Hai người đi dạo một vòng trong ngoài thành phố, đến khi sắc trời sắp tối đen, Cố Dương dừng xe trước cửa một nhà hàng. “Vào đi, đến ăn cơm.”
“Nơi này sao?” Giang Phi ngẩng đầu nhìn ngắm ánh cầu vồng chớp tắt “Ở đây rất đắt tiền, hay là trở về ăn mì đi.”
“Cứ vào đi,” Cố Dương đột nhiên có chút áy náy “từ khi em tới đây chưa mời em được bữa nào như vậy cả.”
Nhà hàng lớn cùng quán ăn nhỏ quả nhiên không giống nhau. Mùi vị rượu và thức ăn trong này cũng không tồi.
Hai người uống liền một lúc mười mấy cốc bia. Cố Dương có phần choáng váng, sắc mặt Giang Phi vẫn như cũ không đổi.
Đến cuối cùng, Giang Phi cũng mở miệng “Cố Dương, anh có biết vì sao em một thân một mình đến thành phố này không?”
Cố Dương lắc đầu, Giang Phi chưa từng nhắc tới, anh cũng chưa từng hỏi.
“Em bị người nhà đuổi đi. Lúc đó trong tay còn chưa đến một trăm tệ, em mua hai cái bánh mì, số tiền còn lại mua vé tàu. Em không quan tâm là đến nơi nào, em chỉ muốn có thể đi thật xa nên mua vé đến nơi xa nhất.”
“Vì sao họ lại đuổi em đi?” Cố Dương có chút khó hiểu, bất luận là nhìn từ góc độ nào, Giang Phi cũng là một cậu nhóc ngoan ngoãn dễ mến.
“Bởi vì cha mẹ em mất từ sớm, cô vẫn luôn chăm sóc em. Cái gọi là chăm sóc chính là, đã sớm không cho em đến trường, bắt em ở nhà làm việc. Thế nhưng, đích thực em cũng khiến họ mất mặt,… rốt cuộc họ không thể giữ em lại.” Giang Phi do dự một chút, nói: “Em không giống người khác, em thích đàn ông.”
“Hả? Câu này của em là có ý gì?” Trong men say, Cố Dương nghĩ đầu óc mình có chút trì trệ.
“Em là đồng tính, em thích đàn ông, hơn nữa… Em thích anh.” Giang Phi đột nhiên đè thấp giọng.
“Em nói cái gì?” Cố Dương hỏi, cũng không phải không nghe rõ, là anh cho rằng mình không nghe rõ.
Truyện viết về những năm 90 nên Cố Dương phản ứng như vậy rất dễ hiểu. Bởi vì thời đó, đồng tính chưa được chấp nhận nhiều như bây giờ. Đó cũng là lý do Giang Phi phải bỏ nhà đi.