Phi Vân Độ

Chương 19



Ở trong núi gần nửa tháng, khi hạ sơn đã vào độ cuối thu, cây lá đồng một sắc vàng, từng cơn gió nhẹ thoảng qua, rơi lả tả phủ đầy đại lộ, trải một lớp dày, bước lên êm ái, vô cùng dễ chịu.

Lãnh Hàn được phụ thân nắm tay, dắt đi trên thảm lá rơi rụng, trong lòng cực kỳ khoái hoạt. Phụ thân khỏe lại rồi, Sở thúc thúc cũng đã trở về, tất cả đều khiến nó hài lòng. Nếu muốn nói còn cái gì chưa hoàn mỹ, chính là phụ thân và Sở thúc thúc cách nhau hảo xa, hơn nữa hai người đều vẻ mặt lạnh lùng, căn bản chẳng nói lời nào.

Nó không thích như vậy! Lãnh Hàn chớp chớp đôi mắt to, bỗng nhiên kéo phụ thân đi vài bước, nắm lấy bàn tay Sở Hành Vân. Phát hiện cả hai kinh ngạc nhìn nó, nó liền mỉm cười như kẻ vô tội.

Nhật quang chiếu rọi, phác nên chiếc bóng của ba người, hai cái hai bên dài một chút, cái ở giữa ngắn một chút, tạo thành hình chữ “xuyên”. (川)

Cái này gọi là một nhà ba người? Lãnh Hàn nghĩ lấy làm thỏa mãn: một phụ thân, một thúc thúc, còn có nó. Di? Hình như có điểm không hợp lý lắm, mặc kệ đi! Ba người có thể vĩnh viễn bên nhau không bị ai quấy nhiễu là tốt rồi.

Mộng ước đúng là rất đẹp, nhưng thiên bất tòng nhân nguyện. Ýniệm này vừa mới nhen nhóm trong lòng Lãnh Hàn, đã có một đội nhân mã từ đối diện phi nhanh tới, khó khăn lắm mới dừng lại trước mặt bọn họ.

Rõ ràng cảm thấy tay Sở thúc thúc cứng lại. Sao vậy? Lãnh Hàn kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Sở thúc thúc đã thay đổi.

Theo tầm mắt của Sở Hành Vân, phát hiện hắn đang nhìn lão giả dẫn đầu. Lão kia rất đáng ghét, cặp mắt giống như con dao, vẻ mặt hung tợn, bất quá nhìn kỹ một chút, mặt lão và Sở thúc thúc có vài điểm giống nhau. Hừ, Sở thúc thúc sau này chắc chắc đẹp hơn lão. 

“Nhị thúc, sao lại là người?” Sửng sốt kinh ngạc, lúc này Sở Hành Vân mới mở miệng.

Lão giả cũng nhìn Sở Hành Vân: “Vân nhi, quả nhiên là ngươi.”

Lão giả kia chính là nhị thúc của Sở Hành Vân, Hạo Thiên Bảo Nhị bảo chủ, danh xưng “Nhất kiếm kình thiên” Sở Duy Dương. Hắn trời sinh tính tình nghiêm khắc, bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), cả Sở Hành Vân bình thường cũng nể hắn vài phần, nay có mặt tại đây thật đúng là kỳ quái.

“Không phải người đang ở trong Bảo ư? Sao lại ở chỗ này?” Phát hiện ánh mắt Sở Duy Dương đang quan sát bản thân, Sở Hành Vân trực giác buông tay Lãnh Hàn.

Không rõ vì sao Sở thúc thúc buông tay nó, Lãnh Hàn muốn hỏi, thế nhưng cả người căng thẳng, bị phụ thân kéo vào lòng, hoang mang ngẩng đầu nhìn phụ thân, chỉ thấy mặt phụ thân trầm như nước, nhìn không rõ đang nghĩ những gì.

Sở Duy Dương hừ một tiếng: “Còn không phải là vì ngươi! Mấy ngày trước nghe nói ngươi và các nhân sĩ giang hồ đi tìm Lãnh Vu Thu, vì võ lâm trừ hại, kết quả giữa đường mất tung tích. Không biết ngươi sống hay chết, ta và mẹ ngươi đã rất lo lắng, cha ngươi thân thể bất hảo, không thể làm gì hơn là nhờ ta tìm ngươi. Nay thấy ngươi vô sự, cuối cùng đã có thể nhẹ lòng.” Nói đến đây, gương mặt cương lãnh của hắn lộ ra một tia ấm áp.

Sở Hành Vân cảm động: “Hành Vân bất hiếu, làm phiền nhị thúc.”

“Bình an là tốt rồi.” Sở Duy Dương thu lại thần sắc, “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người đồng hành cùng ngươi đâu? Có phải bị Lãnh Vu Thu giết rồi không?”

“Không phải!” Sở Hành Vân trực giác phản bác, “Bọn họ bị ma giáo giết chết, không liên quan đến Lãnh Vu Thu!”

“Ai chẳng biết Lãnh Vu Thu nguyên là người của ma giáo, chắc chắn bọn chúng đã thông đồng, nhân cơ hội tàn hại võ lâm đồng đạo.”

“Không, Lãnh Vu Thu đã ly khai ma giáo, chính hắn cũng bị ma giáo hãm hại, cửu tử nhất sinh!” Sở Hành Vân càng nói càng kích động, chỉ cảm thấy bản thân có nghĩa vụ biện hộ cho Lãnh Vu Thu.

Đi theo Sở Duy Dương đều là cao thủ danh môn chính phái, cùng ma giáo là kẻ thù bất cộng đái thiên, hắn vì Lãnh Vu Thu mà bào chữa, sớm có người không vừa mắt, đứng bên cạnh Sở Duy Dương quát: “Sở thiếu bảo chủ, sao ngươi biết tường tận thế? Lẽ nào ngươi và Lãnh Vu Thu là một người?”

Hắn vừa xuất ngôn, mọi người liền phụ họa, mũi dùi nhất tề hướng đến Sở Hành Vân.

Sở Duy Dương sắc mặt trầm xuống, roi ngựa trong tay vung lên, chỉ vào phụ tử Lãnh Vu Thu: “Một lớn một nhỏ kia là ai?”

“Bọn họ…” Trong tình thế này, Sở Hành Vân sao có thể nói người này là Lãnh Vu Thu? Nhưng hắn lại không quen nói dối, nghẹn một trận thật lâu mới trả lời: “Hắn là bằng hữu của ta.”

“Bằng hữu?” Sở Duy Dương cười lạnh, “Vân nhi, ngươi còn gạt ta! Hắn là LãnhVu Thu đúng không? Ác tặc kia rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc ngươi, khiến ngươi bao che hắn như vậy?”

Một câu nói làm Sở Hành Vân kinh hãi biến sắc, thầm nghĩ: thúc thúc thế nào biết được? Tình thế này làm sao vượt qua đây?

Không đợi hắn nghĩ ra đối sách, Lãnh Vu Thu từ phía sau đã lạnh lùng đáp: “Không sai, ta chính là Lãnh Vu Thu. Người kia là trên đường tình cờ gặp, ta không nhận ra, càng không phải bằng hữu gì cả. Nói ta mê hoặc hắn, thật đúng là oan uổng, đối với hiệp khách các ngươi, ta còn chưa dám trèo cao, chỉ sợ đem ta đi bán lúc nào không hay.”

Sở Hành Vân nhận thấy sắc mặt thúc phụ đã rất khó coi, vội vã đứng ra: “Nhị thúc, người….”

Sở Duy Dương vung tay, cắt đứt lời nói của chất nhi: “Vân nhi, ngươi còn không mau trở về? Đứng cùng một chỗ với loại tà ma ngoại đạo kia, chẳng lẽ không sợ mất thân phận?”

Dưới áp lực nặng nề, Sở Hành Vân không kịp đắn đo, trực giác mà đi về phía trước. Một bước này, đột nhiên nghĩ, chắc chắn sẽ phân rõ ranh giới với Lãnh Vu Thu, hắn là người nhạy cảm, sợ rằng chẳng biết đang nghĩ gì. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn thần sắc hờ hững, gần như thờ ơ, nhưng Sở Hành Vân có cảm giác, một nỗi bi ai đang nhàn nhạt bao phủ thân ảnh ấy.

Sở Duy Dương thấy chất nhi nghe lời, sắc mặt cũng dịu lại, cầm roi ngựa điểm chỉ: “Họ Lãnh, ngươi muốn chúng ta động thủ, hay bản thân tự thúc thủ chịu trói?”

Lãnh Vu Thu cười khinh miệt, căn bản không để ý đến lời hắn nói, cúi đầu bảo nhi tử: “Hàn nhi, sau này ngươi nhớ kỹ, khi nói chuyện nghìn vạn lần không nên dùng roi ngựa chỉ vào người khác, vậy rất thất lễ, chẳng biết có phải nhân tài gia giáo đều thế cả không.”

“Đã biết.” Lãnh Hàn chớp chớp đôi mắt to. Lĩnh ngộ mà chỉ Sở Duy Dương: “Bá bá kia không có gia giáo! Nha, cha xem bá bá run thế nào kìa, run đến lợi hại, có phải bị mắc bệnh cừu điên không?” Nói đến đây, thân thể nhỏ bé rụt vào lòng phụ thân. Nó đã từng thấy bệnh cừu điên phát tác, khi đó đáng sợ hết sức, đến nay ký ức vẫn còn mới nguyên.

Lãnh Vu Thu nhịn cười: “Đừng sợ, đừng sợ, đó không phải cừu điên, chắc vị lão bá này không thích tắm rửa, nên bị nổi rôm sẩy đầy người.”

Lãnh Hàn vừa nghe, vội vàng lùi lại, bàn tay nhỏ quạt liên tục, như thể thực sự nghe thấy mùi thối.

Hai phụ tử này một xướng một tùy, trẻ nhỏ ra vẻ ngây thơ, kẻ lớn dụng tâm kín đáo, khiến Sở Duy Dương tức muốn thổ huyết. Hắn thành danh đã lâu, uy cao vọng trọng, giang hồ nào ai dám đối hắn buông lời bất kính? Bị tùy ý trêu chọc trước nhiều người như vậy càng miễn bàn.

Bất quá không chờ hắn phát hỏa, đã có người vội ra mặt thay hắn. Một nam tử vóc người cao tráng trong đám người kia bước ra: “Họ Lãnh, ngươi chết đến nơi còn khua môi múa mép, ‘Du Long tiên’ Cát Thành ta sẽ giúp ngươi toại ước!”

“Du long tiên” Cát Thành là ai, Lãnh Vu Thu không biết, mà cũng chẳng thèm quan tâm. Thấy trường roi của hắn vung đến, đưa tay chụp lấy, nắm chặt phần đuôi roi.

Cát Thành lấy làm kinh hãi, cố sức muốn kéo về, nhưng dùng cách nào cũng không suy suyển. Trong lòng bấy giờ mới thấy bất ổn, không ngờ kẻ nhìn văn văn nhược nhược kia lại có khí lực lớn như vậy.

Lãnh Vu Thu vận lực một chút, hướng Cát Thành ở đối diện, một cước phi lên, nhắm ngay thắt lưng hắn. Cát Thành trước mắt tối sầm, bàn tay buông lỏng, cả người cũng bị đá bay. Lãnh Vu Thu hất trường roi, quất lên mặt đất, một tiếng “chát” nhỏ vang lên, chấn động khiến mọi người rùng mình. Hắn nắm đầu roi, lạnh lùng nhìn tất cả.   

Trận đầu thất lợi, bọn người kia có phần khiếp đảm, ai cũng không dám tùy tiện tiến công, bỗng nhiên nghĩ phe mình người đông thế mạnh, song quyền khó địch lại tứ thủ, còn sợ gì hắn? Có ai đó hô lên: “Mọi người cùng tiến lên!” Nhất thời đều nhảy xuống ngựa, hùng hổ kéo đến.

Sở Hành Vân thấy Lãnh Vu Thu bị bao vây, nếu tiếp tục chiến đấu, e rằng sẽ kiệt sức mà chết, vội vàng hướng Sở Duy Dương nói: “Nhị thúc, lấy đông hiếp yếu, thắng không dụng võ, truyền ra ngoài sẽ bị thiên hạ chê cười, hơn nữa còn chà đạp hai chữ ‘đạo nghĩa’!”

Nghe xong Sở Duy Dương có chút động tâm, định bảo mọi ngươi dừng tay, để bản thân tự mình thượng trận, trong vòng vây có người quát: “Đối với loại võ lâm bại hoại này, cần gì đến đạo nghĩa? Lời Sở thiếu bảo chủ quá mức cổ hủ!”

Sở Duy Dương ngẫm nghĩ thấy cũng có đạo lý, gật đầu nói: “Cùng lắm chúng ta không thương tổn tính mệnh hắn là được.”

Sở Hành Vân định mở miệng phản bác, thanh âm Lãnh Vu Thu đã xa xa truyền đến: “Ngươi còn chưa rõ? Hai chữ ‘đạo nghĩa’ là để nói cho thiên hạ nghe, những vị đại hiệp khách kia, khi thắng thì giảng đạo lý, khi bại thì lặng thinh, cái này gọi là ‘biến thông’!” (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)

Hắn tứ diện đối địch, còn phải bảo vệ Lãnh Hàn, binh khí cũng không mấy thuận tay, ngay lúc vừa phân tâm nói chuyện, tức khắc rơi vào vòng nguy hiểm.

Sở Hành Vân quan sát chiến cục, thực không biết nên làm sao cho phải: nếu tương trợ Lãnh Vu Thu, chẳng khác nào đối nghịch với thúc thúc và toàn bộ võ lâm; nếu không giúp, lẽ nào muốn thấy Lãnh Vu Thu lại bị bắt chịu đủ nhục hình? Chợt nghe thấy tiếng nói sợ hãi của Lãnh Hàn giữa vòng vây: “Cha, sao nhiều người ức hiếp chúng ta vậy, Sở thúc thúc cũng không tới hỗ trợ? Thúc ấy không cần chúng ta sao?”

Thanh âm hồn nhiên lại như tảng đá lớn đè nặng lồng ngực Sở Hành Vân, phải rồi, Hàn nhi vẫn yêu kính hắn như thân nhân, hắn sao có thể tổn thương tâm tư hài tử này?

“Đứa ngốc, cha không phải đã dạy ngươi ư? Vĩnh viễn đừng hy vọng người khác tới giúp ngươi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.” Trong giọng nói cao ngạo ấy chất chứa sự cam chịu, chính là Lãnh Vu Thu.

Phải kinh qua bao nhiêu sự phản bội và lạnh lùng, mới trở nên hoài nghi nhân tính như thế, thậm chí còn xem quan niệm đó như tín điều dạy dỗ hài tử? Sở Hành Vân nhớ tới quá khứ bi thương của Lãnh Vu Thu, trong lòng đau khổ vô cùng. Mà phải khó khăn lắm hắn mới bắt đầu tin tưởng tiếp nhận chính mình, lẽ nào lại một lần nữa cứ thế khiến hắn thất vọng?

Không!

Nghĩ tới đây, Sở Hành Vân thấy nhiệt huyết sôi trào, cái gì thúc phụ, cái gì Hạo Thiên Bảo, cái gì giang hồ võ lâm, tất cả đều không trọng yếu! Hắn hiện tại chỉ muốn vững vàng giữ lấy Lãnh Vu Thu, vững vàng nắm lấy phần tín nhiệm bất di bất dịch đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.