Mấy đứa trẻ chơi chịu lần trước Giang Phi đuổi đi rốt cuộc đến gây sự. Mấy đứa đó đều là học sinh cấp hai ở gần đây, thời điểm buổi trưa, có khoảng mười mấy đứa đến hàng trò chơi với ý đồ xấu.
Trong đó có một tên mập hình như là đại ca của bọn chúng. Vừa vào cửa đã gào lên “Chủ ở đây là ai? Lần trước đuổi anh em của chúng tao, hôm nay tới trả nợ cũ.”
Cố Dương tay đút túi quần đi tới. “Sao? Muốn đánh nhau? Mua cái gì dùng cái gì đều phải trả tiền, điều này là đạo lý hiển nhiên.”
Tên mập nhổ toẹt nước bọt “Phì, là chơi chịu chứ không phải chơi không trả tiền. Mẹ mày, mày không đồng ý chính là không nể em tao, cũng chính là không nể tao, đồng thời cũng là không nể đại ca tao.”
Cố Dương cười mỉm “Đại ca mày là ai thế? Đầu Hói?”
Tên mập túm lấy cổ áo anh “Đầu Hói là để cho mày gọi?”
“Ha, bây giờ không phải mày cũng đang gọi.” Cố Dương nhìn tên mập gậy ông đập lưng ông.
Tên mập buông tay, Cố Dương không nhanh không chậm châm thuốc nói: “Hôm đó tao không ở cửa hàng, cứ coi đó là không nể mặt thì cũng đã xảy ra rồi. Tiền bảo kê cho đại ca mày tao một phân cũng không trả thiếu. Hôm nay mày kéo nhiều người đến như vậy là có ý gì? Định đánh một trận? Bọn mày người đông thế mạnh, vinh quang lắm sao?”
Tên mập suy nghĩ rồi nói: “Thực ra không nhất thiết phải đánh nhau, cùng lắm là cược một ván.”
Cố Dương hỏi “Quy tắc như nào?”
Tên mập chỉ vào máy trò chơi ở một bên. “Cược cái đó, ba trận thắng hai. Nếu tao thắng, sau này anh em tao chơi miễn phí.”
Cố Dương có phần hứng thú, vận động cổ tay: “Nếu mày thua thì sao?”
“Có nhìn thấy cái xe đạp ở cửa không, nếu mày thắng được, cái xe đó thuộc về mày.” Chiếc xe ấy không phải xe đạp thường, là xe địa hình hiếm thấy gần đây.
Cố Dương đứng lên “Được lắm, tao tùy thời tiếp đón.”
Tên mập lại nói: “Chờ đã, tên nhóc mày từ nhỏ lớn lên ở đây, muốn chơi cũng không thể chơi với mày.” Quan sát Giang Phi, “Thằng nhóc kia, mới đến đây hả, qua đây tao xem.”
Giang Phi dường như có chút căng thẳng, cũng không nói gì, nhìn sang Cố Dương, tay trái gảy gảy móng tay trên tay phải.
Cố Dương hút thuốc, lòng tính toán, tên mập đó hẳn phải chắc ăn mới dám nói như vậy, Giang Phi đơn giản, máy điện tử như vậy càng chưa từng chạm qua. Có điều thua cũng tốt, cho bọn chúng một ít thể diện, một tháng cũng chỉ kiếm ít đi mười tệ. Mặc dù không cam lòng nhưng của đi thay người, một điều nhịn là chín điều lành. Nghĩ đến đây, gật đầu với Giang Phi.
Trò chơi là trò Street fighter phổ biến, chỉ đấu hai trận. Trận thứ nhất là Lính Đặc Chủng đấu với Chun Li, trận thứ hai là Sói Đỏ đấu với Dhalsim. Khác xa so với dự đoán của mọi người, người thắng cả hai ván đều là Giang Phi.
Đúng là ý trời! Cố Dương bóp chặt thuốc lá trong tay, nhìn sang tên mập, nói “Dám chơi dám chịu.”
Tên mập không phục quăng cái chìa khoá xe lên bàn. Nhóm người lục tục rời khỏi hàng trò chơi.
“Giang phi, làm tốt lắm!” Đợi người đi hết, Cố Dương mìm cười vỗ vỗ vai Giang Phi.
Khuôn mặt Giang Phi có chút đỏ “Em cũng chỉ là bấm loạn một hồi.”
Cố Dương cầm lấy chìa khoá trên bàn “Cứ tưởng là đẹp mặt ngu người. Em không thấy được vẻ mặt không cam lòng của tên mập đó đâu, anh còn lo lắng nữa đấy, kết quả cậu nhóc em người tài không lộ tướng.”