Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 79: Phía cuối đôi cánh (phần kết 2)



“Chắc chắn là con trai thế cơ à?”, Nam Đình cười, “Không chừng là con gái đấy.”

Thịnh Viễn Thời không kiềm chế được, nụ cười lan tới tận khóe mắt đuôi mày, “Thế thì không phải là có người tranh sủng với Man Man của anh à?”

Trước giờ Nam Đình vẫn luôn tinh ranh, lúc này, cô quẳng vấn đề sang cho anh, “Vậy thì phải xem anh Bảy của em xử lý thế nào rồi, dù sao cốc nước này không giữ thăng bằng được thì sẽ có người không vui, mà giữ thăng bằng được, cũng sẽ có người không vui, người khó xử lại chẳng phải em.”

Một lớn một nhỏ này, đúng là khó hầu hạ thật, nhưng Thịnh Viễn Thời cam tâm tình nguyện nhận sự thử thách này, với anh, đó là niềm hạnh phúc rất khác. Anh đưa tay véo má Nam Đình, “Lần thứ hai lừa anh, hửm?”

Trong nụ cười của Nam Đình ẩn chứa vẻ trầm tĩnh và lặng lẽ vượt quá lứa tuổi của cô, “Thế mới có thể cho anh ra trận nhẹ nhàng, em không muốn anh cảm thấy áp lực.”, nếu anh bắt buộc phải bay, cô hy vọng, có thể để anh yên tâm bay, thế nên, lúc phát hiện mình có thai, cô quyết định giấu.

“Anh vốn muốn ít nói lời xin lỗi với em, vì mỗi một lần nói, đều chứng tỏ anh làm khổ em, nhưng mà…”, đáy mắt Thịnh Viễn Thời hiện vẻ đau lòng và tự trách, “Thịnh Viễn Thời lúc nào cũng tự nhận là chẳng có gì mà không làm được, trước mặt em, vẫn không làm được chu toàn.”

“Trên đời này, sợ là chẳng ai làm mọi chuyện đều chu toàn được cả.”, Nam Đình ra hiệu cho Thịnh Viễn Thời nâng giường cao lên, rồi vịn tay anh để ngồi dậy, “Anh yêu cầu bản thân quá cao rồi đấy.”, cô cười nhìn anh, “Hay là người có bản lĩnh đều kiêu ngạo như thế?”

Thịnh Viễn Thời vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, “Trước mặt em, anh chẳng có gì để kiêu ngạo cả.”, sau đó không giấu được tiếng thở dài, “Để anh tin là em không có thai, còn cố ý uống thuốc trước mặt anh, Man Man, ngộ nhỡ có ảnh hưởng gì không tốt, với em…”, anh đặt tay lên bụng cô, “…Với nó, anh sẽ áy náy cả đời.”

“Ý anh nói là thuốc dạ dày ư?”, Nam Đình cúi người, nhỏ giọng thầm thì vào tai anh: “Đấy là vitamin thôi.”

Thịnh Viễn Thời ngẩn người, “Gì cơ?”

“Em có tùy hứng thì cũng không lấy chuyện này ra để nói đùa.”, Nam Đình tủm tỉm cười, “Với lại, em bị dị ứng với thuốc dạ dày.”, vậy nên cô mới chú ý ăn uống, chỉ sợ dạ dày bị làm sao lại không uống thuốc được.

Thịnh Viễn Thời không cười nổi, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thấy em ngứa đòn thật rồi đấy.”

“Em chịu đòn!”, Nam Đình ôm cổ anh, tủm tỉm cười, “Anh không nỡ đâu, em biết mà.”

Thịnh Viễn Thời nhẹ nhàng ôm eo cô, dịu dàng hỏi: “Có bùa hộ mệnh, không sợ anh phải không?”

“Em bé không phải là bùa hộ mệnh của em.”, Nam Đình nghiêng đầu hôn lên gáy anh, “Mà là tình yêu của anh mới phải.”

Thịnh Viễn Thời hôn lên đỉnh đầu cô, lên trán, cuối cùng dịu dàng ngậm môi cô, trao cho cô một nụ hôn triền miên, cho tới khi nghe thấy một giọng nói chẳng mấy thân thiện: “Thịnh Viễn Thời, tôi thấy cậu đúng là muốn làm vương làm tướng rồi đấy!”

Chuyện cần tới, trước sau gì cũng sẽ tới.

Thịnh Viễn Thời buông Nam Đình ra, đứng dậy, đi tới, đứng thẳng người, “Luật sư Nam.”

Nam Gia Dư cực kỳ tức giận, dì không chút do dự, giơ tay tát anh một phát, vừa chuẩn vừa đanh.

“Bốp” một tiếng, hệt như tát vào mặt mình, Nam Đình nghiêng đầu theo bản năng, đầu mày cũng nhíu chặt lại. Thịnh Viễn Thời lại chẳng động đậy, lẳng lặng chịu đựng cái tát này, sau đó anh nói: “Đúng là cháu không suy nghĩ chu đáo, cô muốn xả giận thế nào cũng được, nhưng có một điều này…”, anh ngẩng đầu nhìn Nam Gia Dư, “Cho phép cháu cưới cô ấy.”

“Thịnh Viễn Thời, cậu giỏi lắm, tôi tịch thu hộ khẩu của con bé, cậu không nói không rằng làm con bé chưa cưới đã có thai! Chỉ số thông minh này, tôi không phục không được.”, Nam Gia Dư nhìn anh bằng ánh mắt sắc lẹm, dì lạnh giọng nói: “Cậu đừng tưởng như thế là tôi sẽ thỏa hiệp, cậu có tin tôi sẽ không gả nó cho cậu không?”

Thịnh Viễn Thời bình tĩnh đối diện với dì, anh dõng dạc đáp: “Cháu không tin.”

Không tin? Nam Đình hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói như vậy, ánh mắt Nam Gia Dư thay đổi rõ ràng, dì cũng cảm thấy bất ngờ. Thịnh Viễn Thời điềm tĩnh nói tiếp, “Cháu thừa nhận, cháu từng có ý định đó, vì cháu sốt ruột, sốt ruột để cô ấy mang họ của cháu, trở thành vợ của Thịnh Viễn Thời cháu, nhưng cháu không ngờ ông trời lại ưu ái cháu, nhanh như vậy đã cho cháu được thỏa mong muốn. Cháu thật sự có lỗi, vì đã để cô ấy lo lắng trong thời kỳ đầu mang thai, thậm chí cháu không dám cam đoan là sau này sẽ không xảy ra tình huống tương tự, nhưng cháu vẫn muốn cưới cô ấy.”

“Nếu cô chỉ là luật sư Nam, cháu sẽ chẳng phải nghĩ đường vòng, đối đầu trực tiếp với cô, mới là phong cách của cháu, dù sao thì bây giờ không còn là xã hội cũ nữa, hôn nhân không thể sắp đặt, nói đến cùng, yêu rồi cưới, là chuyện của hai người trong cuộc. Nhưng cô là dì của cô ấy, thì chính là bề trên của cháu, cháu phải kính trọng cô, kể cả có phải cúi mình cầu xin cũng chẳng có gì mất mặt cả.”, anh không kiêu căng, không xu nịnh, vừa đấm vừa xoa, “Cháu luôn cho rằng, cô không chấp nhận cháu chẳng qua là để thử cháu, thử xem cháu yêu cô ấy bao nhiêu mà thôi. Cháu chấp nhận thử thách, năm năm còn đợi được, nữa là một năm rưỡi này? Cháu cũng không tin cô còn có thể thử cháu thêm tám năm, mười năm nữa. Vì hạnh phúc của cô ấy, việc cô thỏa hiệp cũng là sớm muộn thôi, vì dám chắc như vậy, nên cháu mới lẳng lặng hành động, không phải là muốn đùa giỡn với cô. Có điều, tình huống hiện tại là…”, Thịnh Viễn Thời quay đầu lại nhìn Nam Đình, lúc xoay người về, anh nói bằng giọng khẳng định: “Cô ấy có thai rồi, cháu không thể đợi được nữa, cô cũng không thể bảo cô ấy đợi được, cháu xin cô cho cháu một cơ hội, để cháu chứng minh là cô ấy không yêu sai người.”

Thế nên, anh cam tâm tình nguyện lĩnh trọn một cái tát, là để Nam Gia Dư nguôi giận. Cứ cho là chuyện có thai trước khi cưới chẳng có gì nghiêm trọng trong xã hội hiện nay, nhưng là nhà mẹ đẻ, lại là nhà mẹ đẻ không tán thành cho anh, đương nhiên Nam Gia Dư không muốn xuất hiện tình huống như thế này. Nghĩ đến chuyện đó, Thịnh Viễn Thời chỉ có thể chấp nhận sự dạy dỗ của Nam Gia Dư, cũng để dì bước xuống một bậc thang này, đưa thứ cần đưa ra.

Nam Gia Dư xem như lĩnh giáo được tài ăn nói của vị Thịnh tổng này, dì nghe ra ý cầu xin của Thịnh Viễn Thời, nhưng cũng như đang cứng rắn mà nói cho mình biết: Cháu không thể không cưới, cô đồng ý thì cháu tôn kính cô, cô không đồng ý, cháu cũng mặc kệ. Dì bực tức, nhưng Thịnh Viễn Thời nói đúng, vì hạnh phúc của Nam Đình, dì phải thỏa hiệp, sớm muộn gì cũng sẽ như vậy mà thôi.

Có điều, dì vẫn không vừa mắt Thịnh Viễn Thời, kể cả anh đã thu mình lại, nhưng Nam Gia Dư từng đọc vị vô số người, dì có thể nhìn ra sự kiêu hãnh và vẻ sắc bén mà anh giấu đi, điều này khiến dì cảm thấy Nam Đình sẽ bị anh ăn một cách triệt để. Tuy nhiên, Nam Gia Dư nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của Nam Đình, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, “Tôi không thể dựa vào quyền người thân mà ngăn con bé lập gia đình, nhưng cậu nhớ kĩ cho tôi, tôi là dì của nó, không bao giờ tôi đứng về phe cậu, để tôi biết cậu làm tổn thương con bé, tôi cam đoan sẽ khiến cậu cuốn xéo, kể cả quyền thăm nuôi đứa bé, cậu cũng đừng mơ tưởng.”

Vụ kiện khiến dì nổi tiếng chính là án kiện ly hôn, thế nên, ở phương diện này, đúng là Thịnh Viễn Thời không thể đọ được với dì. Nghe thấy vậy, anh mỉm cười, “Cháu tin là sẽ không có tình huống này, nhưng cũng phải nói, nếu thật sự có ngày đó, cũng không cần cô phải vất vả đâu, trước khi cưới, cháu sẽ làm hết mọi chuyện cần làm, đảm bảo đầy đủ cho cô ấy.”

Đương nhiên Nam Gia Dư không muốn tranh giành gì cả, nhưng với cái tính không đua tranh của Nam Đình, Nam Gia Dư thật sự lo cô sẽ chịu ấm ức, hơn nữa, trong chuyện tình cảm, chẳng ai có thể đảm bảo được, bởi rõ ràng thực tế là: Mới cưới thì chuyện gì cũng tốt đẹp, nhưng ngày qua ngày, có ai lại không khắc khẩu? Dì là dì của cô, quả thật không thể can thiệp vào hôn nhân của cháu gái, thế nhưng, tất nhiên dì sẽ muốn dùng cách thức của mình, cố hết sức để bảo vệ cho Nam Đình.

Nam Gia Dư liếc xéo anh một cái, “Cậu biết thế là tốt, đỡ cho tôi phải lãng phí võ mồm.”

“Cháu biết rồi, cô yên tâm.”, Thịnh Viễn Thời thầm hiểu như vậy là qua cửa rồi, anh nói: “Hai dì cháu nói chuyện đi, cháu đi hỏi bác sĩ xem có phải chú ý gì không.”

Nam Gia Dư vừa đi vào trong phòng bệnh vừa ra lệnh: “Hỏi cho cẩn thận vào, chăm sóc không chu đáo, tôi hỏi tội cậu.”

Thịnh Viễn Thời và Nam Đình liếc nhau, rồi anh khiêm nhường đáp, “Vâng, luật sư Nam.”

Nam Gia Dư bất mãn lườm anh, “Tiếng luật sư Nam này, cậu định gọi đến khi nào nữa?”

Thịnh Viễn Thời cười, anh nói: “Dì.”

Nam Gia Dư vẫn lạnh lùng như cũ, “Còn không mau đi đi?”

Chờ anh đi khỏi, Nam Đình mới cầm tay Nam Gia Dư, lấy lòng bảo: “Dì út oai ghê.”

“Có oai bằng con không, mới yêu nhau được bao lâu mà đã có thai rồi, không biết là rất hời cho cậu ta sao?”, nói xong, Nam Gia Dư giơ tay chọc lên trán cô, “Đừng tưởng làm mẹ mà dễ, những ngày con phải chịu khổ ở phía sau kia kìa.”

Nam Đình tựa vào lòng dì như một đứa trẻ, “Dì út.”

Nam Gia Dư vừa vuốt tóc cô vừa nói: “Lúc mẹ con có thai con, cũng mới hai mươi tư tuổi, bằng con bây giờ. Lúc đấy dì chỉ thấy vui, chứ chẳng nghĩ đến chuyện chị ấy vất vả thế nào cả, cho đến hôm sinh con, nghe thấy tiếng la hét của chị ấy trong phòng sinh, dì mới thấy sợ. Nhưng mẹ con lại bảo với dì, sinh con là quá trình tự nhiên rất thiêng liêng, chị ấy tin là mọi thứ sẽ thuận lợi thôi, giống như lúc sinh con ra, tuy rất đau, nhưng khi nghe tiếng con khóc, lại cảm thấy hạnh phúc đến nỗi bật khóc theo, chị ấy bảo, cưới bố con cũng không làm chị ấy hạnh phúc như thế.”, nói xong, đôi mắt dì ngấn lệ, “Nam Đình, dì chỉ không muốn con chịu khổ, con đừng trách dì.”

Nam Đình giang tay ôm lấy dì, “Con không trách dì mà, tuy con cũng không hiểu lắm, cứ cho rằng dì cực đoan, hiểu lầm anh Bảy, nhưng mà con biết, dì muốn tốt cho con, thương con.”

Nam Gia Dư thở dài, “Dì có thương con hơn nữa thì chung quy vẫn chỉ là dì thôi, tình yêu của chồng, dì không cho được.”

Nam Đình ngẩng đầu lên nói: “Nhưng dì cũng không thể thay thế được.”

“Vậy đừng cưới nữa, ở với dì.”

“Dì út!”

“Không vui chứ gì.”, Nam Gia Dư giả vờ hừ một tiếng, “Con gái lớn không giữ nổi mà.”

Nam Đình lắc cánh tay dì như đang làm nũng, “Dì sắp lên chức bà trẻ rồi, có vui không?”

Nam Gia Dư lườm, “Không vui, nghe như dì lại già thêm rồi.”

Nam Đình khen dì, “Rõ ràng dì sẽ là một bà trẻ xinh đẹp, giỏi giang nhất.”

Nam Gia Dư cưng chiều véo má cô, “Tuy là nịnh nọt, nhưng vì cháu ngoại của dì, dì miễn cưỡng nhận.”

Vì mang thai chưa đủ ba tháng, tạm thời chưa thể khám kĩ được, nhưng từ khi Tang Chất biết Nam Đình có thai, anh vẫn luôn chú ý tới tình hình sức khỏe của cô. Anh nói với Thịnh Viễn Thời một cách chắc chắn: “Không có vấn đề gì cả, chú ý dinh dưỡng là được.”

Thịnh Viễn Thời biết Nam Đình có thai sau Tang Chất, trong lòng có chút khó chịu, nhưng so với nỗi ấm ức vì phải chăm sóc Nam Đình giúp tình địch của Tang Chất, anh vẫn đắc ý hơn nhiều. Nghe thấy vậy, anh cố ý hỏi: “Có thể coi như không có chuyện gì, muốn làm gì cũng được không?”

Muốn làm gì là làm gì? Tang Chất ngước mắt lên nhìn về phía Thịnh Viễn Thời, không bất ngờ khi nhìn thấy vẻ khiêu khích trong mắt cậu ta, anh trở mặt luôn, “Cậu cầm thú vừa thôi, cô ấy đang có thai đấy, cậu muốn làm gì?”

Thịnh Viễn Thời cười đến ngả ngớn, “Sao lại nổi giận rồi, tôi chỉ đang khiêm tốn học hỏi thôi mà.”

Tang Chất cầm tập bệnh án trên bàn ném tới, “Tôi không phải bác sĩ phụ sản!”

Thịnh Viễn Thời chậm rãi nhặt tập bệnh án lên, đặt vào chỗ cũ, rồi đáp lời đúng kiểu ăn miếng trả miếng: “Nhưng anh là bác sĩ Tang mà.”

Bác sĩ Tang thật sự không nhịn nổi nữa, cao giọng quát: “Cút đi.”

Thịnh Viễn Thời phá lên cười, ngạo nghễ vô cùng.

***

Ứng Tử Minh đã thoát cơn nguy kịch. Lúc đi thăm ông, Nam Đình mới biết, triệu chứng đau mà thầy cô tưởng là đau dạ dày, thật ra lại không phải, mà là tắc nghẽn động mạch vành, cũng may sau khi phát bệnh trên máy bay đã được cấp cứu kịp thời, động mạch không bị vỡ, còn có cơ hội điều trị.

Nhìn bên ngoài, trừ sắc mặt không hồng hào cho lắm ra, thì Ứng Tử Minh không khác người khỏe mạnh là bao. Có điều, trước khi làm phẫu thuật, ông phải nằm trên giường nghỉ ngơi, hoặc ngồi xe lăn, đừng nói là không thể vận động mạnh, đến đi bộ cũng có thể gây nguy hiểm, đồng thời phải kiểm soát tốt chỉ số huyết áp.

Ông nói với Thịnh Viễn Thời bằng vẻ áy náy: “Không giúp được gì, lại còn gây thêm phiền toái cho cậu, cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu không tôi có lỗi với Tiểu Nam rồi.”

Nam Đình chỉnh góc chăn cho ông, “Thầy, thầy nói gì đấy, sức khỏe của thầy là quan trọng hơn cả.”

Thịnh Viễn Thời nói: “Tôi đã liên hệ với bác sĩ mổ chính rồi, đảm bảo sau khi phẫu thuật, chủ nhiệm còn khỏe đẹp hơn trước.”

Ứng Tử Minh cười, “Ý tốt này tôi xin nhận, ai bảo tôi vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa chứ.”

Thịnh Viễn Thời cũng cười, “Không cần khách sáo với tôi đâu.”

Nghe nói Thịnh Viễn Thời không thể cầu hôn vào hôm bay thử thành công, Ứng Tử Minh có chút tiếc nuối, Nam Đình lại nói thẳng: “Con đoán được trước rồi, Giáng Sinh tặng dây chuyền với vòng tay, chỉ thiếu mỗi nhẫn, chắc chắn là để dành đến khi hạ cánh rồi cầu hôn con, chẳng có gì bất ngờ.”

Thịnh Viễn Thời bật cười, anh nói với Ứng Tử Minh: “Cũng may không tiến hành theo kế hoạch, nếu không lại bị cô ấy chê cả đời rồi.”

Ứng Tử Minh không giấu được nét cười trong mắt, “So với sự bất ngờ con bé tặng cho cậu, đúng là cậu phải chuẩn bị kỹ càng hơn rồi.”

Ánh mắt Thịnh Viễn Thời nhìn về phía Nam Đình, dịu dàng vô cùng.

***

Biết tin Nam Đình có thai, Tề Tử Kiều mắng Thịnh Viễn Thời một trận ngay tại bệnh viện. Bà vẫn luôn mang hình tượng người mẹ hiền từ, bình thường chuyện thế này đều do Thịnh Tự Lương làm, nhưng nghĩ đến chuyện việc con trai sơ suất như vậy, để Nam Đình một mình chịu đựng bao nhiêu lâu, bà tức giận đến nỗi muốn đánh anh một trận, cũng may Nam Đình ngăn cản, nhưng bà vẫn bực tức nói: “Như thế mà còn đòi luật sư Nam chấp nhận con à, đổi là mẹ, mẹ đánh con lâu rồi.”. Hôm đón Nam Đình ra viện, bà đưa Nam Đình lên xe của mình, sau đó còn không cho Thịnh Viễn Thời lên xe, lạnh lùng quát: “Tự lái xe về đi.”

Thịnh Viễn Thời biết điều tránh ra, hoàn toàn mất đi sự tự tin khi đối mặt với Nam Gia Dư, hay vẻ ngạo nghễ khi đứng trước Tang Chất. Nam Đình muốn nói đỡ cho anh, nhưng Tề Tử Kiều cứ thân thiết hỏi cô chỗ này có thoải mái không, chỗ kia có dễ chịu không, làm cô không có cơ hội lên tiếng, cho đến khi Thịnh Tự Lương bị Tề Tử Kiều gọi đến, thấy ông định ra tay với Thịnh Viễn Thời, cô mới bảo vệ anh Bảy của mình, “Chú, chú đừng nóng giận, không trách anh ấy được ạ, tại cháu cố tình giấu anh ấy, để cho anh ấy yên tâm bay.”

Thịnh Tự Lương sợ cô kích động nên cũng không làm gì, nhưng vẫn chỉ vào Thịnh Viễn Thời và nói: “Thằng ranh này, cứ chờ đấy, trận đòn này, anh không tránh được đâu.”, sau đó còn bảo: “Tôi thay bố mẹ vợ anh dạy dỗ anh.”

Thông minh như Nam Đình, đương nhiên hiểu bố chồng tương lai đang trấn an mình, người nhà này ai cũng tinh ranh, Nam Đình vội vàng tỏ thái độ, “Bố mẹ cháu biết anh Bảy tốt với cháu như thế, sẽ không trách anh ấy đâu ạ. Nhưng thật ra là chú đấy, chú đừng tức giận mà hại sức khỏe, không thôi đợi đến khi bé con ra đời lại chẳng đòi ông nội bế được.”

Trên mặt Thịnh Tự Lương như sắp tóe lửa, nhưng thật ra trong lòng ông lại đang mừng như điên. Nghe thấy vậy, sắc mặt ông thoáng dịu lại, rồi ông nói với Nam Đình bằng giọng hiền từ: “Bây giờ không thể so với lúc còn một mình được, muốn ăn gì, hoặc là cần gì, cứ bảo với cô, đã là người một nhà rồi, cháu mà khách sáo là chú không vui đâu đấy. Với lại, xem khi nào dì cháu rảnh, cô chú sẽ đến thăm một chuyến…”

Tóm lại, trên đường về nhà, thủ trưởng Thịnh đã bàn bạc xong chuyện gặp Nam Gia Dư, tính toán còn chu đáo hơn cả bà xã Tề Tử Kiều. Mà Thịnh Viễn Thời cũng hiểu, có Nam Đình, trước mặt bố mẹ, anh bị hắt hủi hoàn toàn. Cũng may còn có Nam Đình yêu anh, chỉ là, không biết sau khi sinh con, địa vị của anh trong lòng Nam Đình còn giữ vững được không? Rõ ràng kết hôn là một kế hoạch đáng mừng, nhưng sao lại có chút… vừa vui vừa buồn thế nhỉ?

Thịnh Viễn Thời bối rối day day ấn đường, rồi quay sang hỏi mẹ: “Mẹ, khi nào thì ăn cơm?”

Nhưng mà, mẹ đẻ của anh lại chỉ đang lo cho con dâu, căn bản là không có thời gian để ý đến anh.

Được rồi, Thịnh Viễn Thời chỉ có thể đích thân vào bếp nấu bữa tối cho già trẻ trong nhà.

Xét thấy biểu hiện của anh không tệ, sau khi ăn xong, Tề Tử Kiều gọi anh vào thư phòng, “Tuy chuyến bay thử cho nhiên liệu phản lực sinh học thành công, nhưng để đưa vào thị trường thì còn cần một khoảng thời gian nữa. Đối với hai nhà Tang Hà mà nói, đấu thấu cho Trung Nam thất bại cũng không đến nỗi táng gia bại sản, vấn đề là, họ quá tham, số lượng nhiên liệu phản lực tích trữ có thể gây lũng đoạn ngành sản xuất, chuyện này khiến cho mấy công ty nhiên liệu trong nước đứng ngồi không yên. Mẹ nghe nói, có mấy đại lý liên thủ cướp mối khách của Hà Sang, thế nên, Hà Dũng không bán ra nổi lấy một tấn nhiên liệu phản lực. Trừ phi ông ta bán phá giá, may ra sẽ có người mua một ít, nhưng mà, cũng có khả năng, một khi ông ta hạ giá, người ta sẽ đồn là nhiên liệu của ông ta có vấn đề, đến lúc đấy, nếu mấy đại lý kia dùng chút thủ đoạn, không chừng sẽ tung ra những tin tức tiêu cực cho Hà Sang, thì Hà Dũng căn bản là không đỡ nổi. Cho nên, tầm này hai nhà Tang Hà đúng là đang gặp phải nan đề rồi. Nói cho cùng, bao nhiêu nhiên liệu phản lực như thế, trước không nói đến chuyện vốn bị ngâm lâu, chỉ riêng tiền bảo quản thôi, bọn họ đã phải gánh khá nặng rồi.

Thịnh Viễn Thời hỏi: “Hà Dũng đến tìm mẹ à?”

“Thư ký của ông ta gọi điện đến công ty, Thường Mạn không quan tâm, nhưng còn Tang Chính Viễn thì cất công từ thành phố A đến tận nơi hai lượt, chờ mẹ ở dưới lầu, nên Thường Mạn ra gặp ông ta.”, Tề Tử Kiều nói xong liền cười, “Xem ra lời nhắc nhở của con có hiệu quả đấy, tuy trước đó ông ta không nghe lời khuyên của Tang Chất, nhưng sau lại thông minh ra.”

Thịnh Viễn Thời hừ một tiếng, “Chẳng qua là ông ta không muốn phá sản thôi, nói đến cùng thì là vì tiền.”

Tề Tử Kiều thoải mái dựa vào lưng ghế, một tay buông lỏng, “Sự sống còn của Hà Sang với Viễn Dương, Thịnh tổng định đoạt đi nào.”

Thịnh Viễn Thời chẳng khách sáo, anh thẳng thắn nói: “Theo con, họ chỉ có một đường để đi là phá sản thôi. Có điều…”, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vì Man Man đang có thai, con tha cho họ một con đường sống.”

Tề Tử Kiều tin rằng, dù Nam Đình không có thai, Thịnh Viễn Thời cũng chẳng đuổi cùng giết tận hai nhà Tang Hà, nếu không, anh đã không bắt Hà Dũng nộp mấy trăm vạn tiền ký quỹ, phần tiền đó, thật ra là anh giữ hộ cho Hà Dũng và Tang Chính Viễn.

Vì thế, Tề Tử Kiều đưa ra ý kiến của mình: “Nhiên liệu phản lực sinh học đúng là có thể bổ sung cho nhu cầu nhiên liệu hàng không, nhưng chi phí để đưa dầu thải lên trời rất cao, các công đoạn thu thập vận chuyển, kỹ thuật tinh luyện và xử lý, mỗi một bước đều khiến cho giá của nó cao gấp đôi loại nhiên liệu thông thường. Để kiểm soát chi phí một cách hiệu quả, dùng “Hậu cần Viễn Dương” của nhà họ Tang làm thử nghiệm cho nhiên liệu sinh học, là một lựa chọn không tồi, mẹ điều tra rồi, mạng lưới của họ khả dụng đấy. Ngoài cái này ra, không phải con nói mục tiêu của Nam Trình là thực hiện hàng không hóa giao thông công cộng sao, vận chuyển hành khách là chính, nhưng nếu vận chuyển bổ sung cả hàng hóa, có phải sẽ có không gian tăng lợi nhuận không? Còn về Hà Sang, nhiên liệu phản lực sinh học vốn dùng dầu thải làm nguyên liệu chính, điều chế với nhiên liệu thông thường theo tỉ lệ 15:85, nếu vậy, tập đoàn Tề Nhuận tiếp nhận lô nhiên liệu phản lực này cũng không thành vấn đề, đơn giản là đầu tư ít vốn mà thôi. Chút tiền này, mẹ con vẫn chi được.”

Thịnh Viễn Thời cũng có ý này, khi có được tài liệu về “Hậu cần Viễn Dương” của Tang Chính Viễn, anh đã nghĩ, công ty chuyển phát đều có máy bay riêng, ông ta có sẵn máy bay là chuyện dễ hiểu, sao không tranh thủ điểm đó, mà còn biếu cho người khác làm gì. Nghe Tề Tử Kiều nói vậy, anh cười, “Mẹ con quả nhiên là nhân tài trong giới kinh doanh.”

Câu khen ngợi này, Tề Tử Kiều xin nhận, bà nói: “Điểm này, con giống mẹ.”

Cho nên, sau cuộc chiến nhiên liệu phản lực, “Hậu cần Viễn Dương” của Tang Chính Viễn bị tập đoàn Trung Nam thu mua, trở thành công ty con chuyên vận chuyển hàng hóa của Trung Nam, còn Hà Sang của Hà Dũng, sau nhiều năm tiếp xúc với nhiên liệu phản lực, đã hợp nhất với tập đoàn Tề Nhuận – “lão đại” trong ngành công nghiệp hóa chất. Về phần Hà Dũng và Tang Chính Viễn, có thể trả hết nợ ngân hàng, không phải tuyên bố phá sản, còn có thể giữ chút cổ phần của Trung Nam và Tề Nhuận để dưỡng già, đã là kết cục tốt nhất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.