Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 11: Uống có mỗi chén rượu mà tay cũng run rẩy



Cười đùa xong rồi, nháy mắt đêm cũng tới, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều uống đến mờ cả mắt, được người dìu về cung. Cha lúc này ngắt eo ta, ý bảo ta giả vờ say về phòng, khách còn lại bọn họ sẽ chịu trách nhiệm tiễn khách.

Ta nghĩ thầm, “Cha, người có thể nhẹ tay chút không? Người có còn nhớ ta là nữ nhân không vậy? Dì cả tra tấn ta còn chưa chấm dứt đâu! Vùng eo mảnh khảnh của ta lại bị người ngắt.”

Ta giả say không còn biết gì, vui vẻ ngã xuống đất dựa vào người Mặc Yên, cha liền đứng dậy nói với mọi người. “Tiểu nhi không thắng được rượu lực, xin phép về phòng trước. Chư vị không cần khách khí, cứ từ từ dùng bữa!”

Mặc Yên đỡ ta vào phòng, khi sắp đến hắn đột nhiên ném ta xuống đất, “Đại công tử, ngươi cũng không phải thật sự say, dựa vào người ta nặng quá!”

“Cơ thể bản công tử đạt tiêu chuẩn, dáng người nhẹ nhàng mỹ thiếu niên, làm sao nặng được a! Ngươi dìu ta một chút sẽ chết à?” Ta không để ý tới Mặc Yên nữa, tự lết tới cửa, dùng sức gõ cửa ba cái, sau đó mới đẩy cửa vào. Mặc Yên không đi theo, chỉ im lặng đóng cửa lại.

Bản công tử tuy rằng biếng nhác lười biếng, nhưng đi theo Hoàng Thượng và cha mãi thì sự tình gì cũng đều được chứng kiến. Quay mắt nhìn bác gái sẽ cùng giường cộng gối với mình mà đáy lòng bản công tử hơi khó chịu, lòng bàn chân run lên. Nếu ta vén khăn voan lên, bác gái liền bổ nhào lại thì ta nên làm gì đây? A! Lạc Dương Trần, chớ sợ chớ sợ! Ngươi không sợ bác gái! Kiên nghị quả cảm, phải thu phục tất cả.

Ta đi đến bên giường, nhìn khăn voan trên đầu tân nương, mũ phượng đã ở cạnh tân nương, cái mũ nặng đến mức tra tấn người khác, hay là trước ăn một chút, giấy dầu nhét trong tay nàng đã không thấy đâu, chắc nàng ăn rồi.

Ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vén khăn voan lên.

Đang chăm chú nhìn mặt nàng, ta lại hít sâu một hơi nữa, vừa mới hít đã ho khan. Chắc vì thấy ta ho dữ quá, nàng vươn tay giúp ta vỗ vỗ lưng thuận khí, nhưng ta vẫn ho không dứt, nàng bèn đứng dậy rót chén trà, ta vội vàng uống một hơi, rốt cục cũng hít thở bình thường lại, còn sống thật là tốt quá.

Nàng thật sự rất đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp, hình dung như thế cũng hư ảo quá, ta nghĩ nếu ta không nói rõ ràng, các vị khách quan sẽ mắng ta là rác rưởi mất.

Là như vầy! Bản công tử lang thang Phong Nguyệt không phải chỉ một ngày hai ngày, mỹ nữ ta thấy nhiều lắm, nếu như trước đây Hoàng Thượng tặng cho ta các bức họa nữ nhân đều là mỹ nữ, thì hoa khôi ba năm liên tiếp của Ỷ Hương lâu Vân Yên chính là tuyệt thế mỹ nhân.

Mà người trước mắt ta đây không phải là một bác gái lớn tuổi, mà thoạt nhìn cũng là một tuyệt thế đại mỹ nhân như bản công tử đây. Lông mi dài nhỏ, đôi mắt hút hồn nhưng rất tự chủ, lông mi thật dài làm nổi bật đôi mắt hai mí của nàng, làn da trắng nõn hồng nhạt, mũi cao thẳng nhưng rất tinh xảo, miệng cứ như đang mỉm cười, ta nghĩ nếu nàng cười thật chắc chắn sẽ sặc sỡ loá mắt. May là bản công tử tuấn mỹ vô trù, vậy mà cũng không tránh được nhìn người trước mắt không chớp mắt, người như vậy Hoàng Thượng sao có thể đày nàng vào lãnh cung chứ?

Tuy rằng bản công tử thần hồn điên đảo vì mỹ nhân trước mắt, nhưng vẫn không quên mời đại mỹ nhân ngồi xuống ghế, định uống chén rượu giao bôi với nàng, tiếc rằng tay bản công lại không nghe lời, lo nhìn nàng mà tay run run. Ta liếc qua một chút, quả nhiên là tay phải hư thân kia, ta vội vàng lắc lắc nó, hy vọng nó không run nữa, nhưng chỉ trong chớp mắt nó đụng phải tay nàng, ta cảm thấy cả người mình run rẩy, uống xong một ngụm Nữ Nhi Hồng hai mươi năm này, đột nhiên làm cho ta cảm thấy ngán ngược, rượu ngon đến mấy cũng không tinh tế bằng người trước mắt này được a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.