Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 49: Duẫn Tuyệt Ca (Hai mươi lăm) Thách đấu



Mấy ngày sau, Ỷ Hương lâu phái người cầm thiệp mời tới tìm ta, người đó là Vân Yên cô nương, Vân Yên không mời du côn cắc ké đang bị cấm túc theo, ta suy nghĩ trong chốc lát, quyết định vẫn nên nói với ngốc tử một tiếng.

“Ngươi mặc áo rách quần manh đứng đây để trúng gió a?” Vừa vào cửa thì nhìn thấy một tên công tử tóc tai lộn xộn, chỉ mặc quần áo trong dựa vào cửa sổ, chống chân lên tường, cứ như bức tường đó có thâm cừu đại hận với nàng vậy.

“Tẫn Hoan, ta chán quá.” Nàng đứng thẳng dậy, không cẩn thận giẫm lên quần áo đang bày bừa dưới sàn, làm nàng té xuống đất.

Ta chạy nhanh tới định đỡ nàng dậy, nàng không muốn đứng dậy, cứ quỳ rạp dưới đất muốn ta đỡ lên. Tay ta còn chưa kịp cầm lấy y phục của nàng thì nàng đã xoay người lại. Ta còn chưa thu tay lại thì nàng đã kéo ta xuống khiến ta ngã trên người nàng, quần áo của nàng do bị tác động nên lại bị hở xuống dưới, để lộ bả vai ra ngoài.

Hai tay hiện tại của ta đang đặt ở thắt lưng của nàng nên khó có thể dùng lực được, lại càng không thể rút ra. Môi ta vừa vặn áp lên bờ vai trơn bóng kia, nơi đó thoang thoảng một mùi hương thật dễ chịu, nàng ở phía dưới vặn vẹo muốn tránh ra, vì nàng không chịu nằm yên nên tay của ta lại càng không thể rút ra được. Ta muốn ngẩng đầu tránh đi sự tiếp xúc thân mật này, nhưng đồng thời nàng cũng vội vã muốn ngồi dậy, nên kết quả là môi ta chạy một đường từ bả vai xuống tới cánh tay của nàng.

Không thể chọn lúc hợp lý hơn, Điệp Thúy và Mặc Yên lúc này lại bưng điểm tâm vào phòng.

“Công tử, Duẫn công tử, hai người đang làm gì đó?” Khóe mắt ta thoáng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Điệp Thúy và Mặc Yên, hai người họ đứng sững trước cửa, không biết phải làm gì cho phải.

“Điệp Thúy, chúng ta đi mau! Đừng quấy rầy hai người họ nữa.” Mặc Yên nhanh nhẩu xoay người đi.

“Thì ra công tử còn có ham mê này nữa a.” Điệp Thúy không quên phát biểu ý kiến.

“Ngươi đừng cử động nữa!” Ta rốt cục nhịn không được rống to lên, tìm được cơ hội để môi mình rời khỏi cơ thể của nàng. Có lẽ nàng bị âm lượng của ta làm kinh sợ, nên ngoan ngoãn nằm yên xuống đất không dám di chuyển. Ta tức giận rút tay ra, đứng lên.

“Chúng ta vừa bị té, ngươi còn không đứng dậy mặc quần áo vào?” Thật không biết vì sao ta lại thích cái tên du côn cắc ké ngốc nghếch này!

“Không, ta không muốn đứng lên, mỗi ngày đều phải ở nhà thật nhàm chán!” Nàng nằm dưới đất làm nũng, làm quần áo vốn đã không chỉnh lại càng hở xuống dưới hơn nữa.

Du côn cắc ké đúng là muôn đời luôn vô lại, ta nhìn thật ngứa mắt, bèn chạy nhanh đến kéo áo lại cho nàng.

“Ngươi không đứng dậy cũng thế, Vân Yên cô nương mời ta đi Ỷ Hương lâu, ngươi có lời gì muốn nhắn không?”

Chỉ trong nháy mắt nàng đứng bật dậy, vẻ mặt bi thương nhìn ta.

“Cái gì? Ngươi muốn đi Ỷ Hương lâu trong khi ta bây giờ rõ ràng không thể đi được? Ngươi thích Vân Yên phải không? Hai người các ngươi quan hệ đúng là không tầm thường chút nào!”

Lần này Lạc Dương Trần lại tung ra một câu không đầu không đuôi, chẳng liên quan gì đến câu hỏi của ta cả, thật khiến ta không thể không cười, cười đến không thể nói nữa, lúc này trông ta thật giống Điệp Thúy và Mặc Yên.

“Thì ra ngươi thích Vân Yên cô nương a?” Ta cố ý trêu nàng, nhưng phần lớn là muốn dò hỏi tâm tư của nàng.

“Không phải, nhưng ngươi xuất môn lúc này rất ác a!” Nàng dùng ánh mắt cún con đáng thương nhìn ta, nhưng ta thích đáp án này.

“Ngươi rốt cuộc có muốn nhắn gì với Vân Yên cô nương không?”

“Vậy ngươi giúp ta nhắn với nàng, khuyên nàng đừng giận nữa, nhưng cửa sổ vẫn nên đổi lại một chút.”

“Ta đi đây, ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta về biết không?”

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay chào ta. Khi ra cửa đột nhiên ta cảm thấy mình thật giống một vị trượng phu đang xuất môn, có một nàng thê tử đáng yêu ở nhà chờ mình, thì ra có gia đình cảm giác là như thế, tuy sẽ có cảm giác lo lắng, nhưng cũng thật hạnh phúc.

Bả vai và cả cánh tay của Lạc Dương Trần đều trắng noãn bóng loáng, khi ngã xuống người nàng cánh tay ta vòng qua nàng thật vừa vặn, ôm chặt lấy vòng eo và cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đó. Trên đường đến Ỷ Hương lâu ta liên tục hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, nếu ám vệ không nhắc, thiếu chút nữa ta đã đụng phải những người khác ở Ỷ Hương lâu.

Lên trên lầu, Vân Yên cô nương đang ở trong phòng yên lặng chờ ta đã lâu, ta để ám vệ chờ trước cửa, sau đó vào phòng.

“Vân Yên cô nương tìm Tuyệt Ca có chuyện gì sao?”

“Mời ngồi.” Nàng không đáp, rót một ly trà cho ta rồi nghiêng người dựa vào bàn, tay chống cằm, tự uống trà một mình.

“Lạc công tử muốn ta tiện thể nhắn với Vân Yên cô nương là xin Vân Yên cô nương đừng giận nữa.” Ta bỏ luôn câu có liên quan đến cánh cửa sổ để tránh phản tác dụng.

Vân Yên cô nương buông tách, mắt khẽ động, nàng nhíu mày.

“Lạc ngốc tử tuyệt đối không thể chu đáo như thế, có vẻ như Duẫn cô nương đang phải nhọc lòng vì chuyện giữa chúng ta a!” Vân Yên quen biết du côn cắc ké lâu hơn ta nên hiểu nàng đương nhiên không ít, chỉ thoáng nhìn đã biết ta đang nói đỡ cho Lạc Dương Trần.

“Tuyệt Ca chỉ mong Lạc công tử và Vân Yên cô nương sau này sẽ thoải mái ở cạnh nhau, dù sao cũng là bằng hữu mà.”

“Hử? Ngươi chỉ mong nàng sẽ không phải buồn phiền khổ sở vì cãi nhau với ta mà thôi! Hoặc nói chính xác hơn thì ngươi không muốn nàng giận nữ nhân khác.”

“Đúng vậy.”

Vân Yên cô nương là người rất thẳng thắn, ở thanh lâu lớn lên một thời gian lâu như thế mà vẫn có thể giữ thân như ngọc, nhất định là vì trí tuệ của nàng nên mới có thể duy trì đến nay. Đối mặt với một người như thế, mặc dù xét trong lĩnh vực tình cảm là đối thủ cạnh tranh, nhưng ta vẫn phải thực sự khâm phục nàng, thế nên ta không muốn giấu diếm dối lòng với những câu hỏi của Vân Yên, cũng không muốn không thành thật với tình cảm của mình.

“Ta tìm ngươi là vì chuyện này. Bây giờ cũng không cần hỏi nhiều nữa, ngươi đã nghĩ thông chuyện lần trước rồi nhỉ!”

“Đã nghĩ thông rất rõ ràng.”

“Vậy ngươi định thế nào?”

“Xác định lại suy nghĩ của Lạc Dương Trần.”

“Lúc đầu ta nghĩ chỉ cần mình chờ, nhất định sẽ có một ngày nàng sẽ là của ta. Nhưng bây giờ lại không đơn giản như vậy, mọi việc dù sao cũng phải có sự kết thúc, kết quả cuối cùng có thể là ngươi thắng hoặc ta thắng, khả năng ngươi thua cũng rất cao, chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng đến việc đó sao?” Nàng phong tình vạn chủng liếc ta một cái.

“Chẳng lẽ Vân Yên cô nương cũng không lo lắng sao?” Ta cười nhìn lại nàng.

“Nếu không lo thì chẳng khác gì mọi việc đã được định đoạt. Ngươi và ta phân công nhau xác nhận tâm ý của nàng, lấy đó làm chuẩn, tuyệt đối không miễn cưỡng đối phương, đồng ý không?”

Lời đề nghị đó là tốt hay xấu ta cũng không quan tâm, tất cả cứ để cho tên du côn cắc ké kia quyết định đi!

Rời khỏi Ỷ Hương lâu cùng với hai ám vệ, bỗng nhiên ta cảm thấy thật bất an. Ta nhanh chóng xoay người lại, hai ám vệ cũng vội vàng đứng án trước mặt ta.

“Chu cha! Là vị công tử da mặt trắng noãn hôm nọ a.” Đó là nhóm người Vệ Khai Thành, người lên tiếng là Hà Khuê.

“Công tử, gặp lại tức là hữu duyên a! Không bằng để Vệ mỗ mời ngươi uống một chén đi.” Lời này tuy nghe có vẻ khách khí, nhưng nét mặt tên Vệ Khai Thành lại tràn đầy thần sắc hạ lưu.

Ta không muốn nhiều lời với chúng, bốn người họ lại đưa tay định kéo ta lại. Ám vệ sắc mặt trầm xuống, đánh bốn người hắn vết thương đầy người, điểm huyệt đạo, rút kiếm đặt trên cổ chúng.

“Các ngươi dám động thủ? Vệ Khai Thành công tử mới được bổ nhiệm lên làm quan không lâu, nếu ngươi dám đụng đến Vệ công tử, chính là mưu hại mệnh quan triều đình!” Minh Dạ mặt mũi tái nhợt hét toáng lên.

Ta không muốn sinh sự giữa đường thu hút sự chú ý của người khác, cũng không định động thủ giết người, nên nháy mắt với ám vệ, ý bảo bọn họ bỏ chúng ra, sau đó xoay người rời khỏi đó.

“Lần sau mà để ta gặp lại ngươi, nhất định ngươi sẽ phải lãnh đủ!” Tiễn Đông Tương kêu gào ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.