Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 50: Giọt mưa rơi giữa đám mây cầu vồng (11)



Gặp phải một Tư Đồ Nam tinh quái như vậy, khiến Tang Chất trước giờ chẳng quan tâm phải đính hôn cùng ai, miễn là có thể tiếp tục nghiên cứu tâm lý học, thì nay lại bắt đầu nghĩ đến… tình yêu. Nhưng thời điểm đó, anh không chỉ là Tang Chất, mà còn là chồng chưa cưới của Hà Tử Nghiên. Thân phận này khiến anh không thể dễ dàng nói lời yêu với người nào khác ngoài Hà Tử Nghiên.

Tang Chất cũng nhắc nhở mình: Chỉ khi kết hôn với Hà Tử Nghiên, bố mới cho phép mình làm việc mình muốn làm. Mà Tang Chính Viễn lại không chỉ một lần tưởng như dặn dò nhưng thật ra là cảnh cáo anh: “Mày không muốn tiếp quản công ty, tao làm thay mày, nhưng công ty phát triển rồi, mày không thể không quản lý, ai bảo mày họ Tang.”, ý ngoài lời nói là, nếu mày muốn tiếp tục học tâm lý, thì đành phải trả giá bằng hôn nhân. Là người nhà họ Tang, đây là trách nhiệm và số mệnh mày không thể tránh được.

Vì thế, Tang Chất thuyết phục chính mình: Đời người lắm chuyện không như ý, không thể chuyện nào cũng nghe theo trái tim được. Nhưng trên đời này, tuyệt đại đa số đều tham lam, họ muốn làm chuyện mình thích, lại phải làm chuyện mình thích với người mình thích, cảm thấy nếu khuyết thiếu bất cứ điều nào, thì cuộc đời cũng chẳng đủ hoàn mĩ nữa. Hơn nữa, Tang Chất ngày càng như bị hạ độc, vẫn nhớ mãi không quên cô bé Tư Đồ Nam với nụ cười vô tư. Khi anh ý thức được, cảm giác nhớ mãi không quên này là yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì Tang Chất lại không kiềm chế được mà bắt đầu chờ mong, cũng thăm dò Hà Tử Nghiên, hy vọng cô ta chủ động phá vỡ tình thế bế tắc.

Nhưng Hà Tử Nghiên lại thích anh, chẳng hề có vẻ từ chối cuộc hôn nhân này, thậm chí còn ngỏ ý với bố mẹ hai bên để sớm định ngày cưới.

Khoảng thời gian đó vô cùng đau khổ, bởi mỗi lần suy nghĩ đó dâng lên là lại không đè xuống được, Tang Chất gần như không ngủ nổi. Một nhà nghiên cứu tâm lý học lại không tự giải quyết được vấn đề giấc ngủ của mình, Tang Chất cũng không sao lý giải được tâm trạng của bản thân.

Đến Nam Gia Dư cũng phát hiện ra sự khác thường của anh nên hỏi: “Sao trông như đang có tâm sự thế?”

Nếu đổi là người khác, có lẽ Tang Chất sẽ không nhịn được mà kể ra hết, nếu là vậy, anh cũng chẳng cần phải kiềm chế đến giờ, nhưng người này lại là dì của Tư Đồ Nam, Tang Chất không thể mở miệng được, chỉ đành đáp qua loa: “Không sao ạ, dạo này hơi mệt mỏi thôi.”, rồi lại không kìm được phải chuyển đề tài sang Tư Đồ Nam. Càng hiểu nhiều hơn, càng cảm thấy Tư Đồ Nam không giống người bình thường, lại càng không buông bỏ được.

Nam Gia Dư cực kỳ mẫn cảm, chỉ qua vài lần trò chuyện là đã nhìn ra manh mối, vì thế dì làm như bâng quơ mà nhắc nhở Tang Chất, anh là chồng chưa cưới của Hà Tử Nghiên, đồng thời cũng không đề cập đến Tư Đồ Nam trong những lần trò chuyện sau nữa. Khi ấy, Tang Chất mới phát hiện ra, bản thân nghiên cứu tâm lý học mỗi ngày, nhưng lại quên phải giấu đi nỗi lòng mình.

Cơ hội xoay chuyển tình thế xuất hiện ngay vào lúc đó, nói đúng ra, là biến cố. Đột nhiên, có một hôm, Tang Chất vô tình nghe thấy Tang Chính Viễn nói: “Nhà họ Hà chưa chắc đã là sự lựa chọn tốt nhất cho nhà mình, hiện giờ thực lực của nhà Tư Đồ không bằng nhà họ Hà thật, nhưng nếu hai nhà hợp tác, bên mình sẽ thu lợi được nhiều hơn, tay Tư Đồ Thắng Kỷ không tham như gã Hà Dũng.”

Bà Tang cảm thấy chuyện từ hôn không hay cho lắm, “Con bé Tử Nghiên cũng được mà, thật lòng thật dạ với Tiểu Chất, lần nào gặp tôi cũng một câu bác gái hai câu bác gái, còn đi dạo phố mua quần áo với tôi nữa…”

“Đàn bà biết cái gì?”, Tang Chính Viễn gần như là lớn tiếng quát vợ, “Người nhà họ Tang bình thường à? Bao nhiêu đứa xếp hàng chờ được gả vào đây đấy, chọn bừa một đứa thôi cũng suốt ngày gọi bà một câu bác gái hai câu bác gái được, mới có mấy cái lời ngon ngọt thế thôi đã mua chuộc được bà? Thiển cận!”

Tang Chất thương mẹ, anh đỡ lời: “Bố, đính hôn không phải chuyện nhỏ, hơn nữa, quá nửa người có danh tiếng ở cái thành phố A này được bố mời đến dự tiệc rồi, lúc này bố lại đổi ý vì nhà Tư Đồ hơn nhà họ Hà, việc này mà truyền ra ngoài, nhà họ Tang cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.”

Nhưng giữa ảnh hưởng nhất thời và lợi ích dài lâu, Tang Chính Viễn chọn cái thứ hai, ông ta nói với vẻ không vui: “Đối với mày, cưới ai cũng như nhau cả, nhưng với nhà họ Tang, đương nhiên phải chọn một đứa giúp việc làm ăn nhà mình đi lên, đấy mới là sự lựa chọn tốt nhất.”

Tang Chất không nhịn được liền hỏi ngược lại: “Có phải trong mắt bố, lợi ích quan trọng hơn hạnh phúc của con đúng không?”

“Không có tiền bạc làm cơ sở, mày đòi hạnh phúc cái gì?”, Tang Chính Viễn thấy con trai dám cãi lại mình thì tức tối hất tung chén trà, “Không có bố mày kiếm tiền cho mày, mày muốn làm gì thì làm, muốn đi du học là đi được à? Cánh còn chưa cứng mà đã dám dạy bố mày! Không biết trời cao đất dày là gì!”

Có một người cha không biết lý lẽ như vậy, Tang Chất cũng vô cùng tức giận, “Con đã để cho bố sắp đặt một lần rồi, không có lần thứ hai đâu.”

Tang Chính Viễn tức đến nỗi cầm cái gạt tàn lên phi tới. Tang Chất không tránh, mặc cho bố làm cái trán mình đổ máu. Bà Tang khóc lóc gọi người đưa con đi bệnh viện, nhưng Tang Chất lại bình tĩnh một cách lạ thường, dường như người bị thương không phải bản thân mình, mà chỉ là một con rối vô tri.

Không ngờ đến bệnh viện lại có thể gặp Tư Đồ Nam. Tang Chất nhận ra cô, vội vàng hỏi: “Sao em lại ở đây? Có chỗ nào khó chịu à?”

“Anh là…”, trán anh chảy máu, Tư Đồ Nam thoáng không nhận ra, “Chú… Tang.”

Tiếng “chú” này suýt chút nữa khiến Tang Chất hộc máu, cô lại còn chê chưa đủ hay sao, mà tiếp tục nhắm vào vết thương trên trán Tang Chất mà hỏi: “Sắp làm chú rể rồi, sao lại tàn tạ thế này?”

Làm chú rể? Tang Chất có miệng mà không sao trả lời được.

Bà Tang thấy thế bèn hỏi: “Đây là?”

Nghĩ đến chuyện bố đang tính mưu, Tang Chất không muốn giới thiệu với mẹ, nhưng Tư Đồ Nam lại đứng lên và nói: “Mẹ anh à? Bác ngồi đi ạ!”, nói xong liền nhường chỗ cho bà Tang, mà có thế, Tang Chất mới phát hiện ra chân cô không bình thường.

Tư Đồ Nam hờ hững nói: “Không cẩn thận bị ngã cầu thang, bác sĩ bảo cái gì ở đầu gối bị thương ấy nhỉ? Ôi xời, nói một tràng dài, em nghe cũng không hiểu.”

“Dây chằng đầu gối bị thương à?”, Tang Chất bất giác ngồi xổm xuống, như đang muốn kiểm tra cho cô.

Với Tư Đồ Nam mà nói, anh là người lạ, nên cô có tâm lý tránh tiếp xúc cơ thể với anh, bởi vậy cô thoáng lùi ra phía sau, nhưng vì đầu gối bị thương, động tác thiếu linh hoạt, suýt chút nữa là ngã, may mà Tang Chất đỡ lấy thắt lưng cô, cô mới đứng vững được.

Để tránh cho cô cảm thấy xấu hổ, Tang Chất lấy túi thuốc trong tay cô lên xem, “Để anh xem xem bác sĩ kê thuốc gì cho em.”

“Thuốc lưu thông máu, thuốc con nhộng Vân Nam Bạch Dược, thuốc bổ gân cốt, dầu hoa hồng, cao dán nữa.”, Tư Đồ Nam mở túi ra cho anh xem, “Cả đống thuốc thế này, cho em mang về mở hiệu thuốc luôn.”

Tang Chất xem qua từng loại một, “Cao dán này cũng được đấy.”, sau đó lại dặn dò cô: “Đợt này ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào, tránh vận động mạnh với làm gì nặng nhọc.”

Tư Đồ Nam nghiêng đầu nhìn anh, “Anh nói y như bác sĩ.”

Tang Chất không giấu mà nói thẳng luôn: “Anh là bác sĩ mà.”

Vừa lúc Tư Đồ Thắng Kỷ tới, trong mắt ông gần như không có ai, chỉ có mỗi con gái, ông căng thẳng hỏi này hỏi nọ một hồi, nghe Tư Đồ Nam kể xong lại lo lắng hỏi bác sĩ, xác nhận không có vấn đề gì nữa mới đưa Tư Đồ Nam về, làm Tư Đồ Nam không nhịn được phải bảo: “Bố, có phải bố đang bị tiền mãn kinh không, sao mà nói nhiều thế nhở?”

Tư Đồ Thắng Kỷ không phải mẫu đàn ông cao lớn tráng kiện, mới hơn bốn mươi, rõ ràng còn chưa già, nhưng hai bên tóc mai đã điểm bạc, cái trán đầy đặn, nét mặt ôn hòa, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy đây là một người vô cùng hiền lành.

Tang Chất nghe thấy ông nói với con gái: “Không phải bố bị tiền mãn kinh, mà là mãn kinh thật rồi.”

Tư Đồ Nam được ông đỡ, tập tễnh đi ra ngoài: “Thế thì có phải con nên chê bố rồi không?”

Tư Đồ Thắng Kỷ dùng cánh tay đỡ con gái, “Chờ con có bạn trai rồi, chê bố cũng là chuyện bình thường.”

Tư Đồ Nam cười hì hì, “Người ta bảo có vợ thì quên mẹ thôi mà, sao lấy chồng mà cũng quên bố được ạ?”

Tư Đồ Thắng Kỷ hỏi con gái như một đứa trẻ: “Thế con có bỏ rơi bố không?”

Tư Đồ Nam ngây thơ đáp: “Con có vô lương tâm thì vẫn biết mình họ Tư Đồ, với lại, bố kiếm được nhiều tiền như thế, con lại không quay lưng với tiền được, con còn đang chờ bố chuẩn bị cho con thật nhiều của hồi môn để ra oai với nhà chồng đây.”

Tư Đồ Thắng Kỷ dở khóc dở cười, “Sao số tôi khổ thế này, tưởng nuôi một cô con gái là được một cái áo bông nhỏ, ai ngờ lại nuôi một bà chủ nợ.”

Tư Đồ Nam an ủi ông: “Đừng giả vờ đáng thương, đợi con có bạn trai, cho anh ấy phụng dưỡng bố như con ấy, được chưa?”

“Cậu ta phụng dưỡng bố hay không không quan trọng, tốt với con là được.”

“Không đúng, con tốt như thế, gả cho anh ấy làm gì.”

Quan hệ cha con hòa hợp như vậy khiến Tang Chất vô cùng hâm mộ, anh nói với mẹ: “Tư Đồ Nam đấy.”

Cô bé bị thương ở chân mà còn nhường chỗ cho mình, một hành động đó thôi đã khiến bà Tang có ấn tượng đầu khá tốt về Tư Đồ Nam, bà nhìn chăm chú theo bóng dáng Tư Đồ Nam như đang có điều suy ngẫm.

Tang Chất không về nhà một thời gian, cho tới khi vết thương trên trán khỏi, anh mới bước vào nhà. Tang Chính Viễn lại hỏi như chưa từng xảy ra chuyện gì, “Mày đã nghĩ xem phải từ chối nhà họ Hà thế nào chưa?”

Tang Chất vô cùng phiền muộn, “Đính hôn là do bố sắp xếp, nếu phải từ hôn thì đương nhiên cũng là bố lên tiếng.”

“Tao ra mặt nghĩa là đại diện cho cả nhà họ Tang, ảnh hưởng quá lớn, nếu mày lên tiếng thì chỉ là chuyện yêu đương con trẻ thôi, mày nên lấy đại cục làm trọng.”, Tang Chính Viễn tỏ vẻ điềm nhiên, cũng chẳng quan tâm con trai có đồng ý hay không, ông ta nói thẳng: “Có điều là con bé nhà Tư Đồ cá tính hơn Hà Tử Nghiên, với lại tao thấy Tư Đồ Thắng Kỷ chiều con bé lắm, nếu không phải là người con gái thích, chưa chắc ông ta đã chịu mối hôn nhân này.”

“Bố, bố có thể đừng chuyện gì cũng chỉ nghĩ cho mình được không?”, Tang Chất bực tức, “Tư Đồ Nam mới bao nhiêu tuổi, còn chưa trưởng thành đúng không? Bố tưởng là ai cũng chịu hy sinh hạnh phúc cả đời của con cái chỉ vì chút lợi ích trên thương trường như bố à?”

“Không tranh thủ lúc con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà sắp xếp luôn, đợi đến khi nó tự quyết định được, gặp được người nó thích, đời nào chịu để gia đình sắp đặt chứ?”, Tang Chính Viễn chỉ vào Tang Chất, “Hay là mày chịu thôi học tâm lý, về công ty làm việc với tao?”

Tang Chất không hề hứng thú với chuyện quản lý công ty, hơn nữa Tang Chính Viễn lại là một thương nhân hám lợi, anh sợ có một ngày mình sẽ biến thành người giống bố, nên anh nói: “Chuyện hôn nhân, con để bố sắp đặt, nhưng chuyện nghiên cứu của con, bố đừng có can thiệp vào.”

Vì thế, trong những lần bàn chuyện làm ăn với Tư Đồ Thắng Kỷ, Tang Chính Viễn thường cố tình nhắc đến việc cưới xin của con trai. Hai nhà Tang – Hà có hôn ước, sao Tư Đồ Thắng Kỷ lại không biết, mà trước giờ ông luôn đặt Tư Đồ Nam lên đầu, vì vậy, bất kể Tang Chính Viễn dò hỏi thế nào, ông cũng chỉ nói: “Man Man còn nhỏ, đợi con bé lớn rồi cho nó tự quyết định.”

Chuyện này dường như bế tắc tại đây, chuyện từ hôn với nhà họ Hà không được nhắc đến, mà việc kết thông gia với nhà Tư Đồ cũng không thể thúc đẩy được, chỉ có chuyện hợp tác giữa nhà họ Tang với nhà Tư Đồ là tiến triển rất thuận lợi. Trong một bữa tiệc do Tang Chính Viễn sắp xếp, Tang Chất và Tư Đồ Nam chính thức gặp mặt. Tư Đồ Nam vừa gặp đã gọi “chú Tang”, Tang Chất cũng không để bụng, gọi cô là Nam Nam như với một cô em gái. Tư Đồ Thắng Kỷ thấy hai người thân thiết nhưng không nói gì. Ngược lại, về đến nhà, Tư Đồ Nam bảo: “Bố, chú Tang, ý con là chú Tang bé, thế mà lại là con rể tương lai nhà họ Hà, bố hợp tác với cái chú Tang lớn kia phải cẩn thận đấy, con thấy chú ấy không giống người tốt cho lắm.”

Tư Đồ Thắng Kỷ cũng nghe nhiều về cách đối nhân xử thế của Tang Chính Viễn, bởi vậy vẫn luôn thận trọng trong khi hợp tác, nghe con gái nhắc nhở thế, ông cũng dặn: “Con cũng phải giữ khoảng cách với cái cậu Tang Chất kia, đừng để nhà họ Hà hiểu lầm.”

Tư Đồ Nam tỏ thái độ vẻ “con có tiếp cận anh ta đâu”, “Con người anh ta buồn tẻ cực kỳ, bố bảo gì anh ta, anh ta cũng được được được, không thì lại hỏi này hỏi nọ, con sắp tưởng anh ta là bác sĩ riêng của con rồi đấy. Mà anh ta còn học tâm lý đấy, ở cạnh anh ta đúng là không dám thể hiện gì, bằng không sẽ bị anh ta phát hiện ra trong lòng nghĩ gì ngay. Lần sau đi ăn với nhà họ Tang, đừng gọi con đi cùng nữa.”. Thế này thì Tư Đồ Thắng Kỷ yên tâm rồi.

Tuy nhiên, Tang Chính Viễn lại trăm phương nghìn kế muốn kết thông gia với nhà Tư Đồ, thấy Tang Chất quen Tư Đồ Nam, ông ta liền giục con trai theo đuổi cô bé. Đúng là Tang Chất có tình cảm với Tư Đồ Nam, nhưng anh nhìn ra được, Tư Đồ Nam thì không, nên đương nhiên không chịu nghe lời, hai bố con lại một lần nữa rơi vào cảnh bất hòa.

Từ khi cự nự chuyện hủy hôn, đến khi quyết định hủy hôn, là khoảng thời gian đấu tranh những một năm. Khi Tang Chất ngày càng hy vọng được ở bên Nam Đình, rốt cuộc anh vẫn nghe theo ý của Tang Chính Viễn, nói đúng ra, là nghe theo cảm nhận chân thật trong lòng mình, anh quyết định đưa ra đề nghị chia tay với Hà Tử Nghiên.

Hà Tử Nghiên không chút kinh ngạc, cô ta bình tĩnh nói: “Em cho rằng, để hai nhà cùng hợp tác phát triển, kể cả anh không thích em thì cũng sẽ nhẫn nhịn.”

Vốn tưởng cả đời không dài, ở bên ai cũng thế. Kết quả là lại phát hiện ra, nếu đối phương không phải người mình thích, thì một năm cũng đủ dài, đủ giày vò. Tang Chất chỉ có thể nói với cô ta: “Anh xin lỗi.”

Hà Tử Nghiên hỏi anh, “Là vì Tư Đồ Nam à?”

Tang Chất không ngờ cô ta lại biết, cô ta cười, “Hôm đấy đúng lúc em cũng đến bệnh viện, nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc cô bé đó nói dây chằng đầu gối bị thương, em biết ngay, anh thích cô bé đó, hơn thích em.”

Thì ra từ sớm như vậy, cô ta đã phát hiện ra tâm tư của anh.

Tang Chất không còn lời nào để nói.

Cũng may Hà Tử Nghiên không dây dưa phiền phức, còn hứa sẽ thuyết phục ông bố Hà Dũng, cố gắng không làm ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của hai nhà. Tang Chất như trút được gánh nặng, nhưng khi Tang Chính Viễn và bà Tang nói về chuyện làm thế nào để xây dựng một mối thông gia khác với nhà Tư Đồ, anh vẫn giữ thái độ kiên quyết, nhất định phải được Tư Đồ Nam đồng ý thì mới bàn đến chuyện này, bằng không, anh sẽ lập tức ra nước ngoài, không trở lại nữa.

Thấy anh chịu chủ động theo đuổi Tư Đồ Nam, cuối cùng Tang Chính Viễn cũng thỏa hiệp. Tang Chất cho rằng, với Tư Đồ Nam, mình có cơ hội, nhưng anh không thể ngờ rằng, vào lễ Giáng Sinh năm đó, Tư Đồ Nam lại gặp Thịnh Viễn Thời, từ đây, bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này, đều không lọt được vào mắt cô nữa.

Mà khi Tư Đồ Nam bay theo Thịnh Viễn Thời suốt cả kỳ nghỉ hè, “Bất động sản Thắng Thanh” của Tư Đồ Thắng Kỷ bắt đầu xuất hiện vấn đề tài chính. Qua nửa năm giãy giụa hấp hối, cuối cùng cũng khó thoát khỏi việc phá sản.

Nam Gia Dư là người đầu tiên phát hiện ra, đứng sau chuyện này là nhà họ Hà. Mới đầu, dì cho rằng, mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc nhà họ Tang hủy hôn. Tang Chất cũng nghĩ nhà họ Tang đã làm liên lụy đến nhà Tư Đồ, anh nói với Tang Chính Viễn: “Để con thuyết phục Tư Đồ Nam kết hôn với con, bố hỗ trợ chú Tư Đồ, giúp chú ấy vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”

Tang Chính Viễn lại như nghe phải một câu chuyện hài hước, “Là tao bị ngu, hay mày bị điên hả? Trong tình huống này, nhà họ Tang còn đâm đầu vào cái vũng nước đục đấy làm gì?”

Tang Chất nhìn chằm chằm Tang Chính Viễn như nhìn một người xa lạ, “Bố đừng nói với con, bố định mặc kệ nhà Tư Đồ vào lúc này nhé?”

Tang Chính Viễn đáp với vẻ đương nhiên: “Tao không tranh thủ lợi dụng đã là nể tình lắm rồi.”

Khoảnh khắc đó, Tang Chất mới hiểu rõ cách đối nhân xử thế của bố mình, trong lòng anh tràn đầy cảm giác nản lòng, tuyệt vọng.

“Đừng tưởng tao không nhận ra mày đang nghĩ gì.”, Tang Chính Viễn híp mắt nhìn về phía Tang Chất, “Rõ ràng là mày thích con bé nhà Tư Đồ, nhưng lại kéo dài đến tận một năm mới chịu hủy hôn với nhà họ Hà, chính là để cho tao phải mở miệng trước, đem quyền chủ động đặt trong tay mày. Nhưng mày có biết, một năm nay, nhà họ Hà đã chuẩn bị bao nhiêu rồi không? Nhà họ Tang tổn thất những cái gì không hả?”, ánh mắt ông ta sắc như lưỡi dao, giọng nói lạnh thấu tận xương tủy, “Tang Chất, mãi mà tao vẫn không phát hiện ra, mày mới là đứa tham lam nhất, giỏi nhất khoản bày mưu tính kế.”

Ông ta không nói mình hám lợi, mà lại cho rằng con trai bày mưu, và mình là người bị tính kế. Một người bố như vậy, Tang Chất không còn muốn nhận nữa. Anh đỏ mắt cảnh cáo ông ta: “Tôi mặc kệ bố tính toán cái gì, trong chuyện của nhà Tư Đồ, nếu bố dám bắt tay với nhà họ Hà làm gì bất lợi cho nhà họ, Tang Chính Viễn, cổ phần của Tang Thị trong tay tôi, sẽ được chuyển hết cho chú hai.”

Chú hai của Tang Chất – Tang Chính Nghiệp – không con cái, trẻ hơn Tang Chính Viễn rất nhiều, nhưng vẫn luôn nhòm ngó cái ghế điều hành Tang Thị như hổ đói rình mồi, một khi để ông ta có được số cổ phần dưới tên Tang Chất, ông ta sẽ giành được quyền cầm lái con thuyền Tang Thị từ tay Tang Chính Viễn.

Tang Chính Viễn bị uy hiếp như vậy thì tức tối giơ tay cho Tang Chất một phát tát, “Mày đúng là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung!”

Tang Chất lại cười đến hờ hững, “Bố không giúp nhà Tư Đồ thoát nạn, cũng đừng trách tôi dồn bố vào đường cùng.”

Đối mặt với sự uy hiếp của con trai, Tang Chính Viễn suýt chút nữa lên cơn đau tim, Tang Chất lại chẳng thèm liếc ông ta lấy một cái, cứ thế xoay người đi ra khỏi nhà họ Tang. Dường như cũng từ ngày đó, anh không về nhà nữa.

Vì quyền điều hành Tang Thị, cuối cùng, Tang Chính Viễn cũng phải thỏa hiệp. Nhưng nhà họ Hà ra tay quá ác, họ không chỉ khiến “Bất động sản Thắng Thanh” mà cả đời Tư Đồ Thắng Kỷ dồn bao tâm huyết vào gây dựng phải lâm vào cuộc khủng hoảng tài chính, mà còn bày sẵn một cái bẫy thông qua một dự án, quyết tâm tống Tư Đồ Thắng Kỷ vào tù.

Tự biết không thể cứu được “Bất động sản Thắng Thanh” bằng phương pháp rót vốn, Tang Chính Viễn lùi bước, ông ta nói điều kiện với Tang Chất, “Hồi còn trẻ, Hà Dũng với Tư Đồ Thắng Kỷ từng xích mích vì cạnh tranh một miếng đất, chuyện lần này, không liên quan đến việc nhà họ Tang hủy hôn, nhà mình cũng không nợ nhà Tư Đồ cái gì cả, không thể đem cả Tang Thị ra để bù lỗ cho họ được.”

Tang Chất không tin, liền đến chỗ Nam Gia Dư để chứng thực. Kết quả lại là thật, đúng là Hà Dũng có thù cũ với Tư Đồ Thắng Kỷ, mà cái bẫy Hà Dũng giăng ra cho Tư Đồ Thắng Kỷ, nếu không lên kế hoạch ba năm, thì căn bản là không thể thực hiện được. Trước tình cảnh khốn đốn của nhà Tư Đồ, Nam Gia Dư tự biết không thể xoay chuyển cục diện được, dì chỉ có thể tính đến cách bỏ quân giữ tướng, cố gắng để Tư Đồ Thắng Kỷ không phải ngồi tù mà thôi.

Tư Đồ Nam mười hai tuổi đã mất mẹ, Nam Gia Dư không muốn sáu năm sau cô lại mất cha.

Cứ như vậy, Tang Chất và Tang Chính Viễn có một cuộc đàm phán thứ hai. Tang Chính Viễn đồng ý gánh đỡ áp lực từ nhà họ Hà, không nhúng tay vào việc chèn ép nhà Tư Đồ, đảm bảo cho Nam Gia Dư có thể giúp Tư Đồ Thắng Kỷ thoát được cảnh tù tội, điều kiện là: Khi Tang Chất ba mươi lăm tuổi, phải về Tang Thị tiếp quản công ty, còn về Tư Đồ Nam, nếu lúc ấy anh vẫn muốn cưới cô, Tang Chính Viễn nói: “Tùy mày.”

Trận chiến giằng co suốt nửa năm, nhưng tới khi gần kết thúc, Tư Đồ Nam mới biết. Nhìn Tư Đồ Thắng Kỷ miễn cưỡng vui cười ở bên mình, nhìn Nam Gia Dư và Tang Chất bôn ba khắp nơi, mà mình lại chẳng làm được gì, Tư Đồ Nam cảm nhận được sự áp lực trước nay chưa từng có. Cô vẫn đi học như không có chuyện gì, vẫn mỉm cười trước những lời phê bình nửa thật nửa giả, trước mặt Tư Đồ Thắng Kỷ và Thịnh Viễn Thời ở tận New York xa xôi, cô vẫn tươi tắn như hoa, nhưng lại bắt đầu không thể ăn ngon vì lo Tư Đồ Thắng Kỷ sẽ phải ngồi tù. Dần dần, cô bị loét dạ dày, tới khi bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm, thì hoàn toàn không ăn được nữa, sau cùng dẫn đến thủng dạ dày.

Có rất nhiều lần, Tư Đồ Nam không kiềm chế được mà định hỏi Thịnh Viễn Thời, “Bao giờ anh về?”, nhưng lại vì nghe anh nói “Man Man, chờ anh.” nên đành thôi. Có lẽ, cô cũng không ý thức được rằng mình bị bệnh, cũng có thể là đã nhận ra, nói cho cùng, cơ thể không thoải mái, ai mà lại không biết. Nhưng biết Tư Đồ Thắng Kỷ và Nam Gia Dư đều bận tối mặt mày, cô không muốn khiến họ phân tâm, nếu không bị ngất vì quá đau, được Tang Chất phát hiện ra rồi đưa đến bệnh viện, thì chắc chẳng ai nhìn ra sự khác thường của Tư Đồ Nam.

Thế nên, trước khi mình về nước, cô đã từng phải nhập viện vì thủng dạ dày; Thế nên, khi mình về nước, cô đã bắt đầu bị trầm cảm hành hạ, cảm xúc vô cùng không ổn định. Ngực trái Thịnh Viễn Thời cuộn lên cảm giác buốt nhói, nỗi sợ hãi từ khi Nam Đình đột ngột đổ bệnh nhanh chóng lan đi khắp toàn thân, khiến đôi mắt anh không thể che giấu được sự đau đớn.

Giọng Nam Gia Dư cũng nghẹn lại, “Tôi hỏi con bé, tại sao không nói cho chúng tôi biết nó bị bệnh. Con bé thoi thóp nằm trên giường bệnh, thều thào nói với tôi: Con bé sắp không còn bố bên cạnh rồi, còn đâu tâm trạng nghĩ mình có đang bị bệnh hay không.”

Thịnh Viễn Thời sợ mình mà nghe tiếp thì sẽ không đủ dũng khí để chứng thực sự suy đoán trong lòng nữa, rốt cuộc, anh cũng hỏi: “Chú Tư Đồ… không còn nữa ạ?”

Nam Gia Dư như đoán được anh sẽ hỏi như vậy, dì nhếch miệng cười với sắc mặt tái nhớt, “Cậu định hỏi là, có phải ông ta tự tử không, đúng chứ?”

Khi Thịnh Viễn Thời lấy được hồ sơ của Nam Đình từ trung tâm kiểm soát không lưu, nhìn dòng thông tin cha mẹ chỉ có chữ “Đã mất”, không hiểu sao anh lại cho rằng Tư Đồ Thắng Kỷ tự tử. Một người đàn ông mất đi người vợ yêu quý, lại lâm vào cảnh phá sản, rất có khả năng sẽ tự tìm đến cái chết. Mà sự thay đổi hoàn toàn trong tính cách của Nam Đình, Thịnh Viễn Thời cũng từng nghĩ, hẳn là do sự tổn thương sâu sắc vì mất đi cả Tư Đồ Thắng Kỷ.

Nhưng không hề đơn giản như vậy.

“Cậu đoán đúng đấy, tên Tư Đồ Thắng Kỷ vô trách nhiệm, hèn nhát đó đã chọn cách tự tử. Nhưng ông ta không chỉ muốn mình chết.”, rốt cuộc nước mắt cũng tràn mi, Nam Gia Dư trước giờ luôn kiên cường, thì nay lại phải khó nhọc lắm mới tiếp tục được, “Người ta bảo hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà ông ta lại định đưa cả Nam Đình đi theo.”

Muốn đưa cả Nam Đình đi theo? Không khí đặc quánh lại trong nháy mắt, tập bệnh án trong tay Thịnh Viễn Thời rơi bộp xuống đất, dường như tia máu cuối cùng trên mặt anh cũng bị rút đi nốt.

Cuối cùng, Nam Gia Dư dùng giọng khản đặc mà hỏi bốn câu liên tiếp: “Thịnh Viễn Thời, cậu có thể tưởng tượng được, lúc được cứu, con bé tuyệt vọng đến nỗi nói không muốn sống nữa không?”

“Thịnh Viễn Thời, cậu có thể tưởng tượng được, con bé phải tự thuyết phục mình như thế nào, mới tha thứ được cho ông bố giết mình không thành không?”

“Thịnh Viễn Thời, cậu nói xem, tại sao tôi lại khăng khăng đổi cho con bé theo họ mẹ?”

“Thịnh Viễn Thời, cậu vẫn cho rằng Tang Chất chỉ là bác sĩ chủ trị của con bé ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.