Phía Dưới Hoang Đường

Chương 11



Editor: NU

Beta: Đá bào

==

Đôi đồng tử của Vưu Niệm đột nhiên co rút lại, hai cánh tay cứng đờ buông thõng bên hông.

Lục Thanh Trạch cúi đầu, dịu dàng hôn cô.

Trằn trọc triền miên, hôn tới hôn lui.

Hơi thở ấm áp, xúc cảm mềm mại.

Từ góc nhìn của Vưu Niệm, có thể thấy hàng mi dày và đen của Lục Thanh Trạch, che đi đôi mắt sâu thẳm của anh.

Anh nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng gần trong gang tấc, hơi thở quyện vào nhau, mùi rượu nhàn nhạt thấm vào giữa hai người.

“Ở đây không tốt.” Lục Thanh Trạch đột nhiên thấp giọng nói.

“?” Vưu Niệm còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh kéo ra phía sau bảng thông báo.

Bằng cách này, họ bị che khuất bởi cây cối và tấm bảng công cộng.

Giây tiếp theo, môi Lục Thanh Trạch lại quyến luyến mà hạ xuống.

Đầu lưỡi thăm dò tiến vào, cảm giác tê dại xâm chiếm mọi giác quan của Vưu Niệm.

Lông mi Lục Thanh Trạch run lên, giây tiếp theo, con ngươi của anh đối diện với Vưu Niệm

Mạch nước ngầm chảy cuộn.

Trước mắt Vưu Niệm trở nên tối sầm, Lục Thanh Trạch dùng bàn tay che đi đôi mắt của cô.

Cô ngẩng đầu hôn lại, tay từ trong túi áo khoác với ra, chạm vào chiếc áo khoác đang mở của Lục Thanh Trạch.

Lòng bàn tay gắt gao nắm chặt áo sơ mi, quần áo phẳng phiu xuất hiện thêm nhiều nếp gấp.

Vưu Niệm nhắm mắt lại, lông mi dài lướt qua lòng bàn tay khô và ấm.

Thế giới của cô tối đen như mực, tất cả những gì cô có thể cảm nhận được là Lục Thanh Trạch đang ở trước mặt mình.

“Có lạnh không?” Thật lâu sau, Lục Thanh Trạch hơi lùi về phía sau, nhẹ giọng hỏi.

Vưu Niệm mở mắt ra, chậm rãi lắc đầu.

Ánh mắt Lục Thanh Trạch dừng trên khuôn mặt cô, anh vươn tay lau vệt nước trên miệng cô, thuận thế cầm tay cô bỏ vào túi áo khoác.

Nhìn ánh mắt Vưu Niệm vẫn còn có chút mê man, Lục Thanh Trạch cười khẽ: “Ở đây có camera giám sát, về nhà rồi lại tiếp tục.”

Móng tay của Vưu Niệm ở trong túi áo khoác không nặng không nhẹ véo anh một cái.

“Em vừa hỏi anh có nhớ hay không là nhớ cái gì?” Lục Thanh Trạch hỏi.

Vưu Niệm suy nghĩ một chút, trên mặt nở nụ cười tự mãn: “Em muốn hỏi anh, anh có nhớ bài tiểu luận của em từng được dán ở đây không?”

“Bài tiểu luận?”

Vưu Niệm dùng sức gật đầu lia lịa.

Lục Thanh Trạch dùng tay vuốt thẳng mái tóc bị gió làm loạn của cô, khóe miệng nhếch lên: “Đương nhiên là nhớ rõ.”

Sự việc “bức thư tình” năm đó khiến thầy Lý rất tức giận. Ông ra lệnh bắt Vưu BNiệm không được làm điều này nữa, nếu bị phát hiện thêm lần nào nữa thì bài văn của cô sẽ bị đánh rớt.

Nhưng Vưu Niệm, trước nay đều không phải là một học sinh biết nghe lời.

Một tuần sau, trong bài kiểm tra hàng tháng, đề thi lần này là viết một bài văn bố cục 800 từ với chủ đề “ Tình cảm”.

Suy nghĩ của Vưu Niệm ngay lập tức tuôn trào, cô chỉ mất nửa tiếng là đã viết xong một bài văn xuất sắc lấy tiêu đề là “tình yêu thầm kín”.

Toàn bộ bài tiểu luận không chỉ sử dụng ngôn từ đẹp mà cảm xúc còn rất chân thành, miểu tả tình yêu thầm kín chua xót của người con gái vô cùng nhuần nhuyễn.

Ở phần cuối còn trích dẫn một câu danh ngôn của Pushkin – “Có lẽ, rất nhiều năm về sau, chúng ta rồi sẽ gặp lại. Em sẽ mỉm cười và nói với anh: Anh có biết? Em đã từng yêu anh một cách thầm lặng và vô vọng …”

Khi đó, giáo viên chấm điểm bài kiểm tra của Vưu Niệm là một giáo viên trẻ mới tốt nghiệp không lâu, khi nhìn thấy cô viết văn theo chủ nghĩa lãng mạn quá độ, đã cảm động không thôi.

Văn chương của tuổi trẻ, ai mà chẳng có chút bồng bột lãng mạn?

Thanh xuân thời niên thiếu chính là khi bạn muốn viết một bức thư lãng mạn nhất, yêu một người tốt nhất.

Giáo viên chấm điểm gần tuyệt đối cho Vưu Niệm. Dưới hình thức ẩn danh, bài luận này đã được đăng trên tạp chí và bảng thông báo của trường như một bài luận mẫu xuất sắc cho kỳ thi đó.

Các lớp khác không biết, nhưng những người trong lớp của Vưu niệm đã có kinh nghiệm. Cùng ngày hôm đó, một số bạn cùng lớp đã chọc hỏi rằng tác giả đó có phải cô không, Vưu Niệm cũng thoải mái hào phóng thừa nhận.

Vì cả hai đương sự đều là những người nổi tiếng. Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc cả khối 10 đều biết chuyện.

——Vưu Niệm, nữ thần xinh đẹp ở ban lớp 10-3, yêu thầm học bá nam thần cùng khối Lục Thanh Trạch.

Sau đó, thậm chí học sinh khối lớp 11 là Lê Tử Dương cũng chạy đến hỏi Vưu Niệm.

“Nghe nói cái bài văn chua lè kia là cậu viết?”

“Đúng vậy.” Vưu Niệm từ trước đến nay dám làm dám chịu.

Vẻ mặt của Lệ Tử Dương vô cùng ghét bỏ: “Cậu có tiền đồ một chút đi được không? Còn bày đặt yêu thầm, theo đuổi người ta.”

Ánh mắt Vưu Niệm nhìn cậu ta như nhìn một đứa thần kinh: “Cậu có hiểu về dựng hình không? Phép cường điệu thì sao? Chắc tu từ cũng không biết luôn nhỉ? 

Dưới ánh mắt dần đờ đẫn của Lệ Tử Dương, Vưu Niệm khinh thường nói: “Kim Dung tiên sinh từng nói, ngàn vạn lần không nên tin tưởng phụ nữ. Phụ nữ càng đẹp thì càng lừa người. Cậu xem TV mà cũng không học được gì à?”

Lệ Tử Dương nói xong bị cô chế nhạo một hồi, bèn chạy đi ngay, trong lòng nguyền rủa nhất định cô sẽ không theo đuổi được người ta.

Sau đó, thầy Lý thậm chí còn bị Vưu Niệm lần này làm cho cười một cách tức giận, nói rằng may mắn thay khi đó không phải ông duyệt bài thi, nếu không chắc chắn ông sẽ cho cô điểm thấp.

*

Lục Thanh Trạch hồi tưởng lại, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Thầy Lý nhìn thấy em đã biết em đang bịa chuyện, nhất định sẽ không cho điểm cao.”

Khi đó, cô ồn ào theo đuổi anh, so với hình ảnh một người yêu thầm lặng trong sáng tác của cô thì khác xa hoàn toàn.

“Điều đó không nhất thiết là đúng, thầy Lý không để em kéo thấp điểm trung bình của lớp đâu.” Vưu Niệm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Lục Thanh Trạch bất đắc dĩ cười, thái độ ngang tàng và tự phụ này thật sự không thay đổi chút nào.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, anh đưa em về.”

Cơ thể Vưu Niệm hơi hơi cứng đờ.

“Sao vậy?”

“Em không về nhà, em ở khách sạn bên cạnh.”

Lục Thanh Trạch nhíu mày nhìn cô: “Tại sao?”

Vưu Niệm mím môi, tỏ vẻ miễn cưỡng nói: “Bố mẹ em lúc nào cũng quản em, em ngại phiền. Em thích được tự do hơn …”

Lục Thanh Trạch không nói chuyện, anh vươn tay nâng cằm cô lên, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm.

Giống như vừa nhìn vừa tự hỏi.

Vưu Niệm bị anh nhìn đến nỗi mất tự nhiên, cô nhón mũi chân lên hôn anh.

Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm nhẹ rồi lướt qua.

Vưu Niệm nâng chiếc cằm góc cạnh của anh, trong mắt đầy vẻ quật cường: “Em đã nói hết rồi, nếu anh còn nhìn em nữa thì em sẽ hôn anh đấy.”

Nói xong cô lại muốn thoát khỏi tay Lục Thanh Trạch, rút tay trở về.

Nhưng Lục Thanh Trạch lại nắm chặt tay cô.

Trong túi của chiếc áo khoác đen, những ngón tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của anh đưa qua, mười ngón tay của cả hai đan chặt.

“Được, vậy anh đưa em về khách sạn.”

Anh quá hiểu Vưu Niệm. Chắc hẳn có gì đó không ổn giữa cô và bố mẹ.

Cô sống trong một căn hộ nhỏ ở Hạ Thành, trở về Bình Thành lại không muốn về nhà. 

Điều này quả thực khác thường.

Nhưng nếu Vưu Niệm không muốn nói ra, anh cũng không thể ép buộc.

*

Khách sạn Vưu Niệm ở rất gần trường, dọc đường cả hai gặp rất nhiều cặp đôi đi chơi vào đêm giao thừa.

Những cái ôm triền miên dường như thêm chút ấm áp cho những đêm đông này.

Lòng bàn tay Lục Thanh Trạch luôn ấm áp lại khô ráo, bàn tay trái của Vưu Niệm cũng bị anh nắm đến nỗi nóng hừng hực.

Cảm giác vừa lạ vừa quen.

Khuôn viên trường, ánh trăng, mối tình đầu, chuyện cũ …

Tất cả các loại yếu tố có thể làm cho Vưu Niệm chóng cả mặt.

Lục Thanh Trạch của hôm nay có thái độ rất khác với cô.

Việc anh đột nhiên xuất hiện ở trường học là rất khác thường, huống hồ còn chủ động hôn cô.

Là uống say sao…

Vưu Niệm quá lười để suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó.

Hai người nhanh chóng bước xuống lầu về khách sạn.

Đêm giao thừa sôi động hơn hẳn mọi ngày, người ra vào cửa khách sạn tấp nập.

Vưu Niệm nghĩ đến lần trước lúc mình mời anh lên nhà, anh đã từ chối một cách kiên quyết như vậy. Hôm nay thì sao?

“Anh muốn lên…”

“Ngày mai…”

Hai người nói cùng một lúc.

Dưới ánh trăng, đôi mắt hổ phách của Vưu Niệm sáng lên, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh, gió đêm không ngừng mang theo hương thơm từ cơ thể cô đưa lại đây.

Lục Thanh Trạch không thể không thừa nhận, anh quả thật là một người phàm tục.

Cách cô nhìn đủ để làm tan rã mọi ý chí của anh.

Vào cái đêm mùa đông như thế này, anh rất rất rất khao khát nhiệt độ mà cô mang lại.

*

Trong thang máy, hai người thật sự gần sát vào nhau.

Trên người Lục Thanh Trạch có một mùi hương mát lạnh dễ chịu.

Không thể tránh khỏi, Vưu Niệm nghĩ đến vóc dáng dưới lớp áo quần kia và một số hình ảnh quyến rũ. 

Vành tai hiếm thấy có chút nóng lên.

Bước vào phòng, thẻ phòng đã được cắm vào, phía trên lối vào có một ngọn đèn mờ sáng.

Không biết ai là người chủ động, cả hai lại hôn nhau.

Không giống như nụ hôn nhẹ nhàng ở trường, nụ hôn này đầy dục vọng, mãnh liệt lại mạnh mẽ.

Vưu Niệm bị đè vào tường, một bên gương mặt bị người đàn ông nâng lên, phía dưới cơ thể dán lên người Lục Thanh Trạch đã lõm xuống thành một đường vòng cung đẹp mắt.

Môi lưỡi giao nhau quấn quýt, nhịp thở của cả hai dần dần hòa quyện tăng lên.

Vưu Niệm duỗi tay ôm lấy người đàn ông trước mặt.

Vòng eo của anh tuy gầy nhưng vẫn săn chắc như cũ.

Cơ thể hai người đã có bao nhiêu sự quen thuộc?

Quen thuộc đến mức chỉ cần một nụ hôn cũng đủ khiến toàn thân Vưu Niệm mềm nhũn ra.

Cô không khỏi mơ hồ phát ra một tiếng ái muội, bàn tay không thành thật muốn vén áo ra, sờ sờ cơ bụng của Lục Thanh Trạch.

Lục Thanh Trạch rên rỉ, đôi môi nóng bỏng dời đến bên tai, khàn khàn giọng nói: “Anh không mang ——”

Vưu Niệm chủ động hôn tới, chấm dứt lời còn chưa kịp nói của anh.

Một lúc lâu sau, cô đẩy cái đầu vẫn đang còn lưu luyến ở cổ mình ra và chỉ sang bàn bên cạnh.

Trong chiếc giỏ tre nhỏ trên bàn, chiếc hộp vuông vức nổi bật.

Lục Thanh Trạch hoàn toàn không khách khí nữa.

*

Từ phòng khách vào đến bên trong, quần áo nam nữ vương vãi khắp sàn.

Rèm được kéo ra, trong phòng một màn tối om.

Chỉ có ánh đèn trong phòng tắm bật sáng, tiếng nước ồn ào, bóng dáng mờ ảo.

Đôi mắt Vưu Niệm như ngấn nước, mái tóc nâu ướt đẫm xõa trên làn da trắng như tuyết, lả lướt hấp dẫn lấy người khác.

Cánh tay mảnh khảnh và trắng nõn của cô bám vào người Lục Thanh Trạch, như yêu tinh kề vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Thế này có được tính là làm từ năm này sang năm khác không?”

Hô hấp của Lục Thanh Trạch như trở nên nặng nề hơn, anh cúi đầu cắn môi cô, giọng nói khàn khàn: “Vậy thì làm tới sang năm đi.”

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.