Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 63: Nàng, là nương tử của ta



“Tuyệt Ca, ta không sao, chờ ăn cơm xong, sau đó uống thuốc, rồi xem sao đi! Đại phu cũng nói còn cần phải uống thuốc mà, không thể hết bệnh nhanh thế được. Trước hết đừng vội, uống thêm nước, đến tối rồi tính.” Ta vỗ vỗ tay đại mỹ nhân, muốn nàng an tâm ngồi yên đó.

Nàng thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường, không nói gì nữa, chỉ nhìn ta. Sau đó vươn tay chỉnh lại những sợi tóc tán loạn trên giường, thuận tay trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai ta. Bản công tử bình tĩnh nhìn động tác của nàng, ngay cả thở cũng không dám thở. Cảm giác này tại sao lại quen đến thế, khiến ta thấy thật khó tin. Như khi đại mỹ nhân giúp ta lau thân thể, cũng là cảm giác đó. Rốt cuộc ta đang chờ mong cái gì, tại sao tất cả đều hỗn loạn cả lên như vậy. Chúng ta không phải đều là nữ tử sao? Chẳng lẽ do bản công tử đang bệnh, đầu óc trở nên hồ đồ, cho nên dây thần kinh bị chập mạch, cảm giác mới lung tung vậy sao.

Chẳng hiểu tại sao bản công tử càng ngày càng kỳ lạ, mặc kệ, trước hết phải giải quyết câu hỏi bức thiết nhất trong đầu đã.

“Tuyệt Ca tỷ tỷ, sao ta lại ở đây a? Ta nhớ mình bị rớt xuống hồ mà, làm sao được cứu lên thế?” Tuy đã đoán được nhất định có người khiêng ta lên, thế nhưng vạn nhất là hạ nhân trong phủ thì sao, thân thể của ta bị ngâm trong hồ thế nào cũng lộ ra hình dáng của nữ tử, như vậy không phải là bị vạch trần ư?

“Điệp Thúy và Mặc Yên vừa may ở gần đó, các nàng hợp sức kéo ngươi lên. Ta dùng một tấm thảm lớn bọc ngươi lại, để Mặc Yên khiêng ngươi về phòng. Đừng lo, chuyện ngươi là nữ tử không bị lộ, không sao đâu.” Nàng yếu ớt nở nụ cười với ta, vậy thì bản công tử có thể an tâm rồi.

“Thế nhưng, ta có một việc muốn nói cho ngươi nghe.” Đại mỹ nhân nghiêm mặt nói.

Đại mỹ nhân, ngươi muốn nói gì? Ô ô ô! Trời ơi! Đại mỹ nhân, ngươi đừng nói cho bản công tử là ngươi có thai nha? Bản công tử còn chưa làm gì mà, nhanh như vậy đã mang thai sao? Hơn nữa, ta nhớ Vân Yên từng nói, chỉ có nam tử và nữ tử làm chuyện đó mới có thể mang thai! Trời hỡi! Đả kích này quá lớn! Ngũ lôi oanh đỉnh a! Đại mỹ nhân, ngươi đi đâu, tìm tên nam nhân chết tiệt nào sinh hài tử mà ta lại không biết vậy nè. Thật đáng thương cho bản công tử, lại có một ngày bị cho đội nón xanh! Từ nay về sau ta thống hận tất cả mũ nón có màu xanh a!

Bản công tử dù rằng diện mạo phong lưu, giơ tay nhấc chân luôn toát ra khí chất cao quý ưu nhã, xuất sắc từ ngoài vào trong, bản chất lại tốt bụng từ trong lan tỏa ra đến tận bên ngoài, có thể nói ta có đủ nội hàm lẫn dung nhan, cả hai kết hợp bổ sung cho nhau càng trở nên hoàn mỹ, đích thực là tuyệt phẩm hiếm có. Một người có diện mạo và nội tâm phong phú như bản công tử, vậy mà phải đội nón xanh à, khẳng định rất khó coi! Không muốn, không muốn, ta không muốn đâu!

Lạc Dương Trần, ngươi phải kiên cường, bình tĩnh, anh dũng, quả cảm. Trước khi sự việc chưa được chứng thực, ngươi phải hảo hảo hỏi đại mỹ nhân, đợi đến khi nàng thừa nhận rồi, ngươi mới có thể suy sụp nha.

Vì vậy, ta hít một hơi thật sâu, để lộ vẻ mặt vừa chờ mong vừa sợ bị thương tổn trái tim mong manh dễ vỡ, tỏa ra ngũ sắc rực rỡ như ngọc lưu ly của mình, đối mặt với đại mỹ nhân tìm chứng cứ.

“Tuyệt Ca tỷ tỷ, ngươi mang thai rồi phải không?” Ta dè dặt cẩn trọng, không hiểu là sợ làm nàng thương tổn hay thương tổn chính mình. Có lẽ là cả hai mới đúng, ô ô... Vấn đề này thật đáng sợ a.

“Đúng vậy! Ta có rồi.” Gương mặt đại mỹ nhân trở nên tức giận, giọng điệu tràn ngập không kiên nhẫn và bất đắc dĩ.

Ta biết mà, ta chỉ là cha hờ a! Không phải cha ruột, mà là hàng giả. Không! Không đúng, nói không chừng người cha ruột của đứa bé muốn đưa đại mỹ nhân đi, nàng chỉ vì nghĩa vụ mà nói với ta một tiếng thôi. A! Rơi lệ! Lạc Dương Trần! Ngươi đúng là một kẻ đần độn đáng thương.

“Cha của đứa bé ở đâu? Hắn muốn dẫn ngươi đi phải không? Ta viết hưu thư là được rồi.” A! Nữ nhân giống như đại mỹ nhân, quả thực chỉ có thể tương ngộ không thể cưỡng cầu. Đến khi ngươi muốn có được nàng, thì nàng đã là của người khác rồi. Đời người a!

“Cha của đứa bé? Viết hưu thư? Trong đầu ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì thế?” Nàng tức giận đẩy bàn tay của ta đang muốn vươn ra vỗ vai nàng. Không hiểu sao, ta cảm thấy đại mỹ nhân lại có dấu hiệu nổi giận.

“Không đúng sao? Ta nghĩ hài tử đó làm sao có thể là con của chúng ta được. Đương nhiên là ngươi muốn cùng người ta cao chạy xa bay, không phải à?” Bản công tử bị đội nón xanh đã đủ ủy khuất, không thể làm gì khác hơn là chọt chọt hai ngón tay.

“A! Hay là tình nhân của ngươi không muốn đưa ngươi đi? Quá mức vô liêm sỉ! Không sao, mẫu tử các ngươi cứ thoải mái ở lại đây, bây giờ ta phải đi nói với cha, ta muốn làm việc, muốn nuôi các ngươi!” Bản công tử tuy là nữ tử, nhưng là thâm tàng bất lộ trong truyền thuyết, là đại trượng phu bảo kiếm không dễ dàng ra khỏi vỏ. Tên khốn kiếp nào đó làm cho bụng người ta lớn ra còn không chịu trách nhiệm. Đồ cặn bã! Ngươi không lo thì ta quản! Đại mỹ nhân và hài tử của nàng ta sẽ chịu trách nhiệm!

Đại mỹ nhân nghe xong câu đó, ánh mắt vốn giận dữ trở nên dịu dàng, còn mỉm cười nhìn ta, vỗ tay của ta.

“Ngươi nghe cho kỹ, ta không có thai, cũng không có tình nhân, không được suy nghĩ bậy bạ, ta không phải muốn nói chuyện này với ngươi.” Đại mỹ nhân tuy đang mỉm cười, nhưng trong giọng nói đã pha vài phần nghiêm túc.

May quá, nàng không có thai. Tất cả đều là ảo tưởng do ta tự biên tự diễn trong đầu. Hô! Chỉ nghĩ đến chuyện nàng bỏ ta mà đi là đã hù chết bản công tử rồi, trái tim của ta không thể chịu được đả kích nặng như vậy đâu a!

“Vậy ngươi muốn nói gì?” Ta chăm chú lắng nghe, bởi vì có người nói khi nữ nhân tập trung vào một việc gì đó là lúc đẹp nhất. Hãy để cho bản công tử có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ xinh đẹp nhất của đại mỹ nhân một cái đi!

“Ta không thích ngươi gọi ta là Tuyệt Ca tỷ tỷ.”

Hu hu, nguy rồi! Ta vốn nghĩ cách tốt nhất để tiếp cận đại mỹ nhân chính là giả vờ có quan hệ rất thân thiết với nàng, danh xưng tỷ tỷ này không tốt sao?

“A... Ngươi không thích thì ta không gọi nữa, thế nhưng ta rốt cuộc phải xưng hô với ngươi là gì a! Ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?” May mà bản công tử băng tuyết thông minh, hiểu thời hợp thế điều tra tâm tư đại mỹ nhân. Nếu khiến nàng không hài lòng, bản công tử anh tuấn đỡ không nổi a!

Đại mỹ nhân vẫn mỉm cười, gió đêm từ cửa sổ thổi vào trong phòng, lay động mái tóc nàng. Những sợi tóc khe khẽ phe phẩy, giống như thiên nữ hạ phàm, hình ảnh của nàng lúc này thật đẹp. Đại mỹ nhân ngoắc tay, ra hiệu cho ta đưa lỗ tai đến gần, bản công tử ngồi dậy làm theo.

“Ngươi có thể gọi ta là Tuyệt Ca, cũng có thể gọi nương tử. Nếu ngươi muốn gọi ta một tiếng phu quân, ta cũng không phản đối. Ngoại trừ ba cách xưng hô này, không có lựa chọn khác.” Nàng thì thầm vào tai ta, khiến lỗ tai bản công tử trở nên ngứa ngáy. Một luồng nhiệt khí lẻn đến hai má, tràn đến tứ chi, toàn thân, ngấm thẳng vào tim. Chẳng hiểu sao ta cảm thấy cả người nóng lên, vừa rồi không cần đại phu, bây giờ chắc là cần đó.

Ta nhanh chóng lùi lại, cách đại mỹ nhân xa một chút.

“Ta biết rồi, ta gọi ngươi là Tuyệt Ca. Tuyệt Ca, ngươi có thể gọi đại phu giúp ta được không?” Ta không dám nhìn nàng, không thể làm gì khác hơn là cúi gằm mặt nhìn chằm chằm vào chiếc chăn đang phủ lên bụng mình, sau đó chọt chọt vào con chim thêu trên chăn, chiêm chiếp.

“Ngươi sao vậy? Lại thấy khó chịu?” Giọng nàng lại trở nên lo lắng.

“Mặt ta nóng quá, toàn thân cũng nóng nữa, cứ như lại bị sốt.” Đại phu, hoặc là ai cũng được, mau mau cứu ta a! Ta nghĩ đợi thêm chút nữa có lẽ ta sẽ bị nổ tung mất.

Đại mỹ nhân ngược lại lại không làm gì cả. Ta dùng khóe mắt liếc qua thấy nàng đang cười.

“Ta thấy ngươi không có việc gì đâu! Ai nha! Ngươi lớn lên không giống bánh bao, bởi vì ngươi chính là bánh bao. Bây giờ mặt còn hồng như thế, bánh bao mới hấp ăn ngon nhất đó nha.” Nàng vừa nói vừa dựa vào gần ta, bản công tử cảm thấy bên má được nàng hôn nhẹ một cái.

Đại mỹ nhân, ngươi sao lại không tuân theo quy củ, sao có thể giống một công tử phong lưu đùa giỡn ta a?

Ngươi dám làm vậy, coi chừng bản công tử hết bệnh sẽ cho ngươi biết tay!

Điệp Thúy và Mặc Yên đưa cơm tối vào phòng. Ta giãy dụa muốn bò xuống giường, nhưng trước mắt lại một trận trời đất quay cuồng, quả thực thảm thương đến mức cực điểm. Đại mỹ nhân có lẽ thấy ta không thể bước xuống giường được, hảo tâm đỡ ta ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường. Mặc Yên chắc biết ta không thể xuống giường, nên đã bưng kèm cái bàn nhỏ đặt trên giường tới. Khi còn bé bị bệnh, mẹ hay dùng cái bàn này đút cơm cho ta. Đã lâu không thấy không ngờ nó vẫn còn, thật khiến người ta hoài niệm a.

“Ngươi đừng cử động, ta bưng đến cho ngươi ăn.” Đại mỹ nhân đứng lên, nhanh nhẹn xoay người.

Thấy dáng lưng của nàng, cảm giác quen thuộc lại ùa về. Ta biết đại mỹ nhân là muội muội của Tẫn Hoan, cho nên quen mắt là đương nhiên, nhưng không đúng! Nàng sở hữu một loại cảm giác quen thuộc khác, giống như một vị cố nhân mà ta từng quen biết, trong khoảng thời gian ngắn ta lại không nghĩ ra nàng giống ai.

Ngay lúc này, bao tử của bản công tử lại không biết xấu hổ vang lên một khúc ca êm tai, dễ nghe đến mức Điệp Thúy phải len lén cười, bóng lưng run rẩy vì cười đó có ý gì chứ? Thật không lễ phép! Ngươi quay lại đây cho ta!

Đại mỹ nhân đặt đồ ăn lên bàn, cầm đôi đũa định đút cho ta.

“Tuyệt... Tuyệt Ca, ta tự ăn được mà, ngươi không cần gắp cho ta đâu. Ta nghe đệ muội nói hai ngày qua ngươi cũng không ăn gì. Ta thấy ngươi nhịn ăn đến gầy nhom rồi, ngươi ăn cùng với ta nha!” Ta mau tay nắm lấy bàn tay nàng đang đưa thức ăn tới, nhưng nàng giơ tay kia lên cản lại.

“Ta không sao, ngươi là bệnh nhân, ăn no rồi mới uống thuốc được.”

“Không được, lỡ như ta hết bệnh, ngươi bị ngã bệnh, thì làm sao bây giờ? Ta mặc kệ, ngươi cũng phải ăn, nếu không ta sẽ không ăn!” Hừ! Kéo dài thời gian và thương lượng là ngón sở trường của bản công tử, đây cũng là một trong những chuyện bản công tử tuấn tú am hiểu nhất. Lúc còn nhỏ, ta đã biết dây dưa lề mề đến mức cha mẹ còn không có cách trị. Vì vậy đành phải để bản công tử không cần làm gì, tự do ra ngoài rong chơi.

“Nghe lời, ngươi ăn trước, ta mới ăn.” Nàng lại cầm chén lên muốn đút cho ta.

“Không! Ta quyết định rồi, ngươi đi lấy chén đến, chúng ta cùng ăn!” Ăn cùng nhau chắc không có vấn đề gì đâu ha!

“Được! Nhưng vì sao ta phải nghe mệnh lệnh của ngươi chứ? Nếu ngươi có thể thuyết phục được ta, ta sẽ cùng ăn.” Đại mỹ nhân buông chén, trêu ghẹo nhìn ta, ép ta phải cho nàng một đáp án vừa lòng.

Ta nắm chặt chăn để tăng thêm dũng khí. Lạc Dương Trần, làm người phải biết tỏ rõ lập trường a.

“Bởi vì, ngươi, là nương tử của ta.” Đại mỹ nhân, lý do này có thể thuyết phục được ngươi không, còn chưa đủ sao?

“Vâng, tướng công.” Nữ nhân được gọi là nương tử kia cười cười, vươn tay nhéo làn da hoàn mỹ không tỳ vết của bản công tử.

(37): Ý là bị cắm sừng.

(38): Không để lộ tài năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.