Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 5: Tự mình nhảy xuống hố



Nhân sinh chính là như vậy, sống cuộc sống quá thuận lợi, đến khi tiểu nhân bắt đầu đắc chí thì sẽ phát sinh một ít bi kịch.

Bản công tử đã quên ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn nhớ xế chiều hôm đó ta chuồn ra từ cánh cửa mà từ nhỏ đến giờ đã đi không biết bao nhiêu lần, đến Ỷ Hương lâu tìm các cô nương tâm sự chuyện thiên hạ. Ỷ Hương lâu là thanh lâu, tay phải ta chỉ cần quăng một túi bạc thì bên tai sẽ vang lên những khúc hát không ngừng, trong lòng ngực ta thì luôn đầy ngân phiếu, thảnh thơi tận hưởng cuộc sống như thần tiên này.

“Lạc công tử, mới vài canh giờ không thấy, ngài lại càng ngày càng tuấn tú!” Ân, bản công tử ngày càng tuấn tú là chuyện đương nhiên.

Tú bà Cúc tỷ dán bộ ngực và vùng bụng cực đại của nàng lên người ta, ta nhất thời cảm thấy một núi thịt nặng ngàn cân đè trên người mình, mùi son phấn nồng nặc cũng làm mũi bản công tử cực kỳ ngứa. Ta vội vàng lui lại từng bước, giữ một khoảng cách với nàng.

“Cúc tỷ a! Không thể để thiếu tỷ được!” Ta đưa ngân phiếu năm mươi hai lượng cho nàng, Cúc tỷ lập tức cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, rất giống một con tinh tinh đang nhe răng tức giận.

Ta âm thầm hít một hơi, bình tĩnh hỏi: “Vân Yên đâu?”

Vân Yên là hoa khôi liên tiếp ba năm nay ở đây, Cúc tỷ không biết tích được bao nhiêu khí lực mới đem nàng lại được đây.

“Trên lầu đó! Biết Lạc công tử tới nên tạp vụ nhân cũng không dám lên.”

“Vậy ta lên lầu, đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta a!” Lại đưa thêm ngân phiếu một trăm lượng qua. Cúc tỷ cười lại càng đáng sợ hơn, ta chạy nhanh lên lầu, không dám nhìn Cúc tỷ nữa.

“Vân Yên, Vân Yên, ta tới tìm ngươi ra ngoài chơi đây!”

“Ngươi mau đóng cửa lại đi! Dưới lầu mùi son phấn xông lên đến tận trời, cẩn thận chút nữa ngươi hắt xì không dứt a.” Vân Yên tức giận liếc ta một cái.

“Ây da! Ta luôn biết Vân Yên luôn là một hảo tỷ muội, luôn săn sóc ta chu đáo mà!” Ta đóng cửa lại, duỗi người, lập tức ngồi phịch xuống trên bàn của Vân Yên.

“Thế nào, hôm nay uống chút gì không? Vừa nãy nói muốn đi hảo ngoạn với ta?” Vân Yên tùy ý nhìn ta một cái.

“Bản công tử hôm nay muốn một vò rượu Phần lâu năm, sau đó sẽ tâm sự với ngươi hôm nay Phi Trần bị em dâu nhốt ngoài cửa phòng, hắc hắc!”

Vân Yên cầm kỳ thi họa, mọi thứ tinh thông, bán nghệ không bán thân, nàng là bạn thân của ta, ngoại trừ cha mẹ ta ra, thì người trước mắt này là người duy nhất biết ta là nữ tử. Lừa gạt Hoàng Thượng là chuyện lớn, đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Ngay cả hai đệ đệ của ta cũng không biết, mỗi ngày sang sảng gọi ta đại ca, kỳ thật ta là đại tỷ của bọn hắn. Hơn nữa đại tỷ lại thường thường đến tìm hoa khôi thanh lâu đàm đạo, trong khi bọn hắn phải ở nhà đọc sách và chịu đựng cuộc sống hôn nhân khổ ải, nếu không nể mặt cha mẹ, thì bọn hắn đã chạy đến đây hưởng thụ một phen rồi!

Phi Trần bị nhốt ngoài cửa phòng hoàn toàn là việc xứng đáng để kể ra. Thật ra không phải bản công tử mê rượu, tuy rằng vò rượu trăm năm hương vị quả là rất ngon, nhưng tửu lượng ta lại kém, mới uống một chút đã say bí tỉ đến mức gã sai vặt của Vân Yên phải đưa ta về nhà.

Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đang ngồi ở phòng khách nhà của ta nói chuyện phiếm với cha mẹ, lão nhân cha ta là người ăn nói có lễ, vậy mà tức giận đến phẫn nộ khi thấy ta say đến mức nằm úp sấp trên sàn nhà ở đại sảnh, đứng còn đứng không nổi.

Chỉ trong nháy mắt, ta đột nhiên cảm thấy hơi thở của Hoàng Thượng mang theo một ý tưởng đùa dai dần dần đến gần ta, bản năng mách bảo cho ta biết là đời mình đã xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.