Phi Vân Độ

Chương 22



Như thử tinh thần như thử dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu?”

Thanh âm tràn ngập ý trêu đùa vang lên sau lưng, ngữ khí âm điệu không thể quen thuộc hơn. Sở Hành Vân xoay người lại, liền thấy nét mặt tươi cười của Lãnh Vu Thu. Có lẽ có quan hệ với việc sao nay giống như sao đêm trước, gương mặt Lãnh Vu Thu lộ vẻ ôn nhu khó tả nên lời.

“Hàn nhi đâu?”

“Đang ngủ. Ban đầu còn nói muốn tìm ngươi cùng chơi, ta vừa mới quay đi đã leo lên giường ngủ.” Vì sao hai người này lại hợp ý như thế? Lãnh Vu Thu đến nay vẫn trăm ngàn lần không thể lý giải.

“Sao ngươi một mình ngơ ngác đứng đây phơi gió vậy? Có tâm sự ư?”

Đúng là có tâm sự, thế nhưng không thể giải bày cùng Lãnh Vu Thu, sợ hắn bận lòng. “Không… Không có gì, ta thấy mệt, ta về phòng đây.” Sở Hành Vân có chút khẩn trương mà trở lại phòng mình, vừa định đóng cửa, Lãnh Vu Thu đã theo đến, giật mình suýt chút nữa la lên.

Lãnh Vu Thu chau hàng mi: “Sao hoảng hốt vậy, lẽ nào ngươi giấu cái gì trong phòng?” Nói đoạn, đẩy Sở Hành Vân ra hướng vào trong quan sát.

Đương nhiên không có gì cả. Sở Hành Vân muốn bảo Lãnh Vu Thu ra ngoài, bỗng nhiên phát hiện cự ly giữa hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần nhẹ nhàng rướn cổ đến, là có thể chạm vào gương mặt người kia….

Đột nhiên, mặt hắn đỏ lên.

Chết tiệt, hắn lại tâm viên ý mã, nếu làm ra hành vi kỳ quái như lần trước, sợ rằng hắn lại bị hiểu lầm.

“Đêm đã khuya, ngươi về đi.”

Một đôi mắt trong sáng như sao của Lãnh Vu Thu nhìn thẳng vào hắn hồi lâu, bất ngờ nói: “Có phải ngươi hối hận rồi không?”

“Sao?”

Lãnh Vu Thu cười, trong nét cười phảng phất sự kiên cưỡng: “Chúng ta đến tột cùng không đi chung một con đường, ngươi có thể làm đến bước này, ta rất cảm kích. Thế nhưng tiền đồ của ngươi, thân nhân của ngươi thì sao? Ngươi là võ lâm ưu tú, thiên chi kiêu tử, không như ta bị vạn nhân thóa mạ, cả đời sống chui sống nhủi a?” Lăn lộn chốn giang hồ nhiều năm như vậy, sớm đã hiểu luật chơi nơi đây. Không sợ ngươi giết người, không sợ ngươi phóng hỏa, chỉ sợ ngươi đắc tội với những vị danh môn chính phái, từ nay về sau khó mà yên thân.

Đã không thể phủ nhận nữa, đúng, hắn thích Sở Hành Vân. Từ thời khắc, Sở Hành Vân quyết định sai lầm tự nguyện bất chấp thiên hạ, liều lĩnh xông vào cứu hắn, đã hoàn toàn chiếm trọn được tâm hắn.

Cũng bởi như thế, mới không thể không suy nghĩ cho đối phương. Ban ngày, hắn đã chú ý, Sở Hành Vân có lúc tuy ngoài mặt tươi cười, nhưng ấn đường khó giấu vẻ ưu tư.

“Quay về đi, sáng mai hãy khởi hành, tin chắc bọn họ sẽ không gây khó dễ ngươi. Ngày sau nếu ta rơi vào tay ngươi, chỉ mong ngươi hạ thủ lưu tình nha.” Trong lòng dù khổ sở, dù tổn thương, nhưng không biểu hiện ra đã thành quen, thậm chí còn tâm tình buông lời đùa ghẹo. Từ nay trở đi sẽ không còn ngốc tử lẽo đẽo theo sau, phụ tử hai người càng thong dong, chỉ là, bị hắn bám theo lâu như vậy, đột nhiên mất đi chẳng biết có quen được không….

“Ta sẽ không quay về!” Sở Hành Vân gần như lập tức mở miệng phản bác, “Không sai, ta có chút lo lắng, không biết phải đối mặt phụ mẫu ra sao. Nhưng việc hôm nay nếu cho ta lựa chọn thêm lần nữa, ta cũng tuyệt không thay đổi ý định ban đầu.”

Thanh âm hắn nhu hòa, đôi con ngươi đối diện Lãnh Vu Thu: “Ta cũng không phải nhất thời xúc động, ta tin mọi việc ta làm đều có mục đích, tuyệt đối không hối hận.” Hắn càng nói càng động tình, chỉ cảm thấy trong đôi mắt kia ngày càng phát ra tinh quang lấp lánh….

Đẹp quá!

Không được, nhẫn không được nữa! Đẩy Lãnh Vu Thu ra xa: “Được rồi, ngươi đi đi!”

Cái gì là cái gì! Lãnh Vu Thu bị hắn khiến cho hồ đồ, một khắc trước còn thâm tình tha thiết, giờ mặt lại đổi sắc đuổi mình đi, người này chẳng lẽ bị bệnh? Lãnh Vu Thu dĩ nhiên không chịu đi. “Ngươi sao vậy? Âm một trận dương một trận.”

“Ta…” Sở Hành Vân chẳng biết giải thích thế nào, mặt đỏ đến mang tai, “Nếu ngươi không đi ta lại đối người làm ra chuyện kỳ quái.”

“Vậy ngươi làm đi nha.”

“A?”

Lãnh Vu Thu có phần mất kiên nhẫn, đưa tay giữ lấy đầu hắn, nhẹ nhàng ấn môi mình lên môi hắn, thật nhanh rồi buông ra, mỉm cười nói: “Cái này không gọi là chuyện kỳ quái, đôi khi ta sẽ làm.”

Bị tiếu dung của hắn thôi thúc, Sở Hành Vân cuối cùng lấy hết dũng khí hôn lại. Giờ khắc này chỉ cảm thấy nụ hôn ấy thật sâu, thật đậm, cũng thật ngọt ngào. Lẽ nào đây gọi là lưỡng tình tương duyệt? Lãnh Vu Thu cho phép chính mình hôn hắn, phải chăng điều đó có nghĩa hắn đã chấp nhận mình? Nghĩ tới đó, trong lòng vui sướng muốn nổ tung.

Lãnh Vu Thu cũng không kìm được lòng mà chìm đắm trong nụ hôn ấy.

Chẳng phải chưa từng bị nam nhân hôn, thứ cảm giác bị cường bạo xâm phạm chỉ còn lại khuất phục cùng bi ai. Nhưng hiện tại hắn cảm nhận từng hồi ngọt mỹ run rẩy qua những đụng chạm ngây ngô của Sở Hành Vân, nhiệt độ từ môi người kia truyền vào bản thân, khuếch tán đến tứ chi bách hài, không nhẫn được muốn nhiều nhiều nữa…. Ngay lúc hắn còn đang say mê, môi Sở Hành Vân lại rời đi.

Sao vậy? Lãnh Vu Thu hé mở đôi mắt nhu tình như nước, nhìn nam tử đang bối rối trước mặt.

“Còn phải thế nào nữa?”

Cái gì? Lãnh Vu Thu muốn té ngửa. “Lẽ nào ngươi chưa từng cùng kẻ khác da thịt thân mật sao?”

“Chưa… chưa từng.” Hắn bình sinh là đệ tử danh gia, thuở nhỏ được giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, gặp nữ hài tử nói vài câu vui đùa cũng là vượt quá lễ nghi, càng không dám có tư tưởng bất tuân.

“Đã từng đến những nơi như kỹ viện xướng quán chưa?”

Sở Hành Vân càng hoảng sợ: “Những nơi đó, thân phụ không cho phép bọn ta đụng vào.”

Lãnh Vu Thu quả thực chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn thánh nhân mà trông hắn: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

Lãnh Vu Thu thở dài một hơi: “Xem ra ta đã gặp một pho tượng Phật sống.” Càng nghĩ càng thấy thú vị, cuối cùng bật cười ha hả.

“Ngươi cười cái gì!” Sở Hành Vân bị hắn cười khiến thêm phần xấu hổ, mặt càng đỏ hơn. Hắn không hiểu chưa từng tiêm nhiễm những thứ kia thì có gì đáng cười, nhưng Lãnh Vu Thu cười như thế, liền cảm thấy bất thường, hình như bản thân rất kỳ quái. Nhìn người kia cười đến nghiêng ngả, không khỏi thẹn quá hóa giận.

Lãnh Vu Thu nhịn cười: “Không có gì, không có gì.” Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm, thêm lần nữa xác minh: “Ngươi thực sự chưa từng ư?”

“Chưa từng.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Sao cơ?”

“Không việc gì, ta bảo, để ta dạy ngươi.” Trong lời nói nhu hòa lộ ra tia quỷ dị, cuối cùng tan biến trên môi Sở Hành Vân… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.