Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 64: Ngươi đi tắm, ta xem trộm



Mỗi ngày bản công tử mong chờ nhất là lúc ăn cơm, thứ hai là lúc đi ngủ, hơn nữa thông thường ăn no xong thì cũng cách thời gian đi ngủ không xa, nhân sinh tốt đẹp thế nào a!

Bây giờ việc cực kỳ sung sướng hơn nữa chính là đại mỹ nhân, nương tử trên danh nghĩa của bản công tử đang ngồi bên giường. Tuy ta đã nói không cần nàng đút ta, nhưng cái miệng của ta vẫn không chịu khống chế, chỉ cần nàng gắp một miếng, cái miệng đã tự động mở ra, hưởng thụ lạc thú được người chăm sóc.

Miệng của ta hôm nay lại dám tự động tự phát mở ra dùng bữa, bản công tử lại không thể tìm ra cơ hội nghiêm phạt nó dám làm hành động tà ác với đại mỹ nhân. Hơn nữa cơ thể còn dám làm những động tác hạ lưu, coi kìa, còn động chân động tay hôn đại mỹ nhân vài cái nữa chứ. Nhưng kể ra tất cả cũng chỉ vì muốn thỏa mãn mong muốn của bản công tử thôi mà, nếu như vậy thì đương nhiên không cần phạt nữa!

Nhưng ta đã ăn no rồi, còn đại mỹ nhân vẫn chưa ăn gì vào miệng cả. Nàng vẫn giúp ta ăn, đại mỹ nhân chỉ lo chiếu cố người bệnh, quên mất bản thân nàng cũng cần ăn. Ta đành siêng năng gắp đồ ăn đưa đến bên miệng nàng. Thấy bộ dáng này của đại mỹ nhân, bản công tử quyết định sau này phải hảo hảo tĩnh dưỡng cơ thể, để cơ thể mình luôn giữ vững trạng thái khỏe mạnh, bằng không một khi bản công tử bị bệnh, đại mỹ nhân sẽ lại phải bận rộn, nước không uống, cơm không ăn cũng không phải là việc hay ho gì hết.

“Hảo! Ta phải chăm sóc cơ thể thật tốt!” Ta vỗ cái bàn nhỏ đặt trên giường, hào hùng vạn trượng hô to một tiếng.

A... Hình như bị bệnh cũng có một vẻ đẹp khi bệnh. Bản công tử do quá mức kích động, vì vậy đã buột miệng nói ra những câu đang nhủ thầm trong lòng. Đại mỹ nhân bị ta dọa càng thêm hoảng sợ, chiếc đũa rớt xuống đất. Điệp Thúy đưa đến một đôi mới, tiện tay nhặt lên đôi đũa vừa bị rớt.

Ta trấn an đại mỹ nhân vừa bị tiếng hô hùng tráng uy vũ của bản công tử làm hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay định vỗ vai nàng. Không ngờ vừa vươn tay ra, đầu lại bắt đầu choáng váng, hình ảnh trong mắt ta bắt đầu trở nên lờ mờ. Bàn tay vốn muốn đặt lên bờ vai đó lại phải nhanh chóng tìm một chỗ tựa lên. Sau khi trải qua một cơn thiên toàn địa chuyển, bản công tử rốt cuộc cũng vịn trúng cái gì đó, nhưng mà sao chỗ này lại có chút kỳ quái nhỉ, thành giường hay cạnh bàn làm sao có thể mềm mại như thế? Hay là ta vịn trúng cái chăn? Nhưng chăn sao lại ấm áp quá vậy?

Cố sức tập trung nhìn lại, ta lại thà rằng mình không nhìn thấy. Nha... Nha... Nha a a a a a a! Ta vịn vào ngực đại mỹ nhân a! Tại sao? Tại sao bản công tử lại cảm thấy từ khi thành thân cho tới nay lại liên tục gặp xui xẻo thế này, đại tai tiểu họa không ngừng đến? Là số trời đã định như thế à? Tại sao khi chóng mặt tay lại chạm trúng ngực nàng chứ? Rốt cuộc là vì sao ta lại có thể không may như thế?

“Ngươi khỏe không?” Giọng đại mỹ nhân vẫn ôm nhu ấm áp như bình thường. Có lẽ nàng không phát hiện tay của bản công tử đang đặt trên ngực nàng.

“Vừa rồi có chút choáng váng, bây giờ đỡ hơn rồi.” Bản công tử phi thường thành thật.

“Vậy được rồi...” Đại mỹ nhân cười tươi như hoa.

“Ngươi còn không lấy tay ra?” A a a! Ta biết mà, vậy mà vừa rồi còn nghĩ nàng không cảm thấy bản công tử đang bịt tay trộm chuông! Đại mỹ nhân, ngươi nhất định đã luyện qua kỹ xảo cao siêu kêu là trở mặt trong chớp mắt trong truyền thuyết. Bởi vì chỉ trong một giây ngắn ngủi, mà ta đã thấy gương mặt vốn dịu dàng của nàng biến thành gió tuyết đầy trời, sương lạnh thấu xương a!

Bản lĩnh trở mặt thần kỳ đó khiến bản công tử quên hết tất cả. Ta vì bận tập trung nghĩ cách che giấu việc mình bị dọa sợ, vì thế quên luôn việc rút tay lại, đến khi ta lui xuống đầu giường, hai tay vẫn đặt trên ngực đại mỹ nhân, vô thức dùng lực lên đó một chút để mình có thế lui về phía sau. Thế nhưng rất hiển nhiên đại mỹ nhân lại không phải nghĩ như vậy, chắc nàng nghĩ ta lại muốn giở trò lần nữa, vì ta thấy sắc mặt sương tuyết của đại mỹ nhân đang trở thành tái mét kìa.

Oan uổng a! Đại nhân! Thảo dân thực sự không có ý đồ đê tiện muốn phi lễ với con gái nhà lành đâu, xinh Thanh Thiên đại lão gia minh giám a!

Nhưng tiếc là Thanh Thiên đại lão gia trên cơ bản chỉ xuất hiện trong các vở kịch, nên không thể xuất hiện ở trong nhà dân lành, mà quát to một tiếng: “Điêu dân lớn mật” hoặc “Điêu phụ lớn mật” được. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta thấy tay của đại mỹ nhân xiết chặt thành quyền, hướng về phía trán ta, ra sức gõ xuống một cái. Bản công tử thầm nghĩ quả thực không công bằng a, vì cái không cẩn thận mò trúng ngực đại mỹ nhân chính là đôi tay vụng về của ta, thế nhưng đầu của ta lại bị đánh. Đầu ơi, ngươi thật là vô tội, ta dâng cho ngươi một giọt nước mắt đồng tình nha!

Oa oa oa... Đầu của bản công tử đau quá, lật đật lấy tay che lại chỗ vừa bị đại mỹ nhân gõ trúng. Hừ! Bản công tử sau này phải dán một tờ giấy “Xin tránh xa”, hoặc “Xin đừng đánh chỗ này!” Lên trán mới được.

Nói chung vẻ mặt đại mỹ nhân rất là ngượng ngùng, cố ăn cho xong bữa cơm. Bản công tử vì muốn thể hiện mình là một chính nhân quân tử phong độ có thừa, nên lui ở trên giường không dám động đậy. Đến khi Điệp Thúy và Mặc Yên dọn dẹp cơm nước trên bàn xuống, đưa một chén thuốc tối như mực, còn đen hơn cả mực vừa được mài ra, đưa đến trước mặt ta. Bản công tử lập tức nhăn mặt, thế nhưng do đầu ta vẫn còn ngất ngây khó kiểm soát, hơn nữa không muốn bị hiểu lầm là kẻ háo sắc, nên chẳng thể làm gì khác là nắm chặt mũi, uống sạch cái chén đựng thứ nước đen thùi này. Vừa uống xong, đại mỹ nhân đã bỏ một miếng mứt sơn trà vào miệng ta, may có miếng mứt này mới giúp ta vượt qua cái ngày gian khổ này. Tiểu sơn trà, ta yêu ngươi!

Điệp Thúy dọn dẹp chén đĩa, miệng lại tấm tắc khen.

“Chậc chậc! Thiếu phu nhân, chỉ có người mới có thể làm đại công tử uống sạch thuốc được. Trước đây mỗi khi uống thuốc, hắn lúc nào cũng trốn chỗ này trốn chỗ khác, chậc chậc!”

Điệp Thúy, có thể nể tình ta là bệnh nhân, đừng ở trước mặt ta huyên thuyên với đại mỹ nhân được không? Ta chân tâm thành ý van xin ngươi đó!

“Công tử, ta không có huyên thuyên với thiếu phu nhân đâu, ngươi đừng làm cái vẻ mặt này cho ta coi.” Căn bệnh giun đũa của Điệp Thúy lại tái phát.

“Thiếu phu nhân, người nhìn kỹ nha, vẻ mặt này của đại công tử đại biểu cho việc hắn lại đang oán thầm ta là giun đũa.” Điệp Thúy trợn trắng mắt. Ta nghĩ kiếp trước có một con giun đũa thật to tên Điệp Thúy, ở trong bụng bản công tử trợn mắt khinh bỉ người ưu tú như ta, tâm tình ta lại trở nên tồi tệ. Điều khiến bản công tử càng tức chết đó là, đại mỹ nhân lại đang nín cười nhìn ta.

“Bây giờ ngươi thấy thế nào?” Đại mỹ nhân hỏi.

Ta uốn éo cơ thể, có vẻ chén dược đắng muốn chết kia đích thực có tác dụng, đầu của ta không còn choáng nữa!

“Ta hết nhức đầu rồi!” A a a! Sớm biết vậy nên chịu khó uống thuốc, như vậy sẽ không bị đại mỹ nhân gõ vào đầu.

Vì bản công tử đã cảm thấy khỏe hơn, nên quyết định tự giác đứng lên đi tắm. Thế nhưng khi ta đi vào phía sau bình phong, đại mỹ nhân cũng theo vào. Bàn tay vốn đang muốn cởi quần áo lập tức dừng lại trên đai ngọc, không biết có nên tiếp tục hay không. Đại mỹ nhân từ phía sau giúp ta cởi trung y, động tác của nàng rất chậm, ngón tay cố ý hay vô ý không rõ, vuốt qua phần hông không một mảnh vải của ta. Cơ thể ta có vẻ đã quen với sự vuốt ve của nàng, những chỗ nàng lướt qua cứ như mang theo nhiệt khí, một đường hướng xuống phía bụng, làm ta run rẩy liên hồi, cảm giác này...

Đại mỹ nhân giúp ta cởi trung y xong, lập tức đi ra ngoài. Bản công tử ngồi trong bồn tắm, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những chuyện đã chứng kiến hôm nay. Đại mỹ nhân trùng khớp với mỗi chi tiết trong trí nhớ của ta, thế nhưng ta luôn nghĩ không ra nàng có liên quan đến ai, ngoại trừ Tẫn Hoan, nhất định còn có người khác có quan hệ với đại mỹ nhân. Xem ra cái đầu băng tuyết thông minh của đại công tử phải sử dụng công suất tối đa, mới có thể nghĩ ra sự liên kết trong đó!

Bóng dáng đại mỹ nhân, tay của đại mỹ nhân... Bóng lưng, tay... Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi, cảm giác nàng cho ta rất tương tự. Bình thường ta rất siêng năng uống đồ bổ, nên đầu óc vô địch thanh minh của bản công tử nghĩ ý tưởng này thật giống một trò đùa! Đừng có gạt ta! Thế nhưng ta càng nghĩ càng thấy có khả năng, bản công tử tràn ngập tinh thần dũng cảm tiến lên, nếu như có hoài nghi, không bằng tìm một cơ hội chứng thực đi thôi!

Sau khi ta ra ngoài, đến phiên đại mỹ nhân vào tắm rửa. Nếu như đại mỹ nhân thật là người kia, trên vai trái của nàng sẽ có một nốt ruồi be bé. Vấn đề bây giờ là làm sao để ta xác định được nàng có phải là người ta vẫn muốn gặp, muốn nói chuyện đây. A ha! Có một suy nghĩ tà ác ở trong đầu bản công tử chớp đèn. Tâm động không bằng lập tức hành động, nắm chắc cơ hội vừa đến là sở trường của bản công tử mà.

Ta cởi giày ra, để tránh phát ra bất kỳ âm thanh gì khiến người kia phát hiện, rón ra rón rén, từ từ lại gần bình phong. Bản công tử từ tốn nhón chân lên, nhìn xuống từ phía trên bình phong, mái tóc của đại mỹ nhân xõa tung trong bồn, có chút tán loạn. Chợt nghĩ đến một câu thành ngữ thích hợp với tình cảnh này, đó là: Xuất thủy phù dung Nhưng nàng vẫn chưa bước ra khỏi nước, hơn nữa mái tóc đã che khuất nơi mà ta muốn nhìn, khiến ta hồi hộp muốn chết.

Nhấn mạnh lần thứ hai, bản công tử là một chính nhân quân tử anh tuấn tiêu sái, nho nhã phong lưu, đường đường chính chính, có thể ngắm nhìn từ xa nhưng không thể trêu chọc khinh nhờn, thực sự không có hứng thú nhìn lén đại mỹ nhân. Cho dù sau này có thể bồi dưỡng thành thói quen nhìn lén đại mỹ nhân hay không, sẽ rất khó nói, dù sao nhìn lén một người xinh đẹp như đại mỹ nhân tắm, thực sự là một chuyện hương diễm kích thích, khiến người ta nóng đầu nóng lòng, khiến người ta nhịn không được phải cắn chặt hàm dưới. Thế nhưng bản công tử chỉ là nôn nóng muốn xem cái nốt ruồi của nàng thôi mà, không phải muốn làm gì khác đâu. Thực đó, ta nghĩ các ngươi hiểu mà, phải không, nên không cần giải thích nữa.

Đại mỹ nhân, phiền ngươi mau hất tóc qua một bên đi, bản công tử tuyệt đối không phải muốn xem cái chỗ bên dưới xương đòn gánh, nơi mà ngươi có ta cũng có đâu. Được rồi! Kỳ thực có một chút muốn nhìn thôi! Thế nhưng ta muốn thấy nốt ruồi kia hơn, ta thề đó!

Đột nhiên nghe cửa phòng bị mở ra “phanh” một tiếng. Bản công tử đang nhón chân dựa vào bình phong cũng “phanh” một tiếng đẩy ngã cái bình phong.

“Rốt cuộc là ai a? Ta không phải đã nói rồi sao, chỉ cần cửa phòng đang đóng, mặc kệ ai vào đều phải gõ cửa, không nhớ sao?” Ta hổn hển hô to, phát hiện đó là Điệp Thúy đang bưng một chậu nước nóng từ ngoài cửa đi vào.

“Không đủ nước, cho nên ta gọi Điệp Thúy đem vào thêm.”

“Công tử, ngươi cư nhiên nhìn lén thiếu phu nhân tắm? Ngươi muốn xem thì nói với thiếu phu nhân một tiếng a! Nói không chừng thiếu phu nhân còn đồng ý cho ngươi nhìn, ngươi cư nhiên rình coi, ta khinh bỉ ngươi!” Điệp Thúy trợn trắng mắt.

“Nàng là phu nhân của ta, ta thích coi kiểu gì thì coi!” Hừ!

“Công tử, cách giải thích của ngươi không sai, nhưng nghe vào tai thật là hạ lưu.”

“Ồ? Thì ra phu quân có hứng thú này a?” Giọng đại mỹ nhân lạnh lùng truyền đến từ phía sau.

Bây giờ ta không còn cảm giác gì nữa, giống như lúc bản công tử té xuống nước vậy, thì ra khi người ta gần chết có cảm thụ kỳ diệu như vậy. Ta hít một hơi thật sâu, từ từ quay đầu lại, ngẩng mặt nhìn đại mỹ nhân.

“A! Tuyệt Ca! Thì ra ngươi ở chỗ này nha! Không có gì, ta đi trước, ha ha ha!”

(39): Tự lừa dối mình, không lừa dối được người khác.

(40): Hoa sen mới nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.