Phi Vân Độ

Chương 8



Trong khói có độc!

Lãnh Vu Thu thất thanh hô: “Thực cốt tiêu hồn tán!”

Thần sắc hắn lộ vẻ kinh hoảng, từ khi tương ngộ tới nay, cho dù lúc nguy nan, Sở Hành Vân luôn thấy Lãnh Vu Thu thủy chung đều trấn định tự nhiên, chưa bao giờ hắn đại kinh thất sắc, Thực cốt tiêu hồn tán đến tột cùng là loại kịch độc gì, có thể khiến hắn biến sắc?

“Không sai, đúng là Thực cốt tiêu hồn tán.” Thanh âm Hướng Thiết Long trầm trầm bổng bổng, hỏa quang lúc minh lúc ám, hắt lên gương mặt hắn, càng lộ vẻ quỷ dị hung ác. “Ngươi ở ma giáo đã lâu, hẳn thập phần hiểu rõ độc tính của loại độc này. Khi trúng độc nghìn vạn lần không thể vận khí, một khi vận công, khí huyết sẽ nghịch lưu mà chết, đến lúc đó, đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi đã đầu nhập ma giáo?”

Sở Hành Vân đối Hướng Thiết Long cũng ít nhiều hiểu rõ, tuy biết người kia có phần vô sỉ, nhưng không ngờ cư nhiên lại vô sỉ đến mức này, đường đường chủ nhân một phương, chỉ vì bảo mệnh mà dấn thân vào chốn ma giáo người người phỉ nhổ.

Hướng Thiết Long lộ ra tia hổ thẹn, nhưng rất nhanh biến mất. “Ta cũng là không còn cách nào. Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt (kẻ biết thức thời mới là anh hùng), yêu nhân ma giáo thủ đoạn ngoan độc, chúng hạ độc ta, nếu bất tuân, độc phát sẽ thối rữa mà chết!”  Nghĩ đến thảm trạng khi độc phát, cơ mặt hắn từng cơn co rút.

Nhấc bảo kiếm lên, Hướng Thiết Long đi tới trước phụ tử Lãnh Vu Thu và Sở Hành Vân, ánh mắt âm lãnh lần lượt đảo qua ba người, cười độc ác: “Ma giáo chỉ cần một mình Lãnh Vu Thu, còn lại tùy ta xử trí, nếu các ngươi cầu xin ta, ta có thể cân nhắc buông tha. Thế nào, Lãnh hộ pháp, Sở thiếu bảo chủ?”

Kỳ thực cho dù Sở Hành Vân và Lãnh Vu Thu có cầu xin tha mạng, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ ai, nếu không hắn sao có thể an tâm trở về làm Phong Đường Chủ được người khác kính ngưỡng? Hắn nói như vậy, chẳng qua hy vọng hai người kia cũng biểu lộ dáng vẻ tham sống sợ chết, thật giống như hắn lúc đó, như thế lòng hắn mới phần nào yên ổn. 

Sở Hành Vân vốn đã nhắm mắt không để ý đến hắn, lúc này đột nhiên nói: “Ta hy vọng ngươi hiểu rõ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Sở Hành Vân lãnh đạm nói: “Không phải ai cũng xem tính mệnh quan trọng hơn tất cả, không nên vì bản thân ngươi sợ chết, liền cho rằng mọi người với ngươi đều giống nhau.”

Lãnh Vu Thu tiếp lời: “Ta bổ sung một câu, giở thủ đoạn mèo vờn chuột, không nên vì bản thân ngươi đần độn, thì cho rằng người khác cũng ngu ngốc.”

Người này trước nay lời lẽ bén nhọn chua ngoa, không lưu tình chút nào.

Hướng Thiết Long hạ nhục người lại thành ra tự hạ nhục, không khỏi thẹn quá hóa giận, đưa tay về phía Lãnh Hàn, cười lạnh nói: “Hay lắm, các ngươi đều thông minh, đều rất có khí khái không sợ chết, chẳng biết tiểu quỷ này có giống các ngươi không!”

Nếu hai người biểu hiện sợ sệt một chút, cơn tức của hắn sẽ dịu lại một phần, bọn họ càng thấy chết không sợ, hắn lại càng tức giận. Chỉ vì hắn hiểu rõ như vậy mới đúng, hết lần này tới lần khác chính hắn làm không được.

“Buông nhi tử của ta ra!” Lãnh Vu Thu biến sắc, cố gắng muốn đứng lên, tiếc rằng không vực nổi một chút khí lực.

“Họ Lãnh, ngươi điều không phải rất kiên cường sao? Ta giết tiểu tử này, xem ngươi còn kiên cường nữa không!”

“Dừng tay!”

Mắt thấy bàn tay Hướng Thiết Long sắp hạ xuống đỉnh đầu Lãnh Hàn, một chưởng giáng xuống, hài tử thông minh hoạt bát này sẽ óc văng tung tóe mà chết, Sở Hành Vân nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn nữa.

Một tiếng gào thét, sau tiếng chưởng kích, thanh âm thảm thiết liên tục vang lên, mà tiếng rên rỉ này đúng là của Hướng Thiết Long!

Sở Hành Vân kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy thân thể Hướng Thiết Long bay ngược ra xa, vượt qua đống lửa, mạnh mẽ va vào một thân cây. Miệng hắn phun máu tươi, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh hãi, khí tuyệt thân vong.

Biến cố diễn ra quá nhanh, Sở Hành Vân nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn quay đầu, nhìn thấy Lãnh Vu Thu vốn đồng dạng không thể cử động lúc này lại đứng lên, bất giác buột miệng nói: “Nguyên lai ngươi không trúng độc.”

Lãnh Vu Thu mặt trầm như nước, không nói lời nào, một tia máu từ khóe miệng khép chặt chậm rãi tràn ra. Khí lực hắn giống như tia máu kia chảy xuống, thân người như phiến lá bị gió thổi rơi, yếu ớt rụng xuống mặt đất.

“Lãnh Vu Thu!”

“Phụ thân, người làm sao vậy?”

Lãnh Vu Thu nhắm mắt điều tức thật lâu, mới chậm rãi mở mắt, thấy nhi tử hoảng đến rơi lệ, mỉm cười: “Phụ thân không sao, đem dược hoàn này cho thúc thúc ăn.” Thanh âm mỏng manh, hoàn toàn khác sự trong trẻo lúc bình thường.

Sở Hành Vân hiểu nhất định là giải dược, mở miệng ăn: “Còn ngươi?”

“Ta nếu không ăn, còn có thể đứng dậy sao?”

“Nhưng ngươi…”

Lãnh Vu Thu khoát khoát tay, ý bảo hắn đừng nói. Đột nhiên mỉm cười: “Khi ta rời khỏi La Sát giáo, liền biết bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ta, sớm đã giữ lại chút giải dược phòng khi bất trắc. Những giải dược này quả nhiên công dụng… Khụ khụ!”

Hắn ho khan vài cơn, “Phụt” một tiếng phun ra một búng máu!

Lãnh Hàn kinh hãi ngây người: “Cha…..”

Sở Hành Vân nỗ lực đứng dậy, Lãnh Vu Thu nói to: “Đừng nhúc nhích! Giải dược của ngươi còn chưa tác dụng, hiện tại cử động một chút, huyết mạch sẽ nghịch lưu!”

“Vậy ngươi chẳng phải…”

“Không sai.” Lãnh Vu Thu cười khổ nói: “Ta mặc dù đã ăn giải dược, nhưng không đủ thời gian để toàn bộ độc bức ra, cho nên hiện tại độc huyết đã chảy khắp toàn thân. Nói cách khác, ta không còn sống bao lâu nữa.”

“Phải làm thế nào? Cha….”

Lãnh Vu Thu đưa ngón tay, điểm vào huyệt ngủ của Lãnh Hàn…. Hiện giờ tiếng khóc của nhi tử chỉ làm hắn loạn tâm khổ sở.

Lãnh Vu Thu nhìn thẳng vào Sở Hành Vân: “Ta cũng coi như đã từng cứu ngươi, bây giờ nếu cầu xin ngươi một việc, ngươi sẽ không từ chối, đúng không?”

Thấy vẻ mặt do dự của Sở Hành Vân, cười trừ: “Yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi giết người phóng hỏa.” 

“Ngươi nói đi.” Trong lòng thực ra đã mơ hồ đoán được.

“Chiếu cố nhi tử của ta.”

Lãnh Vu Thu sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại tựa như đốm lửa bùng cháy.

Trong mắt hắn, Sở Hành Vân thấy được sự chờ đợi khẩn thiết và cầu khẩn tự đáy lòng… Chỉ khi liên quan đến Lãnh Hàn, hắn mới lộ ra thần tình như thế, đó là một phụ thân yêu thương nhi tử sâu sắc!

Thực sự vô pháp cự tuyệt đôi mắt ấy, Sở Hành Vân trực giác gật đầu: “Ngươi yên tâm.”

Lãnh Vu Thu mỉm cười: “Ngươi mặc dù có chút cổ hủ, nhưng nói cho cùng vẫn là người biết giữ lời hứa… ưu điểm của đầu gỗ chính tại điểm này… Hàn nhi giao cho ngươi, ta cũng yên lòng. Chờ ngươi giải hết độc, hãy mang nó đi thật nhanh, bọn chúng muốn tìm ta, chỉ cần ta còn ở nơi đây, sẽ không làm khó dễ các ngươi. Dù sao ta cũng không còn thuốc nào cứu được.”  

“Kỳ thực ta rất sợ chết, từ khi có nhi tử này, ta cực kỳ sợ chết. Thế nhưng, người càng không muốn chết, lại chết càng nhanh, lão Thiên là thế, thật thích trêu người…”

Hắn khẽ vuốt trán Lãnh Hàn, trong mắt ánh lên yêu thương vô hạn, còn có tiếc nuối thật sâu, thật đau tận xương tủy.

Thanh âm hắn ngày càng nhỏ, dần dần tan biến giữa màn đêm buốt giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.