Ngày hôm sau, ba mẹ Nghê nói chuyện của Nghê Dung và Chử Thiệu Bách cho Nghê Phỉ Vọng biết.
Nghê Phỉ Vọng thấy sợ hãi vô cùng, hỏi một câu: “Chử Hàng đâu ạ?”
“Thằng bé vẫn luôn ở bệnh viện, nhưng tối đó không biết đi đâu nữa.” Mẹ Nghê nhớ lại.
Nghê Phỉ Vọng trầm mặc.
Ba anh xảy ra chuyện lớn như vậy mà Chử Hàng còn tới đón sinh nhật với cô.
Trong lòng cô bây giờ lo lắng cho Chử Hàng.
Cô nhắn tin hỏi anh thế nào.
Chử Hàng nói không sao cả.
Cô lại hỏi: “Thật không?”
“Ừm.” Anh trả lời.
Trên thực tế anh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cũng hoàn toàn không rõ chuyện giữa ba mình và Nghê Dung sẽ phát triển ra sao.
Dừng tại đây anh cũng không có ý kiến gì, anh chỉ có thể cố gắng không can thiệp vào chuyện của hai người.
“Hôm nay cậu làm gì vậy?” Nghê Phỉ Vọng chưa chịu kết thúc cuộc nói chuyện, muốn cùng anh tâm sự.
“Làm bài tập.” Chử Hàng trả lời.
Lại cảm thấy mình không thú vị, sợ Nghê Phỉ Vọng không thích nghe nên bổ sung: “Xong rồi đi ra ngoài chơi bóng.”
“Cậu chơi ở sân nào? Tớ đến xem được không?”
Chử Hàng nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, trả lời: “Bây giờ cũng được, cậu tới không?”
Thật ra là buổi sáng đã chơi rồi, nhưng là anh muốn gặp cô.
“Được, chờ tớ!” Nghê Phỉ Vọng nhanh chóng nhắn lại.
…
Sân bóng ở cạnh trường học.
Nghê Phỉ Vọng chưa vào mà đã nghe thấy tiếng, lại có tiếng nam sinh hét lên “chạy nhanh”, “mau lên”.
Đảm đang ôm chặt nước trong lòng ngực, cô dựa theo địa chỉ mà Chử Hàng nhắn mà đi vào.
Sân bóng to được chia làm đôi.
Bên trái hừng hực khí thế, bên phải chỉ có tốp năm, tốp ba người.
Cô nhìn bên trái liền cứng đờ — không thấy Chử Hàng, nhưng lại thấy Giang Ngạn Chu.
Cậu ta mặc đồng phục, trên trán thấm mồ hôi, tùy tiện nhìn cô.
Hai người nhìn nhau.
Cô cúi đầu thu hồi ánh mắt.
Đã lâu không để ý đến cậu ta, hiện tại lại đột nhiên đối diện như vậy là cô thấy kỳ quái.
Nói trong lòng không gợn sóng là nói dối, lại cũng khẳng định không phải loại cảm xúc đó.
Cô giả vờ như chưa thấy gì mà bước vào sân bóng.
Qua hàng ghế đầu tiên, cô thấy Trần Lỗi.
Cậu ta đang ngồi uống nước, thấy cô thì sáng mắt, vẫy tay kêu cô qua.
Trần Lỗi là bạn thân của Giang Ngạn Chu.
Lúc Nghê Phỉ Vọng theo đuổi Giang Ngạn Chu mới làm quen với cậu ra, gần đây không để ý Giang Ngạn Chu cũng không quan tâm cậu ta nữa.
Nhưng nếu cô không thích Giang Ngạn Chu thì cũng sẽ không làm lơ Trần Lỗi được.
Cô vừa đi qua, Trần Lỗi liền cười hỏi: “Không nhịn được hả?”
“Sao?” Cô nghi hoặc.
“Không nhịn được nên tới tìm Giang Ngạn Chu? Không phải dạo gần đây cậu nhịn tốt lắm hả? Chiêu lạc mềm nuộc chặt này xem ra không hợp với cậu rồi.” Cậu ta vui vẻ được xem kịch vui, nói bậy bạ.
“Đồ khùng.” Nghê Phỉ Vọng kết luận.
“Không phải ư? Bấy lâu nay cậu cũng đâu có tới tìm Giang Ngạn Chu?” Trần Lỗi tiếp tục trêu chọc.
“Không phải tớ lạc mềm buộc chặt, là kịp thời ngăn tổn hại.” Nghê Phỉ Vọng phản bác, lại bổ sung: “Hiện tại tớ không thích Giang Ngạn Chu nữa, cậu cũng đừng trêu tớ.”
“Không thích nữa?” Trần Lỗi khó có thể tin được.
…
Lúc Chử Hàng từ phòng thay quần áo đi ra thì thấy Nghê Phỉ Vọng đang nói chuyện với Trần Lỗi, ánh mắt còn nhìn trên người Giang Ngạn Chu.
Hai người thì thầm to nhỏ không biết nói gì.
Bành Diệp Thành cũng thay đồ xong,lẩm bẩm trong miệng: “Giữa trưa cậu mới nói là chơi lúc sáng sớm rồi mà? Sao bây giờ lại đổi ý?”
Cậu ta thấy Chử Hàng đứng yên thì mới đi lên trước, thấy rõ anh đang nhìn cái gì thì nói: “Không phải là Nghê Phỉ Vọng à? Chắc là tới xem Giang Ngạn Chu chơi bóng.”
Chử Hàng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Không phải.
Là xem tớ.” Nói xong liền đi nhanh.
Bành Diệp Thành phản ứng lại mới đuổi theo, bắt lấy bả vai Chử Hàng: “cậu thôi đi, ai mà không biết Nghê Phỉ Vọng thích Giang Ngạn Chu chứ.”
Mới nói xong câu đó, Nghê Phỉ Vọng liền xuất hiện trước mặt hai người, tươi cười đưa nước cho Chử Hàng, “Cậu đi đâu thế? Tớ tìm cậu nãy giờ mà không thấy.”
“Thay quần áo.” Chử Hàng nhận nước của cô, vặn ra uống một ngụm, lại móc từ trong túi ra một viên socola cho cô.
Nghê Phỉ Vọng đón lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lúc sau Chử Hàng với Bành Diệp Thành đi chơi bóng.
Nghê Phỉ Vọng ngồi trên khán đài xem anh, ngẫu nhiên cũng nhìn đến Giang Ngạn Chu cô đột nhiên thấy cảm khái.
Trước kia cô thường xuyên đem nước đến xem Giang Ngạn Chu chơi bóng nhưng cậu ta chưa từng nhận, cũng không cho cô một viên socola ngọt ngào nào.
Cô bóc vỏ socola ra, bỏ vào miệng, thật ngọt.
Khi chơi bóng, Bành Diệp Thành có hơi hoảng thần, vẻ mặt kỳ quái nhìn Chử Hàng, lại liếc nhìn Nghê Phỉ Vọng, cuối cùng là nhìn Giang Ngạn Chu bên sân kia.
Chử Hàng biết Nghê Phỉ Vọng đang nhìn mình, tuy không chuyên tâm nhưng vẫn có kỹ thuật, ăn được mấy điểm.
Lúc anh chạy lên, ánh mắt Nghê Phỉ Vọng dõi theo.
Tóc dần dần ướt, đồng phục trên người cũng dính vào người, cơ bắp anh lộ ra rõ, gầy nhưng rắn chắc.
Lúc anh khom lưng thở dốc, Nghê Phỉ Vọng cũng cảm thấy nóng.
Anh quay người về phía cô, Nghê Phỉ Vọng cũng nhìn lại.
Cô nhìn đến đôi mắt đen láy của anh, trái tim đột nhiên kinh hoàng.
Cô thè lưỡi, cầm lấy chai nước bên cạnh uống hai hớp, lại đột nhiên đỏ mặt.
Uống nhầm rồi, đây là nước của Chử Hàng.
Hoảng hốt đặt sang một bên, cất chai nước lại bên cạnh chai nước chưa mở nắp của mình.
Ngẩng đầu, Chử Hàng đã đi tới.
Sắc hồng trên mặt cô còn chưa tiêu bớt, bên tai còn nóng hổi.
Cô chưa mở miệng nói chuyện, đã thấy Chử Hàng liền tay cầm lấy chai nước lúc nãy cô uống qua.
Vắn nắp, ngửa đầu uống sạch.
Động tác bình thản êm ái như nước chảy mây trôi làm Nghê Phỉ Vọng không kịp kêu dừng ại.
Cái này cũng xem như là hôn môi.
Đầu cô bắt đầu nóng lên.
Dấu son trên miệng chai đã bị Chử Hàng sớm thấy được.
Anh cố ý, cố ý muốn uống.
Ừm, nước cũng trở nên ngọt ngào.