Phi Tử Của Ca Ca

Chương 51



Trên thực tế, cá nhân Mai Tuyết Tình đối với Hàn Thanh ấn tượng cũng không tệ lắm.

Hắn trung với chủ tử, đây là điểm đáng học hỏi nhất ở nơi này.

Thử nghĩ, vì sinh mệnh an toàn của chủ tử, ngay cả muội muội của chủ tử cũng dám ra tay đả thương, như vậy cũng đủ cho thấy hắn đối với chủ tử thật sự trung thành đến cỡ nào!

Chẳng những ở cổ đại, mà ngay cả ở hiện đại, cũng cần có người tận tâm và trung thành đến như thế.

Chỉ có điều là, Mai Tuyết Tình vẫn còn thấy có chút không bình thường.

Vì sao Hàn Thanh luôn chọn lúc bản thân nàng không chú ý, lại len lén quan sát nàng?

Mặc dù, mỗi lần bị Mai Tuyết Tình phát hiện, bất chợt bắt gặp ánh mắt của hắn, hắn đều nhanh chóng né tránh.

Thế nhưng, Mai Tuyết Tình bằng trực giác của mình cảm thấy, ở đây còn có chuyện gì đó không đơn giản.

Chuyện này làm cho Mai Tuyết Tình càng thêm suy nghĩ muốn tìm hiểu đến ước vọng của Hàn Thanh.

“Hàn Thanh, ngươi lẫn tránh cái gì?“

Mai Tuyết Tình từng bước tiến lên phía trước, Hàn Thanh thì liền đó từng bước lui ra phía sau.

Lần này cũng không như lần trước ở Ngự thư phòng, khi đó trong Ngự thư phòng không gian có hạn, Hàn Thanh không còn đường thối lui, chỉ có thể cúi đầu cầu xin tha thứ.

Nhưng lúc này, Hàn Thanh đúng là sải bước lui dần về phía sau, nhất định không cùng Mai Tuyết Tình xảy ra chính diện xung đột.

Hai bên thị vệ cũng lấy tay bụm miệng lại, cố gắng không cho bản thân phì cười ra tiếng.

Thủ lãnh của bọn họ lạnh lùng như băng, vậy mà cũng có người làm cho e ngại!

Chẳng qua, bọn thị vệ cũng lấy làm kinh ngạc, công chúa như thế nào đột nhiên tính tình lại đại biến như vậy chứ?

Vốn dĩ công chúa lúc nào lại quá táo bạo như vậy?

“Công chúa… Công chúa…“

Hàn Thanh đã bị Mai Tuyết Tình ép lùi dần tới gần ngự hoa viên.

Trong Ngự hoa viên, có mấy vị phi tử mang theo vài cung nữ đang ở đó ngắm hoa. Các nàng chứng kiến tình cảnh như thế, cũng không dám tin đều mở to mắt đứng ngó.

Trời ạ!

Đúng là tình cảnh chưa hề thấy qua bao giờ, lần đầu mới được chứng kiến!

Công chúa bám sát thị vệ thống lĩnh, bọn họ đang làm cái gì vậy? Các Phi tử cố ý hướng về phía này đi tới. Trong cung vốn là nhàm chán, được tận mắt chứng kiến một màn thú vị như vậy mà bỏ qua thì thật là hối tiếc, do vậy, các nàng đều hiếu kỳ muốn được tận mắt thấy nhiều hơn một chút, để sau này còn có đề tài đàm luận trong những lúc trà dư tửu hậu (trà dư tửu lậu ý nói là: những lúc nhàn rỗii).

“Ai nha…” Thấy Hàn Thanh từng bước từng bước gấp rút thối lui, kéo dài khoảng cách giữa nàng và hắn càng ngày càng xa, Mai Tuyết Tình không sợ thiệt thòi giả bộ khiến cho bản thân mình tự té ngã thật mạnh.

Trong tích tắc, ngay lúc thân hình còn chưa kịp ngã xuống tiếp xúc với mặt đất, một cánh tay rắn chắc vươn ra đỡ lấy thân thể nàng.

“Ha ha…” Mai Tuyết Tình đạt được ý đồ liền cười rộ lên, “Thế nào, Hàn Thanh, còn muốn trốn sao?“

“Công chúa… Công chúa…” Hàn Thanh biết mình vừa bị lừa, vội nói: “Xin thỉnh công chúa buông tay…“

“Không buông… Nói, ngươi tại sao trước giờ vẫn hay lẫn tránh ta?“

Mai Tuyết Tình thân thiết nắm chặt lấy ngực áo Hàn Thanh.

“Công chúa… Xin thỉnh công chúa buông tay…“

Hàn Thanh mặt biến sắc, so với trái cà tím quả là không khác, “Công chúa, bên kia có người đang lại gần đến đây rồi!“

“Ngươi… Ngươi có phải thích bổn công chúa hay không?“

Mai Tuyết Tình chăm chú quan sát thật cẩn thận vẻ mặt biến hóa của Hàn Thanh.

“Công chúa…“

Hàn Thanh trên mặt hiện lên một tia kinh hoảng, “Công chúa nói đùa…“

Mai Tuyết Tình trong lòng đã rõ ràng rồi, hóa ra cái khối hàn băng này cũng là người có thất tình lục dục, chỉ bất quá, hắn dùng thái độ ôn nhu để che đậy tránh né, chỉ là khi đối diện với người mà hắn thật tâm yêu thương mới vô tình phơi bày ra. Người kia hẳn vốn là cô công chúa chính tông hàng thật giá thật kia … Hạng Ngạo Sương.

Công chúa thật mất tích khiến cho Hạng Ngạo Thiên trong lòng hết sức đau thương, hắn đau thương bởi vì hắn mất đi một muội muội cùng gắn bó nương tựa vào nhau.

Hạng ngạo Mai cũng đau thương, nàng đau thương bởi vì nàng mất đi một huynh trưởng từ nhỏ đến lớn cùng chơi đùa bầu bạn.

Chưa người nào từng để ý đến, ở nơi này còn có một người cũng hết sức đau thương, đó chính là Hàn Thanh, hắn mỗi ngày đều dùng vẻ mặt lạnh lùng che đậy, không thể quang minh chính đại bày tỏ sự quan tâm lo lắng, cũng không dám thoải mái thổ lộ hết nỗi bi thương của chính mình

Mai Tuyết Tình trong lòng cũng nảy sinh sự đồng cảm sâu sắc. Nàng quyết định không đem Hàn Thanh ra làm trò cười nữa, “Muốn bổn công chúa buông ngươi ra cũng được, ngươi trước tiên hãy nói cho bổn công chúa biết, hắn… Hoàng huynh ngày mai ra cung đi nơi nào?“

“Công chúa…“

Hàn Thanh không muốn trả lời, loại chuyện này cần phải đi hỏi Hoàng thượng mới đúng chứ, hắn một hạ nhân như thế nào có thể loạn truyền lời đây?

“Hàn Thanh, ngươi mau nói, bên kia người càng ngày càng gần rồi kìa!“

Thật là một người ngoan cố, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng thủ khẩu như bình, trách không được Hạng Ngạo Thiên lại nể trọng hắn như vậy.

“Công chúa… Hoàng thượng cũng sắp bãi triều rồi…“

Ý của lời này vốn là, ngài tiện thể tự mình đi hỏi Hoàng thượng đi!

“Hàn Thanh… Ngươi…“

Mai Tuyết Tình thật có chút bế tắc, không còn có cách để bắt chẹt hắn, “Ngươi…“

Nàng cố ý dựa thân thể mình vào người Hàn Thanh.

“Hàn Thanh…” Một thanh âm uy nghiêm vang lên.

“Hoàng thượng…“ Hàn Thanh dốc sức đẩy Mai Tuyết Tình ra, Mai Tuyết Tình lảo đảo, loạng choạng lui ra phía sau vài bước mới đứng vững.

“Ngạo sương, ngươi quay về ngự thư phòng chờ Trẫm…“

Nhất thời bị làm cho tức giận, Hạng Ngạo Thiên vừa lại biểu lộ dáng vẻ của một vị hoàng đế, phất tay áo quay người đi, cũng không thèm kêu Mai Tuyết Tình là muội muội nữa, mà cũng đem hoàng huynh đổi lại xưng thành Trẫm.

Mai Tuyết Tình khi đi ngang qua Hàn Thanh, còn không quên trừng mắt, thè lưỡi làm mặt quỷ nhát hắn một cái.

“Chuyện của chúng ta còn chưa tính xong đâu!“

Nàng nhỏ giọng nhẹ nhàng uy hiếp.

Một câu nói, làm cho Hàn Thanh trên người lông tóc đều dựng đứng, như thế này có chỗ nào giống công chúa Ngạo Sương hả?

Thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ, Hoàng thượng không có phát hiện chút nào sao? Thanh âm rất nhỏ, rất nhẹ, Mai Tuyết Tình tưởng rằng chỉ có nàng và Hàn Thanh hai người bọn họ nghe được. Thật không nghĩ tới, Hạng Ngạo Thiên một chữ cũng không rơi rớt, toàn bộ đều đã thu vào trong tai.

Còn chưa tính xong? Bọn họ còn có chuyện gì không muốn người khác biết?

Hạng Ngạo Thiên ánh mắt càng âm trầm hơn.

Đợi phía sau là Lưu công công cùng Hàn Thanh cũng vừa bước đến, Hạng Ngạo Thiên căn dặn: “Hàn Thanh, ngươi lập tức đi chuẩn bị một con ngựa tốt, truyền lời xuống, sẽ dùng con Truy Nguyệt ngay! Trẫm sẽ dùng nó, con Truy Phong nhất định cũng phải chuẩn bị thật tốt, một lúc lâu sau Trẫm sẽ xuất phát!“

“Lưu công công, có chuyện khẩn cấp, cứ chiếu theo quy củ mà làm, bỏ qua việc truyền chiếu thư đi!“

“Nô tài tuân chỉ!“

Hàn Thanh cùng Lưu công công cả hai đều rất giật mình, lúc sáng sớm, Hoàng thượng vẫn còn truyền khẩu dụ, ngày mai ra cung, sao đột nhiên mới đây điều này lại thay đổi rồi?

“Còn nữa, Trẫm không có ở đây, trong khoảng thời gian này, cần phải gia tăng thêm thị vệ canh gác phòng thủ, tăng cường việc tuần tra hậu cung, nhất là khu vực chung quanh hồ, nhất là trong những ngày trời mưa, việc tuần tra khu vực chung quanh hồ càng không thể bị gián đoạn!“

Hạng Ngạo Thiên dặn dò Hàn Thanh.

Muội muội Ngạo Sương trong ngày mưa rơi xuống trong hồ, có lẽ, một ngày nào đó, nàng sẽ từ trong hồ lại xuất hiện.

Hạng Ngạo Thiên bất luận như thế nào cũng không tin muội muội đã không còn ở trên nhân thế.

Chỉ cần hắn thỉnh thoảng có thời gian, hắn đều trở lại bên hồ, dốc lòng đi vòng quanh hồ tìm kiếm.

Ở bên hồ, hắn cũng nhiều lần gặp phải muội muội giả mạo kia làm cho hắn không biết phải xử lý ra sao, nàng cũng đến bên hồ tìm kiếm cái gì sao.

Điều này càng làm cho hắn khẳng định, chắc chắn cái hồ này ẩn chứa một thế lực thần bí nào đó có thể làm cho người ta mất tích, biết đâu cũng giống như vậy, nó có lẽ cũng có thể làm cho người mất tích sẽ xuất hiện trở lại.

Hai người lui ra, các phi tử đều xuất hiện ào đến.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!“

“Miễn đi!“

Hạng Ngạo Thiên tâm tình đã bị cảnh tượng Mai Tuyết Tình ngả vào trong lòng Hàn Thanh kia phút chốc phá hủy.

Bằng không, nói cách khác, hắn cũng không bị như thế mà vội vã ra cung.

“Hoàng thượng…“

Nghi phi muốn nói gì đó nhưng lại làm vẻ như vẫn còn đang xấu hổ, ra dáng rụt rè không dám nói.

Dừng lại một chút, ánh mắt nàng tỏ vẻ ngập ngừng.

Mãi lúc sau nàng mới tiếp tục nói: “Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy, công chúa và Hàn Thanh quan hệ tốt lắm, chi bằng…“

“Được rồi…“

Hạng Ngạo Thiên phất tay cắt ngang lời Nghi phi, “Trẫm còn có việc phải xử lý!“

Cũng không thèm quay đầu ngó lại, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.