Vưu Niệm xuống máy bay thì lập tức liên lạc với Lệ Tử Dương.
Lệ Tử Dương lớn hơn Vưu Niệm một tuổi, hai người sống gần nhà nhau, từ nhỏ hai người đã có mối quan hệ rất tốt.
Sau khi biết được vị trí của anh ta, Vưu Niệm nhanh chóng tìm thấy chiếc xe của anh ta.
Lệ Tử Dương đẩy kính râm xuống, nhướng mày, huýt sáo với Vưu Niệm: “Yo, người đẹp.”
Vưu Niệm cười nhạt một tiếng, mặc kệ anh ta.
“Đại tiểu thư, cậu đi đâu vậy?”
Lệ Tử Dương có khuôn mặt đẹp kiểu lưu manh, đôi mắt một mí đào hoa đã làm mê mẩn bao cô gái nhỏ. Từ khi còn học cấp 2, bạn gái của anh ta không ngừng thay đổi, hết cô này đến cô khác.
Trong quan hệ nam nữ của người này tuy có chút hỗn loạn nhưng đối xử với bạn bè rất tốt. Khắc sâu quán triệt quan niệm “Anh em như chân tay, đàn bà như quần áo”.
“Khách sạn, khách sạn bên cạnh Tân Trung.” Vưu Niệm thắt dây an toàn.
Lệ Tử Dương nhìn cô: “Thật sự không về nhà sao?”
Vưu Niệm từ chối: “Không!”
Lệ Tử Dương thở dài khởi động xe.
“Này, tôi nghe nói rằng cô chú tính toán nhân dịp ăn Tết này sẽ cho cậu đi xem mắt.”
Vưu Niệm “Ồ” một tiếng: “Họ vẫn chưa từ bỏ sao?”
Lệ Tử Dương nhấp môi: “Đây cũng không phải là cách. Hay là cậu cũng nghiêm túc tìm một người bạn trai đi.”
“Không muốn.” Vưu Niệm cau mày, “Yêu đương phiền toái muốn chết. Hơn nữa tôi tìm được một người bạn trai đáp ứng đủ mọi yêu cầu của họ ở đâu được.”
Cô bây giờ dường như đã mất đi năng lực thích người khác, cũng không có nhu cầu yêu đương.
Lệ Tử Dương im lặng một lúc, rồi nửa đùa nửa thật nói: “Nếu không thì tôi và cậu chắp vá với nhau cũng được. Hiện tại tôi đang độc thân.”
Vưu Niệm đang lảm nhảm với anh ta, lập tức bật cười: “Đừng nha! Đừng làm bẩn tình anh em trong sáng thuần khiết của chúng ta.”
Lệ Tử Dương mím môi, nghiêm mặt hỏi: “Lần này cậu trở về, định ở lại bao nhiêu ngày?”
“Ngày mai qua Tết, tôi còn có việc.”
…
Cả hai trò chuyện suốt chặng đường, rất nhanh chóng đã đến khách sạn mà Vưu Niệm đã đặt.
Sau khi cất hành lý, Vưu Niệm và Lệ Tử Dương đã cùng nhau dùng bữa rồi mới trở về.
*
Buổi diễn thuyết và ký kết diễn ra vào lúc ba giờ chiều.
Vưu Niệm đã trang điểm tỉ mỉ trong khách sạn.
Lông mày dài và cong, lông mi được chải rõ ràng, tinh tế lại cong vút. Kẻ viền mắt màu nâu kết hợp với phấn mắt màu đất, giúp đôi mắt sắc sảo bình thường của cô trở nên mềm mại hơn một chút.
Vì là đến trường học nên Vưu Niệm trang điểm tương đối nhẹ nhàng, thậm chí cô nàng còn cố ý chọn một màu son môi nhẹ nhàng.
Khi cô đến trường, mới là hai giờ chiều.
Vưu Niệm đến văn phòng của thầy Lý như đã liên lạc trước đó.
“Chào thầy ạ.” Vưu Niệm tươi cười chào, đưa trái cây ra tặng cho cô.
“Ồ, em mang đến cái gì vậy?!” Thầy Lý không nhịn được cười mắng.
Thầy Lý đánh giá Vưu Niệm, trong lòng vui vẻ: “Thật đúng là thiếu nữ mười tám dậy thì rồi thay đổi ngày càng xinh đẹp nha.”
“Không phải lúc nào em cũng xinh đẹp như vậy sao?” Vưu Niệm nói đùa.
“Em nha, em nha…” Thầy Lý cười bất lực.
Sau khi trò chuyện một lúc, Vưu Niệm và thầy Lý cùng nhau đi đến giảng đường.
Lớp học đã ngồi đầy học sinh lớp 11.
“Ngày mai là Tết rồi, hôm nay cho học sinh lớp 11 nghỉ ngơi thả lỏng chút vậy.” thầy Lý cười nói.
Vưu Niệm nhìn vào những đôi mắt đầy tò mò và mong chờ kia, cảm thấy có một chút xúc động.
Họ có tuổi trẻ và sự ngây thơ, đó là thứ mà chính mình không bao giờ lấy lại được.
Cô ngồi xuống, thử micrô và dùng bút danh gửi lời chào đến mọi người phía dưới.
“Các học đệ học muội, chúc các em có một buổi chiều tốt lành. Tôi là Vãn Bạch, cũng là đàn chị khoá trên của mọi người.”
Vừa dứt lời, khán giả lập tức ồ lên vỗ tay, kích động bàn tán sôi nổi.
“Thật xinh đẹp!”
“Trời ơi! Hoá ra Vãn Bạch thực sự học ở trường của chúng ta!”
“Tôi là một fan trung thành của Vãn Bạch! Trời ơi! Tôi đang cảm thấy rất phấn khích!”
…
Vưu Niệm đợi một lúc trước khi chính thức bắt đầu bài phát biểu ngày hôm nay.
“Hôm nay, chúng ta cứ coi nhau như những người thân trong nhà mà thoải mái tâm sự. Hôm nay nhìn thấy các em, lại làm tôi nhớ lại những kỷ niệm thời cấp 3. Tôi nhớ khi mới bước vào Tân Trung, tôi rất hối hận, thời gian học quân sự của chúng ta thực sự dài hơn ở rường khác……”
Vưu Niệm nói về những ngày đầu trong cuộc sống cấp 3 của mình nên rất nhanh chóng rút ngắn lại khoảng cách với các bạn học sinh.
Một bài phát biểu mà mọi người đã nghe với sự thích thú.
“… Tôi biết, bây giờ các bạn có thể phàn nàn về việc học hành nặng nề, áp lực thi cử, có lẽ còn có nỗi chua xót khi yêu thầm…..” Nói đến đây, cô và các bạn học sinh ở dưới khán đài đều hiểu rõ nhưng không nói ra mà chỉ cười thầm.
Vưu Niệm dừng lại một chút, có một chút hoài niệm trong giọng điệu: “Nhưng các bạn có biết không? Khi các bạn thực sự tốt nghiệp, sẽ phát hiện ra rằng, những mẩu phấn mà giáo viên ném vào bạn, tiếng la hét bên sân thể thao, những cuốn sách đầy ghi chú, thậm chí những hạt bụi li ti bay trong nắng chiều cũng sẽ là điều mà các bạn hết sức hoài niệm về sự tồn tại của chúng…”
Lục Thanh Trạch ngồi ở hàng cuối cùng, anh đeo khẩu trang màu đen, đôi mắt thâm thúy khóa chặt người con gái rạng rỡ đang phát biểu trên sân khấu.
Cô cũng hoài niệm sao?
Lời tâm sự trữ tình của Vưu Niệm không cẩn thận lớn hơn một chút: “Bởi vì, các bạn sẽ không còn được cảm nhận cái cảm giác vận may của mình bùng nổ chỉ vì ở được xếp chung phòng thi với một ai đó, các bạn sẽ không còn được thấy bản thân mình bị cẩm lý* nhập vào chỉ vì trên đường tan trường gặp được ai đó, trong lòng cũng sẽ không như con nai tơ chạy loạn chỉ vì chợt lén nhìn ai đó, sẽ không vì muốn đi qua lớp học của người nào đó mà cố ý chạy về hướng nhà vệ sinh hay căn tin… “
“Thứ mà các bạn không thể quay lại không chỉ là cuộc sống thời trung học, mà còn là tuổi mười sáu, mười bảy và cái tình cảm mơ mơ hồ hồ. Chờ mười năm sau, khi trở lại Tân Trung, các bạn chỉ có thể khẽ thở dài: Ồ, tôi đã từng mài mông trên ghế suốt những năm tháng cấp 3, tôi đã ăn cơm rang trứng ở căn tin nhà ăn số hai, cũng từng thích một người ở lớp… “
Nhiều người dưới khán đài vô cùng xúc động, thậm chí có cô gái còn rơi nước mắt.
Lại nhìn đến giáo viên, trên mặt viết rõ ràng: Tôi không mời em đến đây nói chuyện tình cảm!
Vưu Niệm vội vàng dừng lại, nở nụ cười tươi rói: “Ôi những điều tôi nói có vẻ buồn quá. Mọi người có thể thi đậu vào Tân Trung, chắc chắn đều là những người rất ưu tú. Thực ra tôi rất hy vọng mọi người có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống thời cấp ba này! “
Sau vài lời chúc phúc, bài phát biểu kết thúc. Tiếp theo là phần đặt câu hỏi.
Sau một vài câu hỏi quy củ, cuối cùng chiếc micro cũng được trao cho một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cô bé ấy đã đưa ra một câu hỏi mà nhiều người rất muốn biết: “Cuốn sách 《Thời gian đằng đẵng》 của chị kể về một mối tình hai bên yêu thầm. Vậy xin hỏi học tỷ một chút, hồi cấp ba chị cũng từng yêu thầm người nào sao?”
Ngay khi câu hỏi này được đưa ra, đã có một loạt khán giả ồ lên.
Đám học sinh dường như đặc biệt quan tâm đến những dạng câu hỏi này.
Sau khi nghe câu hỏi, Vưu Niệm có vẻ hơi sững sờ, gõ ngón tay lên bàn một cách vô thức vài lần.
“Chị hả…” Cô cong môi, đôi mắt sáng như sao: “Không có nha.”
Trong tiếng thất vọng của các bạn học, Vưu Niệm nói thêm: “Chị yêu sớm”.
“A …” Khán giả lập tức náo nhiệt.
Thầy Lý, người đang ngồi ở hàng đầu tiên, sắc mặt hơi xanh lên.
“Aizzz, giáo viên của tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi kìa.” Vưu Niệm mỉm cười, suy nghĩ về điều đó và tiếp tục: “Thôi mặc kệ đi, dù sao thì tôi cũng đã tốt nghiệp rồi.”
Giọng cô trở nên mềm mại ôn hòa hơn, tựa như đang chìm vào dòng hồi tưởng: “Giống như mọi người, tôi cũng thích những người đẹp trai, cao ráo, thành tích xuất sắc. Chính là kiểu con trai mặc đồng phục học sinh vào mà vẫn tỏa sáng trong đám đông …”
Trái tim Lục Thanh Trạch đột nhiên bị đánh mạnh một cái, bắp thịt trên cánh tay căng ra, gân xanh trên mu bàn tay phồng lên, móng tay ghim vào lòng bàn tay những dấu vết nặng nề.
Vưu Niệm hơi dừng lại một chút: “Nhưng mọi người đừng học tập theo chúng tôi”.
Cô lộ ra biểu tình đắc ý và nghịch ngợm, trong ánh mắt hoang mang của các bạn học mỉm cười: “Bởi vì một người trong chúng tôi là được tiến cử, còn người kia là tự vượt qua kỳ tuyển sinh.”
Sau khi phát biểu, đã có những tràng cười và những âm thanh cảm thán từ khán giả.
Lục Thanh Trạch ở phía sau, ánh mắt lộ ra ngoài khẩu trang dần dần tràn đầy ý cười.
Đây thực sự là phong cách của Vưu Niệm.
*
Sau một buổi ký tên nho nhỏ kết thúc, Vưu Niệm trở lại văn phòng của thầy Lý, thế nhưng lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của Lục Thanh Trạch.
Vưu Niệm sửng sốt: “Anh…”
Thầy Lý hưng phấn ngắt lời cô: “Thật sự rất hiếm khi thấy các em ở cùng nhau. Thầy sẽ nhờ một giáo viên khác giúp trông lớp tự học, các em đến nhà thầy ăn tối nhé!”
Vưu Niệm khó hiểu nhìn về phía Lục Thanh Trạch.
Làm thế nào mà anh lại làm thầy giáo hiểu lầm rồi?
Trước khi cô kịp giải thích, Lục Thanh Trạch đã đồng ý: “Được ạ.”
Thầy Lý vui vẻ bước qua bên cạnh và gọi điện về nhà.
Lục Thanh Trạch hơi cúi người thì thầm vào tai Vưu Niệm: “Đừng làm thầy mất hứng.”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai Vưu Niệm, giọng nói từ tính đầy quyến rũ mê người.
Vưu Niệm luôn luôn không chống lại được giọng điệu trầm thấp của anh, ngay lập tức bị thuyết phục.
Được rồi, nếu có bị hiểu lầm, cũng chẳng mất tý thịt nào.
*
Nhà thầy Lý ở khu đối diện trường, chỉ cách 5 phút đi bộ.
Gặp lại học trò yêu thích của mình, thầy Lý rất vui mừng nên đã đề nghị Lục Thanh Trạch uống cùng mình hai ly.
Vưu Niệm nhớ lời nói của Cao Xuyên vào lần ăn cơm trước kia, mở miệng giúp Lục Thanh Trạch từ chối: “Thầy à, để em uống cùng với thầy nhé, tửu lượng của em rất rốt! Dạ dày anh ấy không được khoẻ, cô bỏ qua nhé.”
Lục Thanh Trạch nghiêng đầu sang, đôi mắt đen nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo của Vưu Niệm.
Có chút vui sướng nhộn nhạo.
Cô đang chắn rượu giúp anh sao?
Anh phải thừa nhận rằng, trong tình trạng mối quan hệ hiện tại của hai người, sự quan tâm nhỏ nhặt của cô cũng đủ khiến anh hạnh phúc.
“Ồ?” thầy Lý không phải người làm khó người khác: “Như vậy cũng được.”
“Không sao đâu.” Lục Thanh Trạch bắt gặp ánh mắt của Vưu Niệm, có vẻ như xen lẫn lo lắng và sự khó hiểu.
Anh cầm bầu rượu rót rượu cho cô: “Uống ít đi một chút thì không thành vấn đề ạ”.
Sau ba tuần rượu, cả ba người không khỏi nhớ lại những ngày tháng cấp ba đó.
Thầy Lý mặt đỏ bừng vì rượu, nghĩ đến bộ dáng cấp ba của Vưu Niệm thì vừa yêu lại vừa hận.
Ông thật sự rất thưởng thức tài năng văn chương của Vưu Niệm, nhưng lại khá phiền não trước tính cách tùy ý của cô học trò này.
“Aizz, các em còn nhớ chuyện nha đầu này viết thư tình không?” Thầy Lý cảm thán không thôi: “Tôi dạy ngữ văn nhiều năm như vậy, cũng không thấy ai trực tiếp viết thư tình như là nộp luận văn vậy!”
Vưu Niệm cười tủm tỉm: “Có phải thầy rất bất ngờ không?”
“Bất ngờ? Sắp bị em làm cho tức giận chết rồi!” Thầy Lý nhấp một ngụm: “Hơn nữa nha đầu này viết thư tình còn không quên khoe khoang. Hiện tại tôi vẫn nhớ phần cuối luận văn của em viết ‘Dù bản thân em có xinh đẹp như thế nào đi nữa, em vẫn cảm thấy rằng tình yêu em dành cho anh càng đẹp hơn.” [Nữ chính cải biên lại câu nói của Vương Tiểu Ba – một nhà văn của Trung Quốc [“Dù bản thân tôi có tầm thường đến đâu, tôi vẫn luôn cảm thấy tình yêu của mình dành cho em thật đẹp”]
Đương nhiên Lục Thanh Trạch nhớ rất rõ đoạn này, khóe miệng nhàn nhạt tràn ra một nụ cười.
Vưu Niệm cong môi, đôi mắt dưới ánh đèn như ngọc sáng ngời: “Thầy à, thầy nên khen em sử dụng rất tốt những câu danh ngôn nổi tiếng chứ.”
“Khen em?” Thầy Lý tức giận trừng mắt nhìn cô: “Không mắng là còn may đấy!
Vưu Niệm thè lưỡi: “Em đi gọt hoa quả đây.”
Nói xong cô chuồn vào bếp tìm vợ thầy.
Lục Thanh Trạch nở nụ cười nâng cốc chúc mừng thầy giáo: “Ngoài miệng thầy nói cô ấy vậy, nhưng thật ra thầy vẫn luôn thiên vị cô ấy.”
Thầy Lý nhẹ nhàng cụng ly với anh, ôn òa cười: “Đừng tưởng rằng tôi không biết, em cũng vậy. Suốt những năm cấp ba, em cũng không thiếu phần che chở em ấy đâu?”
“Tôi thấy tính tình của nha đầu này không hề thay đổi, hơn nữa tôi biết nhiều năm qua em nhất định đã chiều hư em ấy rồi.”
Lục Thanh Trạch rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự chua xót: “Nên như vậy.”
Anh cũng muốn làm điều này, nhưng Vưu Niệm đã không cho anh cơ hội đó.
*
Sau khi rời khỏi nhà của thầy Lý, hai người trở lại trường học đi dạo, vừa đi dạo vừa để tiêu cơm.
Hôm nay là 31/12, hầu hết học sinh đã về nhà. Chỉ có học sinh cuối cấp ba là buổi tối vẫn học.
Hai người đi ngang qua một khu nhà dạy học không có đèn, bên cạnh là một loạt các mục thông báo. Có tất cả các loại tin mừng, các sáng tác đạt điểm cao, các tờ báo viết tay xuất sắc, v.v., rất quen thuộc lại thân tình.
Nương theo ánh trăng, Vưu Niệm nhìn vào bảng nội dung một cách thích thú.
Đột nhiên, một tia sáng truyền đến, Lục Thanh Trạch bật đèn pin điện thoại di động lên.
Vưu Niệm mỉm cười với anh, lại tiếp tục nhìn sang.
Lục Thanh Trạch yên lặng nhìn cô.
Dưới ánh đèn, làn da trên mặt cô càng thêm trắng nõn, mái tóc dài mượt mà óng ả, đôi mắt long lanh, dáng vẻ phong tình, mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều làm say lòng người.
Cô vốn là người kiêu ngạo và tùy ý.
Ai có thể từ chối được cô?
Dù sao thì, Lục Thanh Trạch cũng không thể.
Chỉ cần Vưu Niệm bộc lộ một chút thân mật và quyến rũ, những bức tường thành được xây dựng bằng tất cả lòng tự trọng và sự quật cường của anh đều sẽ sụp đổ trong chốc lát.
Mọi hành động của cô luôn có thể dễ dàng dây dưa với tâm trí của anh.
Dù là mười năm trước, hay mười năm sau.
“Này, nếu anh lại nhìn em, em sẽ hôn anh đấy.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Vưu Niệm đã quay đầu nhìn anh, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười ranh mãnh quen thuộc.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch đột nhiên trở nên thâm thúy khó hiểu.
Vưu Niệm sững sờ một lúc, mới mở miệng: “Anh còn nhớ hay không …”
Ánh sáng đèn pin đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, nụ hôn của Lục Thanh Trạch đáp xuống môi cô.