnh cầu”

“Có thỉnh cầu gì, đợi ngự thiện xong hãy nói!” Hạng Ngạo Thiên giáng đoạn nàng, tiểu nữ nhân hoàn lại không dứt rồi!

Mai Tuyết Tình biết thấy hảo hãy thu địa đạo lý, xem ra, chuyện về cung nữ đành phải gác lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.