Ngày thứ ba được nghỉ, những ngày nghỉ trong rừng mưa nhiệt đới mang tới cảm giác dài dằng dẵng và vô vị vô cùng.
Nhưng Tống Úc không làm được người nhàn rỗi, cô định đi xem xét khắp nơi, tìm địa điểm và thời gian để quay phim, chụp ảnh.Triệu Hâm Hâm dặn đi dặn lại cô, “Em cẩn thận đấy nhé, đừng có lại rơi xuống hồ lần nữa.”Nghe thấy lời ấy, Tống Úc lại nghĩ lại chuyện hôm qua, cô bĩu bĩu môi, đeo dây máy ảnh lên cổ, “Em đi đây.”Thời gian khác nhau, bầu không khí mà ánh nắng đem tới cũng hoàn toàn khác, bốc cục và góc độ chụp cũng không giống.
Nhận thức và cảm nhận của người xem cũng phần nào không giống.Tống Úc thường rất cố chấp với những vấn đề này, có những lúc vì một tia nắng, vì một góc quay mà phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần mới hài lòng.Buổi sáng đi ra ngoài trời vẫn còn trong xanh, tới buổi trưa thì trời lại ảm đạm, tầng mây che lấp đi ánh sáng, rất lâu sau cũng không thấy ánh nắng được kéo ra từ áng mây dầy đặc ấy.Tống Úc nhìn vào đoạn phim thải (*) của máy ảnh, cô có chút hào hứng, men dọc theo bờ sông đi tiếp.(*) Đoạn này mình sẽ tìm hiểu lại rồi cập nhật bản dịch chuẩn xác nhất vì không chuyên mục này ^^Cứ đi mãi đi mãi, cô nhìn thấy một cái thác nước cao cao.
Có một chỗ nước cạn trên thác, cô nghe tiếng trẻ con đùa nghịch, chúng nói tiếng bộ lạc bản địa, còn có cả tiếng động vật xen lẫn.Tống Úc sải bước tiến lên, xa xa nhìn thấy một con khỉ, có ba đưa trẻ không mặc quần áo đang vây quanh nó, nắm chặt lấy đuôi nó không chịu buông.Tuy rằng những đứa trẻ này mới chỉ tầm 5 6 tuổi, nhưng nếu so với chú khỉ bé nhỏ kia thì cũng đã tạo nên sự khác biệt to lớn, chú khỉ nhỏ nhe nanh dữ dằn cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng không thể đọ lại với chúng.Tống Úc nhận ra con khỉ đáng thương ấy chính là Judy.
Ôi, cũng không biết đây có phải là nhân quả báo ứng hay không đây?Cô cảm thấy có chút hài hước, chẳng muốn chạy tới giúp tí nào, ngược lại còn cầm máy ảnh ra, chầm chậm bước tới.Thuận theo tiếng “tách tách” của máy ảnh, máy ảnh phát ra một tia đèn flas chói mắt.Mấy đứa trẻ bộ lạc ngưng lại, nhìn theo tiếng máy ảnh và nơi phát ra ánh sáng, rất nhanh phát hiện ra Tống Úc. Bọn họ tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, không biết nên nói gì, đám trẻ dường như phát hiện ra kì tích, chúng bỏ tay đang nắm đuôi khỉ ra, chạy về phía cô, giơ tay muốn cướp máy ảnh từ tay cô.Tống Úc hết hồn, vô thức giơ máy ảnh lên cao, không để chúng với được.“Không nghịch được, không nghịch được.” Cô dùng tiếng anh nói với chúng, nhưng đám trẻ con chỉ muốn chạm vào máy ảnh của cô, trên mặt chúng tràn đầy nét cười, dường như chiếc máy ảnh là thứ đồ chơi mới với chúng.Judy bị chúng ném sang một bên ướt sũng cả thân, xoay tròn đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Úc một lúc, sau đó chạy tọt vào rừng sâu.Tống Úc khóc cười không xong, không còn cách nào với đám trẻ con này, hạ thấp máy ảnh xuống.“Chỉ được xem, không được ấn lung tung biết chưa?” Cô dùng tiếng anh nghiêm túc giao kèo với chúng, cũng không biết là chúng nó nghe có hiểu hay không.Đứa trẻ cao nhất trong nhóm đưa tay ra, vừa muốn sờ, Tống Úc lập tức đem máy cảnh giơ cao, lặp lại : “Không được.”Đứa trẻ chớp chớp mắt, hít cái mũi đang ch ảy nước, đọc hiểu được gì đó từ ngôn ngữ của cô, ghé tai thì thầm gì đó với đứa trẻ bên cạnh, hai đứa trẻ kế bên cũng thu cánh tay muốn sờ vào máy ảnh lại.Tống Úc thử thăm dò đưa máy ảnh xuống, quả nhiên không có ai đưa tay ra sờ nữa, đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn nhìn cô.Đám trẻ nhìn chòng chọc vào ống kính màu đen, nhìn thấy bản thân hiện lên trong ống kính, trở nên hưng phấn vô cùng, khoa tay nói không ngừng.Tuy là Tống Úc nghe như vịt nghe sấm, nhưng không biết tại sao, cô luôn nghe được cái tên “Mạt Đình” từ cuộc đối thoại của đám trẻ.Cô lắc lắc cái máy ảnh trong tay, nhấn nút chụp, ám thị chúng : “Muốn chụp không?”Đứa trẻ dẫn đầu thốt ra một tiếng gì đó.
Tống Úc không biết là chúng muốn hay không muốn, cầm máy ảnh dơ trước mặt chúng.Ba đứa trẻ lập tức khoác vai nhau, lộ ra hàm răng trắng muốt, không chút sợ sệt nào.Tống Úc nhìn vào ba đứa trẻ người Anh-điêng trong ống kính, da sậm màu khỏe khoắn, trên người dính bùn đất đã khô, không măc quần áo cùng dày dép, nhưng nụ cười lại cực kì tươi rói, đắp lên mình một dáng vẻ nguyên bản nhất thuộc về tự nhiên.Tống Úc tới rừng mưa nhiệt đới lâu như vậy, cô đã sớm chán ghét cuộc sống khổ cực nơi rừng rậm này, nhưng hai ngày nay tiếp xúc với người Anh-điêng nhiều hơn, lại khiến cô nảy sinh một cảm giác khó diễn tả thành lờiDường như ở một nơi hoang dã như vậy, ở trong một khu rừng xanh tới mức khiến chúng ta mệt mỏi, lại phát hiện ra một sắc màu đẹp đẽ hơn, khiến cô nảy sinh sự hiếu kì.Sau khi chụp ảnh xong, Tống Úc chụp riêng cho từng đứa một tấm, đứa nào đứa nấy đều nói ngôn ngữ khác nhau, nhưng dường như có thể giao tiếp với nhau.Đám trẻ con cực kì hưng phấn, kéo áo của cô đi theo men bờ thác.Các bộ lạc bản địa không phân chia ranh giới rõ ràng, nơi họ bước vào tình cờ là nơi bộ tộc nghỉ ngơi và vui chơi, những ngôi nhà được tết bằng cọ ở phía xa hơn.Lúc này dưới khoảng đất trống đang có khoảng 5-6 người phụ nữ Anh-điêng đang ngồi, nước da rám nắng, gò má rất cao, có người quấn váy hoa, có người chỉ quấn mình bằng tấm vải mỏng, vai để trần, trên mặt hoặc trên thân có vẽ hình dây leo màu đen.Những người phụ nữ nằm dài trên chiếc nệm được tết bằng lá ngô, hoặc không cũng là vùi đầu vào đan một thứ giống như thắt lưng, hoặc là xâu chuỗi vòng, đồ trang trí là một số loại hạt đầy sắc màu hoặc lông chim anh vũ.Tống Úc đột nhiên ý thức được mình vừa xâm nhập vào một nơi không nên xâm nhập, liên hồi xua xua tay với bọn trẻ con, cô muốn rời đi.Nhưng không còn kịp nữa, một đứa trẻ con nhỏ nhất tr@n truồng nhảy vào lòng một người phụ nữ Anh-điêng, chỉ về phía cô.Mấy người phụ nữ đặt công việc của họ đang làm lại, đi hướng về phía cô.Tống Úc không biết phải làm gì cứ đứng đực tại chỗ, hoảng loạn tới nỗi tiếng mẹ đẻ cũng không thốt ra được.“Xin lỗi, tôi đi ngay đây” cô vừa nói vừa lùi lại.Chẳng ngờ là bị mẹ của một trong số những đứa trẻ ấy giữ chặt cánh tay, người phụ nữ ấy cau mày, chỉ vào máy ảnh của cô nói cái gì đó.Tống Úc nghĩ là cô ấy muốn xem ảnh, thế là mở ảnh ra cho cô ấy xem.Chỉ là nhìn thấy tấm ảnh trong máy thôi, những người phụ nữ trong bộ lạc trở nên càng kích động hơn, giơ tay chỉ vào phần dây đeo trên máy ảnh của cô.Tống Úc bị vây hãm vòng quanh, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh, “Không được đâu, máy ảnh không đưa cho mọi người được, hay là về rồi tôi rửa ảnh rồi đưa mọi người nhé?”Những người phụ nữ ấy cứ giữ chặt dây máy ảnh của cô, biểu cảm càng lúc càng không vui vẻ, không buông ra để cô đi, những tiếng quát tháo càng lúc càng nhiều.Ngay khi Tống Úc đang cảm thấy tuyệt vọng nhất, không biết phải làm thế nào, ở phía bên kia của bộ lạc, phát ra tiếng kêu cực kì chói tai.Những đứa trẻ phản ứng rất nhanh, vui mừng chạy về phía phát ra âm thanh ấy, sự chú ý của những người phụ nữ cũng rời sang đó.Tống Úc cũng thuận theo phía âm thanh nhìn sang.Là đám đàn ông trong bộ lạc đang vác con mồi về.Tù trưởng Đáp Khắc Ngõa Nhĩ dẫn đầu, trên mặt anh ta tô vẽ thứ gì đó màu đỏ, sau lưng đựng bao tiễn bằng gỗ, vác trên vai con mồi rừng vừa săn được về.Nó là một con nai mẹ.Những người đàn ông khác trên mặt được tô vẽ giống như tù trưởng, trên tay ai nấy cũng có cho mình con mồi, dù kém đến đâu cũng cầm trong tay được con thỏ nhỏ.Khi người đàn ông cuối cùng nhoài người qua kẽ lá chuối, Tống Úc chớp chớp đôi mắt, tầm nhìn dừng lại trên người anh.Bóng cây chuối làm nổi bật dáng người thẳng tắp của anh, ngũ quan đậm, trên mặt sạch sẽ, không bôi vẽ gì, màu da rám nắng khỏe khoắn, trắng hơn một chút so với những người khác.Một tay anh đút túi quần, tay còn lại cầm một quyển sổ bằng da, có một cây bút màu bạc được kẹp trên trang đầu.Anh cụp mi mắt, ánh mắt dừng lại ở một trang nào đó trong quyển sổ, không biết đang xem cái gì.Có một khoảnh khắc Tống Úc ngẩn ngơ, cảm thấy anh không giống đi săn mồi chút nào, mà giống một nhà giả học lang thang hơn, lạc lối trong biển người khác lạ ấy.Cô nhìn thấy những người phụ nữ đang ôm hôn thắm thiết những người đàn ông vừa săn mồi về ấy, giống như chốn không người vậy.Tống Úc không nhịn nổi sự tò mò, liệu có phải cũng sẽ có người tiếp đón anh như vậy hay không?-Bùi Chỉ đang xác nhận lại các nghiên cứu thực địa của ngày hôm nay, điểm chủ yếu ghi lại thói quen và phương pháp săn bắt của tộc người Anh-điêng.Bên tai là cuộc trò chuyện vu vơ của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ và hai người vợ của anh, anh không nghe vào tai lắm, trong đầu đang hiện lên vách đá anh vô tình phát hiện ra trong rừng rậm, mặt vách đá ở trong hang, trên đó có khắc rất nhiều bức bích họa lâu đời cũ.“Mạt Đình.”Đáp Khắc Ngõa Nhĩ gọi anh một tiếng, suy nghĩ của Bùi Chỉ bị đứt đoạn, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.Chẳng ngờ rằng là, trong đám đông, anh nhìn được đôi mắt long lanh và ấm áp của Tống Úc.Bùi Chỉ sững lại, cau chặt đầu mày, anh đóng cuốn sổ lại, đi xuyên qua đám người về phía côTống Úc không né tránh ánh mắt anh và việc anh đang đi gần về phía mình, cô giơ hai tay, giống như động tác đầu hàng, chủ động nhận lỗi.“Xin lỗi anh, không phải tôi cố ý tới địa bàn của anh đâu.”“…” Nhận lỗi nhanh gớm nhỉ.Bùi Chỉ trầm mặc không đáp, anh nhìn chiếc máy ảnh đeo trên cổ cô, trên sợi dây bạc có dấu vết tay của trẻ con.Tống Úc kiễng chân, nhìn qua sau anh, hiếu kì nhìn đằng sau, đám đàn ông bộ lạc đang khoe khoang con mồi của mình.“Anh săn được con gì thế?” Cô hỏi.Bùi chỉ nhún vai.Ý là không bắt được gì.Tống Úc nhướn mày, nhìn vào dáng vẻ không để ý của anh, như thể chẳng hề xấu hổ vì đã không đóng góp gì cho bộ lạc.Tuy là điển trai, nhưng lại không săn được con mồi nào, chẳng trách không người phụ nữ nào trong bộ lạc theo anh, đến lúc khi săn mồi quay lại cũng không ai tiếp đón,Cô giơ tay ra trước mặt anh.“Thế thì cho anh cái này này.”Bùi Chỉ cụp mắt, lòng bàn tay trắng muốt của cô đang dang rộng, trong tay là quả cà dại tròn trịa, căng mọng đỏ chói.“….”Trong xã hội mẫu hệ trước đây, phụ nữ hái quả mọng để đút cho người đàn ông ăn.Không biết vì sao, Bùi Chỉ cảm thấy là thời khắc này có gì đó giống hệt với xã hội mẫu hệ xa xưa đó..