Lạc phu nhân vỗ vỗ vai ta, nhẹ nhàng lắc đầu. “Ta biết con không phải là một đứa nhỏ thích gây chuyện, Dương Trần vẫn luôn hồ đồ như thế, khi thấy người khác không chìu ý thì lập tức sẽ nhõng nhẽo khiến người khác mềm lòng, trong nhà này cũng không có mấy người có thể chịu được tính dây dưa đó của y. Ta không phải trách con, chỉ mong các con nhất định phải chú ý đến sự an nguy của mình a!”
Ta gật đầu, Lạc phu nhân mới mỉm cười, xoa đầu của ta.
“Nhưng việc hôm nay Tẫn Hoan cũng phải có trách nhiệm...”
“Con không cần giải vây cho y, đứa nhỏ này tuy bản tính không xấu nhưng lại chưa từng làm cho chúng ta tin tưởng được. Y không biết trời cao đất rộng, gạt mọi người mang con ra ngoài, lỡ như các con gặp chuyện gì nguy hiểm thì dù là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, hay cha mẹ của con đi nữa, lương tâm của chúng ta cũng khó lòng yên ổn, không thể công đạo được. Cha của y thương yêu y đến mức đau lòng đến chết, ta cũng nâng đỡ y ở trong lòng bàn tay, nếu không phạm phải điều gì thật quá đáng thì chúng ta cũng không muốn phạt y làm gì. Cả ngày hôm nay con cũng mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi! Nơi này đã có Điệp Thúy và Mặc Yên, không sao đâu.”
“Vậy con về phòng trước.” Lạc phu nhân hẳn là còn có việc muốn nói với nàng, ta đành nhẹ nhàng đồng ý rồi xoay người rời khỏi.
“Công tử hôm nay ra ngoài không nói một tiếng, thuộc hạ rất lo lắng. Nhưng công tử yên tâm, chuyện này vẫn chưa bị trình báo lên Thánh Thượng, có một vài việc có thể dùng ngân lượng để giải quyết, thuộc hạ cũng đã xử lý xong rồi, nhưng sau này rất mong công tử có đi đâu cũng phải mang bọn thuộc hạ cùng đi.”
Nhóm ám vệ mặc dù là người mà Hoàng Thượng phái tới, nhưng nhiệm vụ của họ là bảo vệ ta, nên có một số việc cũng tận lực giấu diếm hộ ta, nếu không có sự giúp đỡ của họ thì khi sự tình hôm nay truyền tới tai Hoàng Thượng, chỉ sợ ta phải xuất giá sớm, không thể ở ngoài cung được nữa.
“Ta biết rồi, đã khiến các ngươi khó xử, là ta lo lắng lung tung thôi, sau này sẽ không còn như vậy nữa.” Có được những thuộc hạ tận tâm như thế này, ta thật sự rất hối hận.
“Thuộc hạ hy vọng công tử có thể nhớ rõ lời hứa của mình.” Hắn vuốt cằm, đi khỏi cửa phòng sau đó khép cửa lại.
Tắm rửa xong, ta nằm trên giường lăn qua lộn lại nhưng ngủ không được. Ta vẫn nhớ bây giờ nàng đang ở đại sảnh, nàng là người luôn thích tìm người để nói chuyện, lúc này lại phải quỳ ở đó thì sẽ đói, sẽ khát nước, cộng thêm tính nhát gan vốn có, cho dù có Điệp Thúy và Mặc Yên ở cạnh nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được. Huống chi việc hôm nay tuy rằng Lạc lão gia và Lạc phu nhân không trách phạt ta, nhưng ta vẫn phải chịu trách nhiệm.
Phủ thêm áo choàng, ta vào phòng bếp do thám một chút, Lạc phủ lớn như vậy muốn tìm nguyên liệu nào cũng có cả. Ta còn nhớ ngày xưa khi còn hành quân với gia gia (15), nếu đến tối không có biến cố gì, và nếu may mắn tìm được đủ nguyên liệu, gia gia sẽ dẫn ta vào bếp nấu một ít món, có khi ông sẽ cho ta giúp một chút, cả hai ông cháu lâu lâu cũng sẽ nghịch bột mì vui đến quên cả trời đất, đó là ấn tượng sâu đậm nhất của ta về những lúc vui vẻ nhất với gia gia, mỗi lần ăn lại những món ngày đó, thì những ký ức xưa lại quay về, từng trang đều hiện diện khuôn mặt ôn hòa, cưng chiều của gia gia.
Làm theo phương pháp gia gia đã dạy, chờ bột nở rồi bỏ vào nước sôi để luộc, chế mật hoa quế vào trong chén, bỏ thêm vào một chút nước cốt dừa, thế là ta đã hoàn thành một chén bánh trôi nước thật đơn giản.
Điệp Thúy và Mặc Yên đang đứng trước cửa, thấy ta liền hành lễ, ánh nến trong đại sảnh vẫn sáng, nàng vẫn ngoan ngoàn quỳ ở đó mà không rên la tiếng nào.
“Ta làm chén bánh trôi nước, ăn một chút đi!” Ta đưa chén tới, ngồi xuống chiếc ghế thái sư bên cạnh.
Nàng cầm lấy thìa cẩn thận nếm thử một miếng, sau đó liền ăn ngấu nghiến, cả một chén chè được nàng ăn cạn sạch, không thừa lại một chút gì.
“Tẫn Hoan, ngươi thật là lợi hại, bánh trôi nước ngon quá a.” Ánh mắt nàng vốn rất dễ khiến người ta đau lòng, giờ phút này lại sáng rực lên.
“Ăn ngon là tốt rồi, ta không ngủ, ngồi nói chuyện với ngươi được không?”