Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 25: Duẫn Tuyệt Ca (Nhất) Người xa lạ?



Từ từ tỉnh dậy, nhìn căn phòng mới dọn vào này, đây không phải là một căn phòng cho ta cảm giác xa lạ, người nằm bên cạnh lại rất quen thuộc. Kỳ thật khi nàng không ầm ĩ lại rất dễ thương. Tựa như hiện tại, nàng xõa tóc ra, một đầu tóc đen nhánh vì nằm ngủ mà rối tung trên vai và trước ngực. Nàng có khuôn mặt rất dễ nhìn, mặt trái xoan, mũi cao thẳng, môi mỏng mang theo một chút vẻ phong tình mê hoặc người khác, da thịt nõn nà, dáng người hơi gầy và đơn bạc.

Nếu khi nàng tỉnh đôi mắt không long lanh nghịch ngợm tò mò, khi nàng tỉnh nếu không cười ngốc nghếch, nếu khi nàng tỉnh nói chuyện luôn luôn có vẻ mặt và động tác phong phú như thế, nếu nàng tỉnh không để lộ ra tính tình như một đứa con nít, thì nhất định sẽ là một thanh niên tuấn nhã câu hồn không ít nữ tử.

Ta là Duẫn Tuyệt Ca, nàng là vị hôn phu Lạc Dương Trần ta mới thành thân, nói là vị hôn phu cũng không đúng, nương tử có lẽ tương đối chuẩn xác hơn, vì nàng là một nữ tử.

Từ hôm qua thành thân đến giờ, tổng cộng nàng quen ta hai ngày, nhưng ta lại quen biết nàng hơn một năm nay, nàng nhất định không biết ta đã sớm quen biết nàng, nàng cũng nhất định đã quên là đã từng gặp ta.

Ngày nào đó Hoàng Thượng lại sai người thẩm tra danh sách và các bức họa của các công tử phú gia khắp nơi, để ta chọn một người làm vị hôn phu. Không đếm nổi đây là lần thứ mấy Hoàng Thượng đưa danh sách tới đây, hàng năm đều đổi mới, hàng năm ta đều chán nản.

Một đám tên và bức họa luôn làm ta cảm thấy không hứng thú, những cái tên và khuôn mặt xa lạ, ta chẳng biết ai cả. Nếu chỉ nhìn được tư liệu bên ngoài, vậy thì nội tâm của bọn hắn ra sao? Có người nào biết không? Tư liệu vĩnh viễn không bao giờ viết, ngay cả cơ hội gặp mặt còn không có, tính danh, tuổi tác, thân thế chẳng khác gì mặt của bọn họ, ngay cả những người có anh khí cao ngất cũng chỉ là hư ảo hời hợt. Và nếu chỉ dựa vào sự hư ảo đó mà quyết định chuyện cả đời mình sẽ không khỏi rất buồn cười đâu.

Hoàng Thượng tuy rằng đối đãi với ta như cha, chưa từng bức bách ta chuyện này, nhưng hôm nay không bức, không có nghĩa hắn sẽ vĩnh viễn như vậy. Ta biết, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng hắn vẫn luôn muốn gả ta đi, dù sao đây cũng là ước vọng của hắn từ trước đến nay.

Trước đây Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mặc dù luyến tiếc Nhạc Trinh công chúa của mình, nhưng khi nàng mới mười bảy tuổi cũng đã gả nàng đi, nên dù bọn họ có cưng chiều ta như thế nào thì ta bây giờ cũng đã qua tuổi hai mươi, chuyện kết hôn là sớm hay muộn thôi.

Càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, ta quyết định cải trang thành nam tử, xuất cung ra ngoài giải sầu.

Đây không phải lần đầu tiên ta xuất cung, khi cảm thấy mỏi mệt thì ta sẽ xuất cung đi chơi một chút, nhất cử nhất động của ta đều sẽ có người trình báo cho Hoàng Thượng, có lẽ hắn cảm thấy sẽ có một ngày ta phải rời khỏi cuộc sống cung đình, đi vào cuộc sống chốn dân gian, nên hắn liền buông tay để ta xuất cung.

Ta cũng biết xa xa phía sau có hai người đi theo ta, đó là Hoàng gia ám vệ mà Hoàng Thượng phái tới bảo vệ ta, mỗi ngày bọn họ đều cải trang thành người khác, khi ta muốn xuất cung bọn họ sẽ đi theo. Hoàng gia thị vệ tuy đông như thế nhưng kỳ thật chỉ có một mình ta ở lãnh cung, ta biết hậu cung nguy hiểm như biển sâu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phái nhiều người như vậy tới chiếu cố ta, bảo vệ ta, ngoại trừ vì muốn báo ơn cho gia gia của ta, thì họ cũng thực sự xem ta là muội muội, nữ nhân mà đối đãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.