Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 51: Duẫn Tuyệt Ca (Hai mươi bảy) Tín vật



Edit: NusocoBeta: Shaiyao

- -----------------------------------

Ta cứ cho rằng phải đấu triền miên một hồi với nàng mới có thể nói hết được, không ngờ không cần tốn nhiều sức đã nghe được đáp án muốn nghe, khiến ta có chút thỏa mãn, thế nhưng vẫn còn chưa đủ, ta không muốn để Vân Yên cô nương có bất cứ cơ hội nào.

“Nói miệng không có bằng chứng gì cả, có vật gì làm chứng không?” Khó lắm mới có được cơ hội chắc ăn này, nên tự nhiên ta lại muốn lấy được tín vật, xem như là chứng cứ xác thực ngày sau thành gia lập thất.

Nàng mau lẹ tháo một khối ngọc bài đeo bên hông xuống.

“Đây là vật hoàng hậu di nương tặng khi lần đầu gặp ta, nó đã theo ta cho tới tận bây giờ. Tuy ngươi không phải nữ tử nên không thể kết hôn cùng ta, nhưng vật này có thể được xem là căn cứ chứng minh cho tình bạn của chúng ta! Ta cũng muốn thứ gì đó của ngươi!” Nàng cười hì hì nháy mắt ra hiệu, còn xòe tay ra đòi, tiểu hỗn đãn này quả thực là một tên vô lại.

Ta tháo chiếc nhẫn làm bằng ngà voi đeo trên ngón tay cái xuống. Nãi nãi là người ở vùng thảo nguyên biên cương, lúc bà được gả cho gia gia đã đeo cho ông chiếc nhẫn này, nãi nãi đã qua đời thật nhiều năm, gia gia cho tới bây giờ vẫn ban chỉ không rời thủ (16) , ông đã từng nói, ông mong ngày sau khi ta gặp được đối tượng mình muốn giao phó thì có thể đưa chiếc nhẫn này cho đối phương.

“Đây là vật gia gia trước khi lâm chung giao cho ta, ta rất quý nó, ta mong ngươi cũng quý trọng nó như vậy.” Ta giải thích rất rõ ràng, tuy nàng không hiểu hết, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu, nhận lấy nhẫn đeo vào ngón cái.

Ta uống cạn một ngụm trà trong tách. Nếu ngươi đã nói, ta đây nhất định sẽ khiến ngươi phải chịu trách nhiệm với những lời nói mình nói ra!

Sáng sớm tết Đoan Ngọ, nàng thiếu chút nữa đã xông vào trong phòng, ta cuống quít đứng dậy rửa mặt chải đầu, mới vừa mở cửa nàng đã hấp ta hấp tấp đụng vào người ta, sau đó tự đứng dậy.

“Tẫn Hoan, Tẫn Hoan, chúng ta đi thăm ba vị nãi nãi và bọn nhỏ đi!”

Xem ra hơn nửa tháng cấm túc thực sự khiến nàng bị gò bó lắm rồi, mới khiến nàng nhiệt tình “ăn” chuyện này như thế, sáng sớm ngay cả cơm còn chưa ăn, đã kéo ta đến Tứ hợp viện.

Nãi nãi và bọn nhỏ ở Tứ hợp viện đều đang bận rộn gói bánh chưng, thấy nàng tới liền dừng công việc trong tay lại. Nàng vội vã ngăn cản mọi người, còn hùa gói bánh chưng với bọn họ, chỉ là gói bánh chưng thôi mà làm xong chẳng ra cái gì cả, ngay cả Thanh nhi mới năm tuổi gói còn đẹp hơn nàng. Khi mọi người chê cười, nàng còn bướng bỉnh dùng nước hất vào mặt bọn trẻ. Nàng chơi đùa cả một buổi sáng ở Tứ hợp viện, chúng ta cũng ăn bánh chưng xong mới về.

Khi ra khỏi Tứ hợp viện, ta vốn định xoay người về nhà, nàng lại kéo ta đi đến một chỗ khác.

“Ai! Đừng, đừng, đừng, khó lắm mới có cơ hội quang minh chính đại ra ngoài, chúng ta trước tiên đem bánh chưng mà các nãi nãi cho biếu Vân Yên, sau đó ghé đi ngắm thuyền rồng, chơi một chút hãy về nhà đi!”

“Được! Nhưng nếu ngươi lại bị cấm túc, ta không che chở cho ngươi được đâu a!” Ta xoa đầu nàng, nàng híp mắt lại, y như một chú mèo nhỏ đang tắm mình dưới ánh mặt trời.

Đi tới Ỷ Hương lâu, nàng không vào, chỉ gọi gã sai vặt coi cửa đưa bánh chưng cho Vân Yên. Ta bèn kéo nàng lại.

“Ngươi không vào sao?”

“Không cần thiết, còn lề mề nữa là không kịp xem đua thuyền đó.”

Ta thở dài, ta nghĩ Vân Yên cô nương vẫn đang mong tên tiểu hỗn đãn này đến thăm mình, đáng tiếc tên tiểu hỗn đãn này lúc có tâm thì chẳng ai so được, nhưng khi vô tâm thì cũng không ai bì kịp, thế nhưng ta sẽ thử một lần để lòng được nhẹ nhõm. Ai! Vừa muốn nàng và Vân Yên cô nương tiếp tục lui tới, rồi lại chẳng mong các nàng qua lại thân thiết như vậy, phải làm sao mới có thể thỏa mãn tâm tư mâu thuẫn của ta đây?

Cuối cùng không ngờ không xem được đua thuyền rồng, mới đi được nửa đường thì ám vệ bảo vệ Lạc phủ chạy vội tới, báo là hoàng thượng và hoàng hậu tới thăm Lạc phủ, muốn thăm hai chúng ta một chút. Lạc Dật Trần cũng đã đưa thê tử cùng Lạc Phi Trần về Lạc phủ.

Cũng đã rất lâu rồi ta không thấy hoàng thượng và hoàng hậu, ta lập tức nắm tay nàng không ngừng chạy về Lạc phủ, mới tiến một bước vào cửa đã thấy thân ảnh quen thuộc ngồi bên trong, trong lòng ta chợt ấm áp, chạy ào vào đại sảnh.

Ta nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu liền định quỳ xuống hành lễ, hoàng thượng giơ tay cản, còn nhìn thoáng qua tay ta vẫn còn đang nắm tay nàng quên buông, hắn cười một cách thích thú khiến ta càng hoảng sợ, vội vàng rút tay về.

“Tẫn Hoan, trẫm và hoàng hậu lén ra ngoài, ngươi không cần hành lễ, mọi người lại không phải là” người ngoài “.” Nụ cười của hoàng thượng càng tươi hơn, hai chữ người ngoài được hắn nhấn mạnh, liếc mắt nhìn ta.

“Tạ ơn hoàng thượng.” Ta không dám nhìn hắn, chỉ lướt qua ánh mắt đó.

“Tẫn Hoan gần đây có khỏe không? Để bản cung nhìn ngươi xem nào.” Hoàng hậu nương nương vươn tay đặt lên vai ta, lại sờ sờ đầu ta, không biết vì sao nhưng trong lúc nhất thời sống mũi ta chợt cay cay.

“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, Tẫn Hoan gần đây rất tốt, lại khiến hoàng thượng và hoàng hậu nương nương lo lắng cho Tẫn Hoan rồi.” Ánh mắt của hoàng hậu nương nương thật ấm áp, còn nắm tay ta nói.

“Dương Trần thì sao? Gần đây sống như thế nào a? Có gặp việc gì tốt hay không?” Hoàng thượng liếc ta một cái có như không.

“Hoàng thượng dượng, dạo này Dương Trần không tốt, bị phạt cấm túc trong nhà một tháng, hôm nay còn không thấy được thuyền rồng.” Nàng bĩu môi, lơ đi Lạc lão gia đang xụ mặt ngồi ngay phía sau hoàng thượng.

“Hài tử này, lớn như vậy còn làm nũng, nhưng dì lại thích ngươi như vậy. Đua thuyền rồng hàng năm đều có, sang năm vẫn có thể xem a! Được không?” Hoàng hậu nương nương mím môi cười, xoa đầu nàng.

“Lão gia, hôm nay ngươi không được nóng giận a! Tiết Đoan Ngọ là ngày cả nhà đoàn viên, ngươi xem Dật Trần, Tư Giai, Phi Trần đều đã về rồi kìa. Dương Trần hài tử này bình thường mặc dù không thể khiến người ta bớt lo, không biết lớn nhỏ, nhưng lại giấu diếm chúng ta làm việc tốt, chẳng lẽ không phải nên thưởng cho hắn một chút sao?” Lạc phu nhân vỗ vỗ lưng Lạc lão gia, cười một chút với hắn, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

“Ta chưa từng nói muốn phạt hắn, hôm nay không phải còn cho hắn ra ngoài sao?” Lạc lão gia nhấp một ngụm trà, sắc mặt hòa hoãn. Ta đột nhiên phát hiện Lạc lão gia kỳ thực chỉ không quen để lộ vẻ mặt ôn hòa thôi, chứ không phải lúc nào cũng muốn làm dữ với nàng, chỉ là nàng phạm lỗi nhiều lần lắm, nên mới ép Lạc lão gia la mắng không dứt được.

“Cha, đại ca làm chuyện gì tốt vậy, Phi Trần cũng muốn biết.”

Ai nấy trong sảnh cũng nhìn Lạc lão gia, ngay cả hạ nhân cũng dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe. Lạc lão gia bị nhìn chằm chằm khiến hắn xấu hổ, cuối cùng phải nhờ Lạc phu nhân giải vây.

“Việc này do Tẫn Hoan kể chúng ta mới biết được, không bằng để Tẫn Hoan kể đi!”

Ta kể ra mọi chuyện, hoàng thượng và hoàng hậu nghe xong, trên mặt đều có ý khen ngợi, Dật Trần và Phi Trần cũng rất bất ngờ.

“Đại ca vẫn thường thường như vậy a! Có một lần đại ca hẹn ta đi tửu lâu dùng bữa, trên đường thấy một tiểu cô nương muốn bán mình trị bệnh cho mẫu thân, gia đình bọn họ rất nghèo, mẫu thân lại bệnh nặng, phụ thân còn thiếu nợ cờ bạc chạy trốn mất rồi. Lúc ta và đại ca đi ngang qua, hai bên đường có thật nhiều người vây xem châm biếm, đại ca đuổi những người đó đi, cho nữ hài kia nửa tháng tiền tiêu vặt, bảo nàng cầm trả sạch nợ đi, chiếu cố mẫu thân nàng, không bắt nàng làm nha hoàn, còn phái người đi gọi đại phu đến.” Dật Trần kể lại.

“Đúng vậy đó! Trước đây khi ta và đại ca đi ra ngoài mua đồ, trên đường nhìn thấy có người đang đánh một tiểu tử chuyển hàng, vì gia cảnh hắn bần cùng, còn phải phụng dưỡng cha mẹ và cả một đệ đệ nhược trí, cho nên phải chăm chỉ làm việc, kiếm được nhiều tiền làm cho những kẻ khác đỏ mắt, đánh để đoạt tiền của hắn. Ta còn chưa kịp xuất thủ, đại ca đã xông lên bảo vệ hắn, bị đánh cho vài cú, đến khi ta đánh những người đó chạy mất đại ca đã bị thương khắp người, nhưng đại ca không hề hé răng than vãn, chạy về nhà lấy tiền tiêu vặt của mình mua luôn tiệm vận chuyển hắn làm việc giao cho ta quản lý, còn thăng cấp cho tiểu tử kia thành đốc công. Ngày ta nhận công việc đã tiến hành giáo huấn lại toàn bộ những kẻ đã khi dễ tiểu tử kia. Đại ca dặn không được kể ra ngoài, nói là để giữ lại tự tôn cho tiểu tử kia, nói ra sợ hắn sẽ không làm nữa, như vậy không chỉ không giúp được hắn mà còn có thể hại hắn mất việc, nhưng đại ca lại bị cha cho là ra ngoài đánh nhau với người khác nên bị giáo huấn một phen.” Phi Trần còn nói thêm.

Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ thấy hoàng thượng, hoàng hậu, Lạc lão gia, Lạc phu nhân hai mặt nhìn nhau.

(16): Nhẫn vẫn không rời khỏi tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.