Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 93: Đặt tên, thật là khó



Bộ dáng anh tuấn bản công tử đang cắn bút lông, ta đã ngồi rất lâu trong thư phòng, đang tự hỏi một vấn đề chật vật.

“Làm sao vậy? Suy nghĩ gì?” Đại mỹ nhân đi tới sau lưng ta, song chưởng ôm lấy cổ ta, thừa dịp hôn nhẹ lên gò má ta một cái.

“Tuyệt Ca, ngươi nói tên hài tử như thế nào lại khó nghĩ ra như vậy?” Ta lại cắn cắn cán bút trong miệng.

“Không vội... Hài tử cũng không phải lập tức sẽ sinh ra, từ từ suy nghĩ đi!” Đúng vậy, ta và đại mỹ nhân sau khi dùng dược Tẫn Hoan cho, đại mỹ nhân rất nhanh liền mang thai, đứa bé trong bụng của nàng hẳn là một nữ hài.

“Thế nhưng ta đến bây giờ đều muốn không ra, cha cùng nương một mực thúc giục ta, Dật Trần cùng Phi Trần còn cười ta ngu ngốc!”

Nói đến đây ta liền sinh khí, tên của hài tử trọng yếu như vậy, làm sao có thể tùy tiện lấy đây? Ngươi xem một chút, Dật Trần cái tên ngu ngốc gọi con hắn là “Lạc Thủy”, gọi cái tên này, ngộ nhỡ ngày nào đó hắn rơi xuống nước, nhất định là trách tên cha mẹ hắn đặt xui xẻo, ngộ nhhỡ có một ngày hắn nuôi một con chó, nhân gia nhất định cũng sẽ cười con chó hắn nuôi là “Lạc Thủy cẩu”. Còn có a! “Ủ rượu ba năm, uống chỉ một bầu.” * Những lời này bản thân nói rất có đạo lý a! Ủ rượu ba nghìn bầu cũng không hẳn là uống hết một bầu đúng không? Huống hồ Lạc Thủy là một người, không có cách nao uống, cỡ nào một cái tên thua thiệt, Dật Trần thực sự là một người ngu xuẩn!

Còn nhắc đến Phi Trần, sinh một nữ nhi gọi là “Lạc Anh”. Ngươi nói đi! Lạc Anh không phải một loài hoa sao? Tốt? Tốt chỗ nào? Lạc Anh ý tứ chính là Hoa rơi, hoa dù có xinh đẹp đến đâu cũng đều từ trên cây rơi xuống, hoa rơi xuống hết, cây còn có tác dụng gì? “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” ngươi chưa từng nghe qua sao? Đây không phải là muốn hài tử gặp trắc trở đi tìm đối tượng hôn phối sao? Huống hồ lần đầu tiên bản công tử thông minh linh hoạt nghe được cái tên này thì lập tức nhớ đến “Quan Lạc Âm” đạo giáo, cái này chính là phép thuật dẫn dắt linh hồn người còn sống, sau khi linh hồn rời khỏi thể xác đi đến cõi âm dạo một chút liền ngu ngốc một hồi, như vậy là một cái tên tốt sao? Phi Trần thật là đần muốn chết!

“Không vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ ra vài cái tên tương đối khá, chúng ta chọ ra một cái tên tốt nhất.”

Đại mỹ nhân sờ sờ mặt ta, một chút cũng không sốt ruột, nghe được lời này của nàng ta cũng yên tâm.

“Đến đây, Tuyệt Ca, ngươi ngồi, mang thai còn đứng lâu như vậy, hôm nay cũng đã đi ra ngoài tản bộ cả một ngày, vẫn là nên ngồi nghỉ một chút đi!” Ta đem cái ghế thư phong nhường lại, đỡ đại mỹ nhân ngồi lên.

“Ai!” Đại mỹ nhân kinh hô một tiếng.

“Làm sao vậy? Sẽ không phải là sắp sinh đi? Ta đi gọi đại phu!” Ta khẩn trương nhắc chân hướng ra bên ngoài chạy.

“Không phải, ngươi đừng sốt ruột, là hài tử vặn đá ta một chút, đến! Ngươi nghe thử xem.” Đại mỹ nhân cười phủ tay lên bụng, ta ngồi chồm hổm xuống, đem đầu dán trên bụng đại mỹ nhân.

“Hài tử, ta là cha ngươi đây! Ngươi khi nào thì chui ra? Ngươi lúc chui ra nghìn vạn lần đừng làm cho mẹ ngươi khó chịu a! Phải ngoan biết không?” Nghe tim hài tử đập, đại mỹ nhân vuốt ve lỗ tai ta, trong khoảnh khác này ta nghĩ, dường như cả đời này chuyện gì cũng viên mãn, thực sự là làm kẻ khác thấy mỹ mãn a!

“Tuyệt Ca, ngươi nói tại sao chúng ta không họ Hoàng?” Nha nha, bản công tử nhớ đến một vấn đề trọng yếu.

“Ngươi lại đang nghĩ gì a?” Đại mỹ nhân cưng chìu sờ trán ta, ta nheo mắt nhìn nàng.

“Ngươi xem a! Nếu như họ Hoàng, ngộ nhỡ chúng ta sinh nam hài, có thể gọi hắn là” Hoàng Thượng Hác “, biểu cho chúng ta đối với hoàng thượng di cha tôn sùng, nếu như là nữ hài, có thể gọi nàng là” Hoàng Hậu Hác “hay là” Hoàng Thái Hậu “, đại biểu cho chúng ta đối với hoàng hậu di nương và hoàng thái hậu tôn kính.” Ta một chút nhất định phải đi hỏi cha, tại sao chúng ta không họ Hoàng.

“Phốc xích! Nhìn ngươi đều ở đây nói bậy bạ gì đó khó nghe tên, bừa bộn.” Đại mỹ nhân cười khanh khách.

“Còn có a! Nếu chính là nam hài, họ Phó thì tốt hơn.”

“Tại sao?”

“Chúng ta có thể đem hài tử này gọi là Phó Khâm, sau này đi học, phu tử cũng phải cung kính gọi hắn” Phụ Thân “, còn có thể gọi hắn là Phó Vương, ngay cả cha đều phải gọi hắn là” Phụ Vương “, cỡ nào làm kẻ khác khoái trá a!”

Đại mỹ nhân lại không trả lời ta, nàng ngây người liếc mắt nhìn ta, sau đó che miệng cười thật lớn, quả nhiên bản công tử chính là một người cha tốt độc nhất vô nhị, nhân lúc đại mỹ nhân mang thai còn làm cho nàng vui vẻ, bảo trì tâm tình khoái trá cho nàng, đột nhiên bản công tử cảm giác được gò má đang bị cước một cái, ân, chính là tiểu bằng hữu trong bụng đại mỹ nhân đá ta.

“Hài tử, ngươi vẫn còn chưa có sinh ra, ngươi đã đá cha ngươi một cước? Tại sao?” Đây là thái độ lên án của một người phụ thân. Oh! Trời ạ! Thân là một người đa cảm, ta nhịn không được lưu lại hai hàng thanh lệ.

“Ngươi xem, ngươi thật hồ đồ, ngay cả hài tử cũng xem không vừa mắt, có đau hay không? Ta xoa cho ngươi. Hài tử, nàng là cha ngươi, ngươi phải thương nàng thật nhiều, không được khi dễ cha ngươi!” Đại mỹ nhân nhu bên mặt ta, vừa hướng bụng nàng nói chuyện, cái gì gọi là hiền thê? Cái gì gọi là lương mẫu? Đây là điển phạm! Đây là hình mẫu a! Giữa lúc ta đang định hôn vị hiền thê lương mẫu này thì...

“Ngươi chính là một người ngu ngốc a!” Rốt cuộc là người nào không lễ phép như thế phá hư? Trong lòng tức giận nhưng trên mặt vẫn trấn định, ôm đại mỹ nhân cũng không có nói chuyện, Vương bát đản vô liêm sỉ ngươi ra đây cho ta! Không đúng, chẳng lẽ ban ngày có quỷ? Ai nha! Lông tơ dựng thẳng thật đáng sợ!

Chỉ nghe một tiếng chi nha, cửa phòng chúng ta bị mở ra, là Tẫn Hoan cùng Vân Yên!

"Sư muội ngốc phu quân, ngươi đúng là đần đến tột đỉnh, tên của hài tử, theo ta được biết, từ lúc sư muội bắt đầu mang thai được hai tháng, đến bây giờ cũng chín tháng, tên còn chưa nghĩ ra được, ngươi muốn ta nói ngươi tốt cái gì? Tẫn Hoan bĩu môi khinh thường, vẫn như cũ phe phẩy cây quạt trên tay nàng.

“Ngươi rốt cuộc muốn gây sự đến khi nào? Ta khẳng định so với Tuyệt Ca còn muốn đau hơn, Tẫn Hoan tên đều muốn đặt xong rồi, hài tử ngươi sắp ra đời, còn chưa nghĩ ra a?” Vân Yên ôm bụng to sáu tháng ngồi xuống.

“Sư huynh, hài tử lấy tên là gì?”

“Hư! Trước không cần nói, ta đoán. Họ Ân đúng không, có khả năng gọi là Ân Úc, Ân Hiểm, Ân Sâm, Ân Tào Địa Phủ!” A! Vừa vặn báo thù cho đại mỹ nhân, lúc này không báo thù thì đợi đến lúc nào?

“A! Đau quá!” Ân Tẫn Hoan cái tên hèn hạ kia dùng cây quạt gõ đầu ta, nương, ngươi xem đi! Có người đánh đầu ta! Đem ta một thân tuấn ngạn phá hủy ngươi bồi thường nổi sao?

“Sư muội ngốc phu quân, ngươi lấy những cái tên nát vụn như vậy, khó nghe muốn chết.”

“Kỳ thực hài tử này, chúng ta vốn có nghĩ tới, rốt cuộc là họ Ân hay là họ Vân, cuối cùng vẫn là để cho nàng họ Ân.”

Vân Yên cười nói, a! Quả nhiên sau khi làm mẹ thì thay đổi, không giống như lần trước giương nanh múa vuốt, thay vào đó là hình ảnh tràn ngập mẫu tính.

“Ngươi nghe kỹ cho ta, nữ nhi của ta gọi Ân Duyến!” Tẫn Hoan mang theo vẻ mặt đắc ý, thật sự là nhìn rất khó chịu.

“Phu quân, ngươi đưa lỗ tai tới đây một chút.” Đại mỹ nhân bảo ta.

“A? Gọi tên này được không? Bởi vì rất phổ thông a... A! Hảo hảo hảo! Cứ quyết định như vậy!” Đại mỹ nhân không hổ là đại mỹ nhân, cuối cùng thay ta nghĩ đến biện pháp tốt chỉnh sửa Tẫn Hoan, cũng nghĩ ra tên hài tử, xem ra hài tử cũng đang thật cao hứng đi! Tay ta vừa vặn đặt trên bụng đại mỹ nhân, cũng có thể cảm giác được nàng đang đá ta một cái.

Ai? Tình huống dường như không đúng lắm?

“Phu quân... Ta dường như phải sinh... Mau mau... Tìm nương...” Đại mỹ nhân vỗ về bụng, cau mày, bộ dáng dường như rất thống khổ.

“Điệp Thúy! Điệp Thúy! Nhanh đi bảo ta nương, Tuyệt Ca phải sinh!” Ta hoảng loạn không biết tay chân quẳng đi nơi nào, khẩn trương chết ta.

“Cái gì nương? Không phát hiện đại phu ở chỗ này sao? Vân Yên, ta van ngươi đưa cái tên không đầu không não này ra ngoài, đừng cho nàng gây trở ngại cho chúng ta. Còn có Mặc Yên, đến trù phòng đun nước nóng, nhanh! Có bao nhiêu đun bấy nhiêu!” Tẫn Hoan dùng khinh công, đem đại mỹ nhân chặn ngang ôm đến giường.

“Không được! Ta không thể đi! Ta muốn bồi Tuyệt Ca!” Nương sau khi chạy đến, nàng cùng Vân Yên sống chết mang ta kéo ra cửa, đem ta và Vân Yên nhốt bên ngoài, nương cùng Tẫn Hoan hai người cùng nhau hợp sức ở trong phòng.

“Oh! Vân Yên ngươi làm gì?” Vân Yên gõ đầu ta một cái.

“Nương tử ngươi đang sinh con, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Ngươi để cho Tuyệt Ca yên tâm sinh con có được hay không!” Vân Yên tức giận.

“Oh! Người nào a? Như thế nào lại đánh đầu bản công tử.” Ta cảm giác cái ót đang đau âm ĩ.

“Không đúng, Ta là cha nàng. Ngươi không cần làm loạn có được hay không, nhân gia ở bên trong sinh tôn nữ, ngươi ồn ào gì thế, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến vợ ngươi cùng tôn nữ, ngươi ở bên ngoài chờ đi!” Cha! Hài tử còn chưa sinh ra ngươi đã bất công? Nếu như ta không phải lớn lên giống mẹ, ta thật sự hoài nghi ta có phải con của ngươi hay không, hừ!

“Cái gì? Là ai a?” Lại có người vỗ đầu bản công tử, là Tẫn Hoan vừa mở cửa.

“Ngươi ầm ĩ muốn chết, tình huống nước sôi lửa bỏng, ngươi so với sản phụ còn lớn tiếng hơn, câm miệng!” Mặc Yên ôm chậu nước nóng nói, Điệp Thúy cùng Liên Tâm đưa nước thêm, Tẫn Hoan lần nữa đóng cửa.

“Ta...”

“Nữ nhân sinh con, ngươi náo nhiệt cái gì?” Cửa phòng lại mở, lần này không ai đánh ta, là nương đi ra giáo huấn ta.

“Thế nhưng... Ta lo lắng Tuyệt Ca đi! Ta cũng là nữ nhân, cho ta vào đi!” Ta chính là lo lắng đại mỹ nhân, khi còn bé một màn nương sinh Phi Trần vẫn là không thể quên, ta thực sự sợ, rất sợ rất sợ.

Mặc kệ! Một khóc hai nháo ba thắt cổ ta cũng muốn đi vào, ân!

“Phu nhân... Thiếu phu nhân thỉnh công tử vào trong.”

Điệp Thúy thật tốt! Chờ sự tình ổn thỏa, bản công tử trọng thưởng ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.