Thanh âm lạnh lùng từ trên đầu truyền xuống, phi thường quen thuộc. Sở Hành Vân theo trực giác gọi: “Lãnh Vu Thu?”
Trong đầu từ từ nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, tìm thấy nguồn nước, trúng độc, bị tập kích… Kinh ngạc ngồi dậy: “Ta vì sao lại ở chỗ này? Bọn họ đâu?”
Chỗ hiện giờ không phải nơi bị tập kích, mà là ở trong rừng. Hướng Thiết Long, Đỗ Thánh Tâm, cả đến bọn người ma giáo cũng không thấy bóng dáng, một nơi rộng lớn như vậy chỉ có ba người hắn và phụ tử Lãnh Vu Thu.
“Bọn họ? Có lẽ đều bị La Sát giáo bắt đi. Còn ngươi, đương nhiên là ta cứu ra.”
Lãnh Vu Thu dường như thay đổi thành một con người khác, đầu của hắn vẫn rối tung, quần áo vẫn rách rưới dơ bẩn, trên mặt vẫn thấy rõ những vết máu loang lổ. Nhưng hắn không hề sa sút tuyệt vọng. Thần thái phấn chấn trên gương mặt, đủ khiến người khác bỏ qua vẻ bề ngoài của hắn.
“Xiềng xích của ngươi?” Điều khiến Sở Hành Vân giật mình chính là xiềng xích trên người Lãnh Vu Thu đã biến mất.
“Giải khai.”
Là ai thay hắn cởi ra? Hướng Thiết Long? Chìa khóa đúng là nằm trong tay người này, nhưng Sở Hành Vân khẳng định không phải người ấy làm.
Lãnh Vu Thu biết hắn đang suy nghĩ điều gì, thản nhiên nói: “Mấy cái thứ này, hà tất cần chìa khóa? Ta chỉ cần một sợi tóc là giải quyết xong.”
Hắn cười cười: “Với một kẻ suốt ngày đào tẩu, đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản.”
“Thế nhưng huyệt đạo của ngươi…”
“Cũng giải khai. Không phải ngươi hỏi ta vì sao cứ nhất định chọc giận Đỗ Thánh Tâm? Tuy ta là kẻ có chút quái gở, nhưng tuyệt đối không thích chịu đòn. Khi hắn đánh ta, ta liên tục thay đổi góc độ, khiến quyền cước của hắn rơi vào vị trí giải huyệt, đồng thời, âm thầm vận khởi chân khí, dưới tác dụng nội ngoại, huyệt đạo tự nhiên giải khai.”
Lúc đó cứ nghĩ rằng hắn là kẻ miệng lưỡi mau lẹ, nguyên lai lại là khổ nhục kế, quả thật không ai ngờ tới. Sở Hành Vân thở dài: “Hảo tâm kế.”
“Đa tạ.” Nghe không ra hắn muốn khen hay muốn chê, Lãnh Vu Thu cũng không mặn không nhạt đáp lời, dừng một chút: “Còn vấn đề gì cứ hỏi, trước khi ta đi, sẽ chỉ giáo cho ngươi.”
“Còn có… Vì sao cứu ta?” Sở Hành Vân tự thấy mình kỳ quái khi hỏi những lời này, tim cư nhiên lại đập dồn dập.
“Chẳng vì sao cả.” Lãnh Vu Thu xoay người, lạnh lùng nói: “Ở đây cái gọi là võ lâm chính đạo, cũng chỉ có mình ngươi!”
Nói xong, hắn ôm Lãnh Hàn, bỏ đi không quay đầu lại.
Sở Hành Vân xoay sở đứng dậy: “Nếu ngươi thật sự vô tội, vì sao không quay về chứng minh với người trong thiên hạ?”
Cước bộ dừng lại, Lãnh Vu Thu xoay người, chống nạnh nói: “Đầu ngươi làm bằng gỗ phải không? Lẽ nào ngươi vẫn chưa hiểu? Nếu ta đi, chưa kịp nói rõ ràng, đầu đã lìa khỏi cổ.”
“Sẽ không, ta sẽ bảo hộ ngươi.”
“Ngươi?” Trong mắt Lãnh Vu Thu lộ ra tia giễu cợt, “Ngươi dựa vào cái gì bảo hộ ta? Không phiền người khác cứu ngươi đã là chuyện tốt. Được rồi, cái này của ngươi, trả ngươi.”
Người kia ném qua vật gì đó, Sở Hành Vân nhận lấy rồi quan sát, khuôn mặt nhất thời ửng đỏ. Đó là bức họa vẽ Lãnh Vu Thu, hắn vẫn cẩn thận cất giữ bên mình, không biết thế nào lại rơi vào tay Lãnh Vu Thu.
Cảm giác như tâm sự bị xuyên thấu, Sở Hành Vân trực giác che giấu: “Đó là ta giữ gìn để trả lại cho Tiêu tiên sinh.”
“Ngươi muốn thế nào là chuyện của ngươi, không cần báo ta biết.” Lãnh Vu Thu giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng nét mặt lại mang ý xem thường thấy rõ. “Hàn nhi, chúng ta đi.”
Sở Hành Vân thu bức họa về, lòng thầm thở dài, nhìn dáng vẻ của Lãnh Vu Thu, e là coi bản thân cùng một loại với Đỗ Thánh Tâm.
Ai!
“Cha, thúc thúc kia đang đi theo chúng ta.”
Lãnh Hàn vừa đi, vừa quay đầu nhìn Sở Hành Vân đang theo sau ở xa xa, bước chân nho nhỏ không theo kịp nhịp bước của phụ thân, mỗi lúc đều có nguy cơ té ngã.
Lãnh Vu Thu thở dài. Hắn làm sao không biết Sở Hành Vân đang theo sau. Bất quá mặc kệ người kia thôi. Bây giờ vì lo cho đầu gối của nhi tử, muốn không quan tâm e rằng không được.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, chỉ hy vọng ngươi có thể theo ta trở về.”
“Nếu như ta không chịu đi? Ngươi lại muốn dùng vũ lực bức ép phải không?”
“Dĩ nhiên không, ta dù muốn cũng không có khả năng, ta đã bại bởi ngươi.” Sở Hành Vân cười cười, “Bất quá ta sẽ đi theo ngươi, cho đến khi ngươi hồi tâm chuyển ý mới thôi.”
“Ngươi vì sao phải nhất định gây khó dễ ta? Lại là vì võ lâm chính nghĩa?”
“Không sai.”
“Hảo.” Lãnh Vu Thu phải tận lực kiềm chế bản thân mới không một cước đá bay hắn, “Ngươi muốn theo sao, ta xem ngươi theo được đến khi nào!” Lãnh Hàn nhìn phụ thân mắt đang bừng bừng nộ khí, lại nhìn Sở Hành Vân đang nhoẻn miệng mỉm cười, đột nhiên chạy đến bên hắn, nói: “Thúc thúc, thúc là người tốt, phụ thân cũng là người tốt, người tốt không nên đánh người tốt, có được hay không?”
Sở Hành Vân từng nhiều lần bênh vực phụ tử họ, trong lòng Lãnh Hàn bé nhỏ, đối với thúc thúc này rất có thiện cảm.
Nghe nó mồm miệng lanh lợi, nói như đang đọc vè, Sở Hành Vân nhịn không được mỉm cười, vỗ vỗ đầu nó: “Ta muốn giúp cha ngươi, sao có thể hại hắn.”
Lãnh Vu Thu hừ một tiếng: “Hàn nhi, qua đây. Hắn là kẻ đầu gỗ nếu có thể thuyết phục, sông Hoàng Hà sẽ chảy ngược.”
Sở Hành Vân cười không nói gì, vẫn giữ khoảng cách nhất định theo sát phía sau.
Nơi tận cùng khu rừng, là một dòng sông, uốn khúc chảy quanh, ngăn trở lối đi. Từng bụi lau sậy trên mặt sông đón gió nhấp nhô, giống như từng cuộn sóng. Giữa đám lau sậy, có vài chiếc đò ngang đang chầm chậm chèo tới.
Lãnh Vu Thu gọi một chiếc đò, nhìn sang Sở Hành Vân: “Ngươi có biết chèo hay không?”
“Biết đôi chút.”
“Tốt.” Cánh tay đặt bên hông người lái đò nhẹ nhàng nâng lên, cũng không thấy dùng lực, người lái đò kia lại từ mũi thuyền bay lên, an ổn đáp lên bờ. Nhưng bản thân người đó bị kinh sợ, lảo đảo một chút, té ngã xuống đất. Lập tức một thỏi bạc ném xuống bên cạnh hắn, thanh âm của Lãnh Vu Thu xa xa truyền đến: “Bạc cho ngươi, thuyền của ngươi chúng ta bao.”
Lúc bị bắt, trên người Lãnh Vu Thu tất cả đều bị lục soát, về sau lại vội vàng trốn chạy, cũng không kịp thu hồi. Bạc là của Sở Hành Vân. Hắn không chỉ phải xuất tiền, mà còn phải xuất lực, hiện tại đang vất vả chèo thuyền. Phụ tử Lãnh Vu Thu lại nhàn nhã thưởng ngoạn cảnh sắc trên sông, Lãnh Hàn còn nằm sấp ở mũi thuyền nghịch nước.
“Ngươi không chèo sao?” Sở Hành Vân thuận miệng hỏi, không hề có ý oán giận.
“Phải a.”
“Vậy…”
“Có ngươi ở đây!”
Nói cách khác, Sở Hành Vân bị coi như lao lực miễn phí.
Lãnh Vu Thu nhìn mặt sông, không biết nhớ đến điều gì, đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Lãnh Vu Thu cười nói: “Ta bất chợt nghĩ tới, nếu La Sát giáo biết nắm bắt thời cơ, chỉ cần đục một lỗ trên thuyền, đến lúc bị chìm xuống nước, ta ngươi dù võ công cao tới đâu cũng đành thúc thủ chịu trói?”
Hắn chỉ là thuận miệng nói thế, không ngờ dưới thuyền thật sự có một lỗ thủng, nước đang ồ ạt tràn vào. Có lẽ lỗ hổng này đã bị đục từ sớm, khởi điểm chỉ dùng bùn đất bịt lại, từ từ đến khi thuyền ra giữa sông, bùn đất cuối cùng bị nước làm tan chảy.
“Làm sao bây giờ? Ngươi biết bơi không?” Sở Hành Vân là vịt trên cạn (người không biết bơi), may mắn hắn gặp chuyện luôn điềm tĩnh, thấy tình huống này cũng không vì thế mà hoang mang.
“Biết thì sao, hẳn ngươi không thích cơ thể ướt sũng. Hoàn hảo có thứ này.” Lãnh Vu Thu nắm lấy mái chèo, ném đi thật xa. Mái chèo không chìm xuống nước, rất nhanh nổi lên. “Lướt trên mặt nước, thế nào?”
Sở Hành Vân nhất thời minh bạch ý tứ của hắn, khen: “Hảo ứng biến!”
Lãnh Vu Thu thản nhiên nói: “Ngươi xuất đạo cũng coi như không ít, nhưng có bao nhiêu lần giáp mặt với ranh giới tử sinh?”
Sở Hành Vân ngây ngẩn, hắn từng đảm đương không ít đại sự oanh oanh liệt liệt, mỗi sự kiện đều có thể nói gian nguy vô cùng, nhưng nói tình huống cửu tử nhất sinh, nghĩ cho cùng là chưa từng có.
“Chưa từng a. Ta thì đã kinh qua vô số.” Cũng chỉ có từng trải như vậy, mới có khả năng ứng biến như thế. Lãnh Vu Thu thản nhiên nói, không mảy may chút thần sắc kiêu căng, thậm chí hai hàng chân mày thoáng hiện một tia bi ai, đáng tiếc Sở Hành Vân không nhìn thấy. Hắn ôm lấy nhi tử, phi thân nhảy lên mái chèo, thân hình còn chưa ổn định, một mái chèo khác được ném tới.
Sở Hành Vân đi sóng vai cùng hắn, nhìn thấy bờ sông đã gần ngay trước mắt, Lãnh Vu Thu cười nói: “Ta đột nhiên nghĩ, nếu đối phương thừa dịp chúng ta đang ở giữa khoảng không mà công kích, thật là nguy hiểm!”
Lời còn chưa dứt, vô số mũi tiễn từ trên bờ bắn tới.
Sở Hành Vân vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Ngươi đúng là liệu sự như thần!” Hạo Thiên Bảo thiếu bảo chủ không phải chỉ có hư danh, trường kiếm trong tay, vũ tiễn dồn dập đều bị chém thành lưỡng đoạn, Lãnh Vu Thu thuận tay tiếp nhận một mũi tên, trở tay bắn ngược về, ngay giữa ngực một giáo đồ ma giáo.
Kẻ dẫn đầu bọn người ma giáo nhận thấy vô phương thành công, liền hét một tiếng, thuộc hạ trong nháy mắt rút lui vào trong rừng.
Thủy lộ không đi được, đành phải băng rừng mà tiến. Lãnh Vu Thu dẫm lên tầng lá rụng mềm mại, giống như lại nghĩ tới điều gì, bất chợt mỉm cười: “Ta đột nhiên lại nghĩ …”
Sở Hành Vân hiện tại chỉ sợ nghe lời này của hắn, vừa nghe đã nhíu mày. Lãnh Hàn kéo vạt áo phụ thân: “Cha, đừng nói nữa, nói rồi lại linh nghiệm.”
Lãnh Vu Thu cười: “Hài tử ngốc, ta cho dù không nói, cái gì tới cũng tới. Ta chỉ là nghĩ, nơi này đột nhiên có lưới chụp xuống…”
Có tiếng “Sột soạt”, một cái lưới lớn quả nhiên từ không trung chụp xuống!