Phi Vân Độ

Chương 5



Từ đêm đó, Sở Hành Vân không nói lời nào với Lãnh Vu Thu, hắn không muốn nhìn Lãnh Vu Thu, Lãnh Vu Thu hiển nhiên cũng không buồn để ý đến hắn. Cứ thế qua một ngày, hắn bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Khi nghỉ ngơi, nhãn tình lúc nào cũng hướng về phía Lãnh Vu Thu, có khi thấy Lãnh Vu Thu cũng nhìn qua, trong lòng không hiểu sao lại lúng túng, thấy ánh mắt người kia lướt qua gương mặt mình, không hề dừng lại, thật không khỏi thất vọng.

Hắn đương nhiên biết Lãnh Vu Thu sẽ không giải thích bất kỳ điều gì, mà đến tột cùng hắn đang chờ mong cái gì, chính hắn kỳ thực cũng không rõ.

Ngồi trên lưng ngựa miên man suy nghĩ, đột nhiên cây rừng xung quanh mơ hồ có động tĩnh, Sở Hành Vân cả kinh liền đi quan sát, chỉ thấy trong rừng rậm âm u, chốc chốc bạch quang lại lóe lên, phảng phất ẩn tàng sát khí vô hạn.

Hắn quay đầu lại nhìn bọn người Hướng Thiết Long, trong mắt những người này đều lộ ra tia cảnh giác, có người còn âm thầm nắm chặt binh khí trong tay… Bọn họ là người từng trải, đối với hiểm nguy có một loại khứu giác bản năng.

Hướng Thiết Long đột nhiên ghìm cương ngựa, lớn giọng hỏi: “Anh hùng phương nào? Mời hiện thân đi!”

Vừa dứt lời, bốn phương tám hướng tiếng vang không dứt, vô số mũi tiễn nhất tề bắn ra như mưa. Mọi người kinh hãi giơ vũ khí lên chống đỡ, nhưng tiễn thật sự quá nhiều lại quá nhanh, trong nhóm người, tiếng gào “Ai nha”, “A” không ngớt, đã có không ít người trúng tiễn. Đáng thương nhất là mấy con ngựa, chủ nhân vô lực che chở, ào ào ngã chết giữa mưa tên.

Sở Hành Vân xem xét tình thế, nhận thấy phía mình quần long vô thủ, mọi người tự mình tác chiến, tất sẽ thương vong vô số, lớn tiếng hô: “Mọi người không nên hốt hoảng! Hướng đường chủ, Đỗ trang chủ, phiền hai vị ở phía trước mở đường, còn lại xếp thành vòng vây, yểm trợ người bị thương, Sở mỗ sẽ chặn hậu!”

Mọi người sớm đã hoảng loạn, nghe có người phát lệnh chỉ huy, không chút nghĩ ngợi liền y mệnh tiến hành, lưng tựa lưng vây lại, vừa di chuyển vừa chiến đấu, cuối cùng vượt ra khỏi rừng cây, đến được một khoảng đất trống.

Hướng Thiết Long chờ kiểm kê nhân số, may mắn không ai bị bắn chết, nhưng trúng tiễn thụ thương lại rất nhiều, may thay những ai hành tẩu giang hồ đều mang mật dược trị thương theo người, nên cũng không vì thế mà lo lắng.

Sở Hành Vân cau mày nói: “Bọn người ám toán chúng ta, hành sự quả thực ti tiện, không biết là ai.” Vừa nói vừa hữu tình vô ý đưa mắt nhìn Lãnh Vu Thu, thầm nghĩ hơn phân nửa bọn người kia vì người này mà tới.

Đỗ Thánh Tâm hừ một tiếng: “Ngoài ma giáo ra, còn ai hành sự không biết liêm sỉ như thế?” Hướng Thiết Long trầm mặt, gật đầu.

Cái gọi là “Ma giáo” chính là La Sát giáo. Hai chữ “La Sát” vốn đã mang ý yêu ma, huống hồ những người kia võ công lẫn hành động đều dị thường, thập phần bí hiểm, nhiều hành vi khiến võ lâm chính đạo khinh bỉ, nên trước nay luôn bị cho là ma giáo.

Đỗ Thánh Tâm vừa nói, mọi người cũng nghĩ chỉ có ma giáo mới có khả năng làm ra sự tình này, liền nhao nhao chửi rủa.

Trịnh Thiên Hoành tay trái bị trúng tiễn, đau đến nghiến răng, vung trường kiếm đến trước người Lãnh Vu Thu: “Ma giáo chẳng phải tới để cứu ngươi sao? Ta trước giết chết ngươi, xem bọn chúng cứu thế nào!”

“Hãy khoan.” Sở Hành Vân lấy mũi tên ra cho hắn, “Theo ta thấy, ma giáo đến, không phải để cứu hắn, mà là muốn giết hắn.”

Hướng Thiết Long cũng chạy đến khuyên can: “Không sai, hắn là phản đồ của ma giáo, chỉ sợ ma giáo muốn giết hắn, so với chúng ta còn cường liệt hơn.”

Trịnh Thiên Hoành khả dĩ coi khinh Sở Hành Vân, nhưng lời Hướng Thiết Long nói đâu dám không nể tình, hừ một tiếng, tức tối ngồi xuống một bên, buồn bực nói: “Bọn yêu nhân ma giáo, trước nay chưa đạt được mục đích thì không dừng lại, chẳng biết bọn chúng còn thủ đoạn gì. Này, ngươi cũng là người của ma giáo, bọn chúng có thủ đoạn gì hẳn ngươi đều biết đi?” Một câu sau cùng, cũng là đối Lãnh Vu Thu mà nói.

Lãnh Vu Thu thản nhiên trả lời: “Cũng khó nói chính  xác, có thể là ám sát, có thể lén bắn tên, hay hạ độc trong nước…”

Trịnh Thiên Hoành ngắt lời: “Hạ độc cũng vô ích, bọn ta ai nấy đều có túi nước…” Nói được phân nửa, đột nhiên há hốc miệng, mọi người nhìn theo tầm mắt hắn, sắc mặt cũng dần thay đổi.

Lúc ở Minh Tịnh Tự rời đi, chủ trì đặc biệt chuẩn bị lương thực và nước uống cho cả đoàn, khi bị tập kích, mặc dù hỗn loạn, những thứ này đều được mang theo, thế nhưng hiện tại bọn họ mới phát hiện mỗi túi nước đều bị tên bắn thủng, chảy hết quá nửa…. Có lẽ mục tiêu của đối phương ngay từ đầu không phải là người.

Trong tiết trời thế này, một ngày không có nước quả thực ngoài sức tưởng tượng, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thấy sự kinh sợ bất lực trong mắt đối phương.

Hướng Thiết Long ngước mặt nhìn sắc trời: “Hoàn hảo chỉ còn hai ngày nữa chúng ta sẽ đến Đại Danh phủ, đến được Đại Danh phủ rồi, cái gì cũng không sợ.”

Nhưng nói là nói vậy, hai ngày này liệu có bình an vượt qua, ai nấy trong lòng đều hiểu rõ.

Ngày tiếp theo, mọi người đều đề phòng ma giáo đột kích, nhưng đến tận khuya cũng không có động tĩnh. Trong lòng luôn bất an, lại cảm thấy cần phải ngủ, trừ những người bị thương, Hướng Thiết Long phân người thành ba nhóm, luân phiên canh gác.

Sở Hành Vân được phân vào nhóm ba, hắn nằm gần đống lửa, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, lại bị một tiếng thét kinh hoàng đánh thức, vừa lúc xoay người ngồi dậy, một tiếng thét nữa truyền đến.

Vì ngủ ngoài trời, có người nằm bên đống lửa, cũng có người dựa dưới tàng cây. Chợt có tiếng kêu thảm thiết của hai người đang ngồi ngủ nơi gốc cây, hiện tại đã bị treo lên, khí tuyệt thân vong. Hẳn đã có người từ trên cây dùng dây thừng buộc vào cổ họ, bất thình lình kéo mạnh, dẫn đến chết ngạt trong chớp mắt.

Nhanh chóng có người nhảy lên cây tìm hiểu căn nguyên, nhưng ngoài sợi dây cột trên cành cây thì cái gì cũng không phát hiện.

Đỗ Thánh Tâm biến sắc, khoảng thời gian này là lúc hắn dẫn người canh gác, nhưng một chút động tĩnh hắn cũng không nghe thấy: thủ đoạn của địch nhân thật sự xuất quỷ nhập thần, khó lòng phán đoán. Các ngươi nhìn ta, ta nhìn các ngươi, cảm giác ớn lạnh từ bàn chân dâng lên tới óc.

Hướng Thiết Long trầm giọng nói: “Mọi người nằm tập trung lại, đừng ngủ dưới tàng cây.”

Kỳ thực, không cần hắn nói, ai nấy cũng biết phải làm thế nào, chỉ là đâu còn lòng dạ để ngủ? Biết rõ đối phương muốn dùng cách ấy làm bọn họ mất tinh thần, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không tránh khỏi.

Suốt đêm dài, an ổn nhất hẳn chỉ có phụ tử Lãnh Vu Thu… Với bọn họ mà nói, rơi vào tay ai thì có gì khác nhau.

Cuối cùng, khi những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cành lá rậm rạp rọi xuống thân người, bình minh đã đến. Bóng tối hiển nhiên lùi xa, nhưng nguy hiểm vẫn còn rình rập.

Sở Hành Vân dụi dụi mắt tỉnh lại, cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết lần thứ ba vang lên.

Đã thanh tỉnh, còn nửa mộng nửa tỉnh, thậm chí chưa thanh tỉnh, mọi người đều bị tiếng thét kia làm kinh sợ, ai nấy đều suy nghĩ: không biết lần này người chết là ai?

Người chết lần này là phó đường chủ Lôi Chiến của Hướng Thiết Long. Hắn ngã trên cỏ, sắc mặt kinh hãi, một mũi tên cắm nơi yết hầu, khố tử đang kéo xuống phân nửa, rõ ràng là khi đi tiểu bị ám toán sát hại.

Hướng Thiết Long trước nay luôn biết kiềm chế, lúc này sắc mặt cũng thay đổi. Hắn tuy không ưa gì Lôi Chiến, cho rằng người này quá mức ngốc nghếch, nhưng suy cho cùng vẫn là lão thuộc hạ theo hắn nhiều năm.

Đỗ Thánh Tâm vỗ vỗ vai hắn, động viên nói: “Hoàn hảo còn một ngày nữa sẽ đến Đại Danh phủ.”

“Còn một ngày nữa, còn một ngày nữa…” Trịnh Thiên Hoành lầm bầm nhắc lại mấy chữ kia, mồ hôi to như hạt đậu từ trên mặt hắn rơi xuống, sắc mặt hắn càng đáng sợ, đột nhiên hét lớn: “Một ngày nữa chúng ta cũng sẽ chết hết! Bọn chúng… bọn chúng tuyệt đối không để chúng ta sống sót đến được Đại Danh phủ.”

Hắn rút kiếm, bước thẳng tới Lãnh Vu Thu: “Đều do ngươi! Nếu không do ngươi bọn ta sao rơi vào tình cảnh này? Ta trước tiên giết chết ngươi!”

Lãnh Vu Thu đang vỗ về nhi tử bị hoảng sợ, thấy thế cũng không hề nao núng, nhẹ nhàng đẩy Lãnh Hàn ra, hướng nhìn Đỗ Thánh Tâm nói rằng: “Đỗ trang chủ, ngươi phải cứu ta nha.”

Người người đều biết Đỗ Thánh Tâm và Lãnh Vu Thu có mối thù giết cha, Lãnh Vu Thu cư nhiên lại hướng hắn cầu cứu, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái, cho rằng hắn quá sợ hại sinh hồ đồ. Chỉ có Sở Hành Vân biết rõ chuyện đêm đó, âm thầm nhíu mày.

Đỗ Thánh Tâm thấy mọi người đang nhìn mình, có tật giật mình, thái độ liền luống cuống. Lãnh Vu Thu lại nói: “Lời ngươi nói đêm đó có tính hay không? Ta thế nhưng ghi nhớ rất rõ ràng.”

“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Đỗ Thánh Tâm thấy hắn sắp vạch trần chuyện xấu của bản thân, dưới tình thế cấp bách liền tiến tới, một cước đạp Lãnh Vu Thu bay ra ngoài.

Thân người Lãnh Vu Thu va vào thân cây, máu từ khóe miệng chảy xuống, nhưng vẫn cười nói: “Ngươi bảo chỉ cần ta…” Lời còn chưa dứt, lại bị Đỗ Thánh Tâm đánh một chưởng.

Đỗ Thánh Tâm sợ người kia hồ ngôn loạn ngữ, quyền cước không ngừng, mãi đến khi Sở Hành Vân đi đến giữ hắn lại, lúc này mới dừng tay, nhưng vẫn căm giận nói: “Nếu ngươi còn dám nói xằng bậy, coi chừng cái mạng chó của ngươi!”

Bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng, tâm trạng mọi người đều rất thất thường, không rảnh rỗi bận tâm sự “thất thường” của Đỗ Thánh Tâm. Hướng Thiết Long thở dài: “Chúng ta nên gấp rút lên đường thôi.”

Lãnh Hàn nỗ lực đỡ phụ thân dậy, nhưng thân người nó quá nhỏ, căn bản không thể chống đỡ nổi thân thể của Lãnh Vu Thu, mắt thấy phụ thân lại sắp té ngã trên đất, nó gấp đến độ muốn kêu lên, đột nhiên một đôi tay vươn tới, nhẹ nhàng đỡ dưới cánh tay Lãnh Vu Thu nâng dậy, như kỳ tích Lãnh Vu Thu liền đứng vững vàng.

Không cần phải nói, người ra tay chính là Sở Hành Vân.

Lãnh Vu Thu hướng hắn cười tỏ lòng cảm kích, lại không cẩn thận động đến vết thương, nhịn không được khẽ rên một tiếng.

Đôi lông mày của Sở Hành Vân vẫn như cũ chặt chẽ cau lại: “Chọc giận bọn họ rất thú vị sao?”

Lãnh Vu Thu cười cười, định nói, lại nghe phía trước có người la lên: “Có nguồn nước! Có nước!”

Tiền phương truyền đến tiếng nước chảy róc rách, qua kẽ hở của rừng cây có thể mơ hồ nhìn thấy một dòng nước trắng xóa.

Mọi người đã rất khát, vừa nhìn thấy nguồn nước, kìm lòng không đặng chạy về phía trước, ngay cả Hướng Thiết Long gương mặt cũng lộ vẻ vui mừng.

Lãnh Vu Thu lẩm bẩm: “Đầu tiên là ám toán, sau đó lén bắn tên, bây giờ có lẽ đến phiên hạ độc.”

Sở Hành Vân nghe hắn nói như vậy, thầm nghĩ không sai, vội vã nói to: “Mọi người chờ một chút, cẩn thận trong nước có độc!”

Có người đã ghé vào bên dòng suối, một ngụm nước sắp đưa vào trong miệng, vừa nghe lời này, sợ đến run rẩy hai tay, cố gắng chùi sạch lên người.  

“Ma giáo cho dù bản lĩnh cao cường, cũng không có khả năng hạ độc vào suối đi?” Người nói chính là Hướng Thiết Long, suy nghĩ của hắn so với người thường càng kỹ lưỡng, chu toàn.

Lãnh Vu Thu thản nhiên nói: “Thủ đoạn của La Sát giáo ngươi dù chưa từng chứng kiến, cũng có thể đã từng nghe. Đương nhiên, nếu các ngươi không muốn tin, ta cũng không có biện pháp.”

Mắt thấy dòng suối trong veo chảy qua trước mặt, rõ ràng có thể chạm vào, nhưng không thể uống, thật sự khiến kẻ khác khó chịu. Nghĩ đến thủ đoạn của ma giáo, cũng không ai dám khinh suất.

Trịnh Thiên Hoành tái mặt, đột nhiên đi qua, một tay lôi Lãnh Vu Thu đến bên dòng suối: “Ngươi uống trước xem.”

“Các ngươi không thể làm như vậy!” Sở Hành Vân hiểu rõ người kia đang muốn dùng Lãnh Vu Thu thử độc, vội vàng lên tiếng can ngăn, “Làm như vậy khác gì ma giáo?” Ánh mắt hắn lướt qua mọi người, hy vọng có người ra mặt ngăn cản, thế nhưng những người này vẻ mặt thờ ơ, ai nấy đều chăm chú nhìn Lãnh Vu Thu, hiển nhiên đồng thuận hành vi của Trịnh Thiên Hoành.

“Hướng đường chủ, lẽ nào ngươi cũng chấp thuận bọn chúng làm như vậy?”

Hướng Thiết Long vội ho một tiếng: “Sự tình cấp bách, cũng đành như thế.”

Sở Hành Vân phất tay áo, cả giận nói: “Các ngươi uổng cho hai tiếng danh xưng ‘nghĩa hiệp’, Sở mỗ hổ thẹn đã làm bạn với các ngươi!” Hắn vừa nói vậy, không ít người cúi đầu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.

Trịnh Thiên Hoành cười lạnh nói: “Sở thiếu bảo chủ đương nhiên là một vị đại đại hiệp khách, đã như vậy, sao không thử độc thay họ Lãnh? Tránh cho chúng ta đóng vai hắc nhân, còn ngươi lại làm người tốt.”

“Hảo, ta uống!” Sở Hành Vân nộ khí dâng lên, nhanh bước tiến tới, vốc một ngụm nước suối đưa lên miệng, lúc tay chạm đến miệng có chút chần chừ, không kìm được liếc nhìn Lãnh Vu Thu, ngửa đầu nuốt xuống.

Ai cũng không ngờ hắn cư nhiên thật sự dám uống, mọi người nhất thời đều ngây dại. Hồi sau, Hướng Thiết Long hỏi dò: “Sở thiếu bảo chủ, thế nào?”

Sở Hành Vân âm thầm đề khí, chân khí trong cơ thể vận hành một vòng, vẫn chưa phát hiện bất luận điều gì bất thường, liền chậm rãi lắc đầu. Mọi người hò reo, chen trước lấn sau chạy về phía dòng suối. Sở Hành Vân nhìn bóng lưng của bọn họ, trong lòng không khỏi vì võ lâm Trung Nguyên mà chua xót.

“Không ngờ ngươi cũng có vài phần khí khái.” Chẳng biết tự khi nào, Lãnh Vu Thu đã đến bên cạnh hắn, đôi đồng tử trước nay lạnh lùng giờ đây cư nhiên có chút ý khen ngợi.

Có nước, hành trình về sau liền nhanh hơn, ngay cả ma giáo cũng vắng bóng đến kì lạ. Đoàn người đi được nửa dặm đường, đột nhiên ầm một tiếng, có người ngã xuống.

Lúc đầu mọi người còn tưởng ma giáo đột kích, xem xét mọi nơi cũng không thấy động tĩnh mới yên lòng. Có người đỡ người vừa té xỉu lên, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Người kia trả lời: “Ta cũng không biết vì sao, đầu từng cơn từng cơn say xẩm.”

Hắn vừa dứt lời, lại có người la lên: “Ta cũng thấy choáng váng.”

“Ta cũng vậy.”

Sở Hành Vân thầm nghĩ chẳng lẽ nước suối thật sự có độc? Nhưng bản thân vì sao không việc gì? Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một trận hoa mắt chóng mặt, suýt nữa té ngã.

Hướng Thiết Long nói to: “Trong nước suối có độc, mọi người phải cẩn thận.”

Hắn nói chưa dứt câu, lời này vừa nói, mọi người càng thêm hoảng sợ. Trong hỗn loạn có người la lên: “Nguy rồi, ma giáo, ma giáo đột kích. A!” Kết câu bằng một tiếng thét kinh hãi, hiển nhiên đã gặp thủ đoạn thâm độc.

Sở Hành Vân trước mắt một mảnh trắng xóa, không phân rõ ai là ai. Hắn vung trường kiếm múa không chừa một kẽ hở, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận. Chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng mê muội, cánh tay càng lúc càng nặng nề, cuối cùng trong đầu “Oanh” một tiếng, cái gì cũng không nhận biết.

Chẳng biết qua bao lâu, hắn mới từ từ tỉnh lại, cảm thấy ai đó đang lay lay thân thể hắn, một thanh âm quen thuộc nói:

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.