Phía Sau Anh Còn Có Em

Chương 25: Đương nhiên là có, nhưng hiện tại cô ấy hơi cứng đầu



Anh vẫn đứng đó hiên ngang không hề bước một chân đến phía trước, chỉ có người con gái đó vui vẻ tiến đến cầm trên tay một ly rượu nho rồi lại tiếp lời:

- Lần đầu tiên gặp anh, trông anh rất đẹp.

Gương mặt sắc sảo của Ý Nhi thoáng vẻ quyến rũ chết người, chỉ cần một câu khen ngợi cũng khiến bao cánh đàn ông gục ngã. Dáng vóc cô gái này không tồi, chiếc đầm dạ hội màu đen xẻ ngực táo bạo lộ hẳn một phần ngực nõn nà của mình, làn da trắng mịn màng thu hút ánh nhìn.

Bách Triết lặng lẽ thầm đưa mắt liếc cả cơ thể cô ta một cách lạnh lùng như đang đánh giá, trong đầu không có nổi một chút hứng thú với phụ nữ trước mặt mình.

- Chào cô Trịnh.

Giọng anh trầm khàn, đưa ly rượu vang về phía trước tỏ vẻ muốn cạn ly một cái rồi sẽ rời đi. Trong đáy mắt của Ý Nhi không biến đổi, còn cười nhẹ một cái, chắc chắn thiếu gia Trần đây sẽ không thể thoát khỏi tay cô ta đâu.

Thiếu nữ nhà họ Trịnh không nói nhiều, cười mỉm với anh một cái có ý đồ, lời nói vẫn rất ngọt ngào ôn nhu.

- Nghe danh anh đã lâu, đến bây giờ mới có cơ hội gặp. Anh Trần, anh không thể nói chuyện với tôi một chút được sao?

Mắt anh khẽ nheo lại, bàn tay đang cầm ly rượu rụt lại, còn đưa lên uống một ngụm lớn. Yết hầu to lớn của anh cứ thế mà di chuyển nhịp nhàng lên xuống, còn gây mê mẩn hơn nhiều.

Ly rượu đã cách xa miệng, khóe môi anh cong lên một cách đầy nam tính. Nóng vội rời đi làm gì chứ, đứng đây chứng kiến ‘‘công chúa’’ Trịnh Ý Nhi đây thả độc trong từng câu nói, nụ cười chắc chắn thú vị hơn.

- Vậy đến ghế sofa sau lưng tôi, tôi tiếp.

Anh quăng lại một câu cho cô ta, quay lưng ngồi xuống ghế, lưng thẳng tắp cùng đôi chân vắt chéo, điềm nhiên nhìn người con gái kia một cái.

Trịnh Ý Nhi lại nở nụ cười, lịch sự ngồi xuống bên cạnh Bách Triết.

Mùi nước hoa trên người cô ta có hơi nồng nặc, anh khẽ nhăn mặt, là nhãn hiệu gì mà lại nặng mùi đến vậy.

Anh chợt nhận ra Ý Nhi đang nhìn mình, nhìn một cách say đắm, như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi thôi mà lại có ý đồ không trong sạch với anh à?

- Nghe nói con gái út của Trịnh Kim học vượt cấp, đang theo trường đại học Chicago. Quả thật giỏi giang, tôi đây có lẽ thua xa.

Cô ta nghe xong câu nói khiêm tốn của anh có phần hơi thấp bé, không che không giấu liền khen ngợi anh.

- Thiếu gia đích tôn Trần Bách Triết 16 tuổi học tại đại học MIT, tốt nghiệp loại xuất sắc, biết bao công ty to nhỏ trên toàn thế giới năm đó điên đảo, gửi thư muốn chiêu mộ nhân tài về công ty với mức lương khủng. Nếu nói đến mức thu nhập của Trịnh thị, chưa chắc đã bằng 1 giờ anh làm việc tại một trong số các công ty đó.

Anh lặng lẽ lắng nghe, phì cười một cái. Cô gái này hiểu rất rõ sự nghiệp học vấn của anh nhỉ? Anh vẫn luôn không muốn nhìn vào mắt cô ta, bây giờ 4 mắt nhìn nhau, ẩn ý của cô ta anh nắm rõ, nhưng anh rất giỏi che giấu với người khác, đương nhiên cô ta không nhìn ra.

- Cô Trịnh Ý Nhi đây hôm nay đến đây muốn xem dáng vẻ của tôi như vậy, hẳn là có mục đích riêng?

Ý Nhi đặt ly rượu nho trên tay mình xuống bàn, bạo dạn lấy tay mình cướp lấy ly rượu vang của anh cho vào miệng nếm thử. Bàn tay hai người khẽ tiếp xúc nhau, như có một ánh lửa xẹt qua, trái tim Ý Nhi hơi rung rinh.

- Một thiếu gia tài ba như vậy, lại còn khiêm tốn, trong giới thượng lưu, tuy rằng chưa từng nhìn thấy sắc mạo của anh, nhưng có biết bao cô gái si mê, tôi muốn đến đây xem thử, ông Trần đã sinh ra một tuyệt phẩm như thế nào.

- Hết rồi sao?

Bách Triết lấy một ly rượu vang khác trên tay người hầu đứng bên cạnh, nhép môi một cái như muốn cô ta phải nói hết tất cả những gì mình đang suy nghĩ, chứ không phải bộ dạng che giấu như tội phạm truy nã như vầy.

Cô ta nghĩ rằng anh rất dễ qua mặt ư? Trong khi anh đã phải học 5 năm trong trường Cảnh Sát, sau đó được tuyển vào Trụ sở Quốc tế còn phải thêm 2 năm huấn luyện đặc biệt. Từ sớm những nét mặt không giỏi che giấu đó đã bị anh nhận thấy cả rồi.

Mặt Ý Nhi trở nên ma mị, quyến rũ hơn lúc nãy rất nhiều. Anh rất kiên định, muốn xem thử kịch này sẽ kết thúc như thế nào.

- Xin hỏi thiếu gia đây, anh đã có vợ hay tình yêu của mình chưa?

Dứt lời, đầu anh liền hiện lên từng dòng thời gian vui vẻ cùng Tô Vy, ánh mắt có chút lãnh đạm. Nhưng rồi đột ngột anh lại nhớ về chuyện chiều nay cô nghe lén và tối nay đòi xin tài liệu ôn thi, miệng anh nhoẻn cười từ khi nào không rõ.

- Tôi đã gần 30 rồi, đương nhiên là có, nhưng hiện tại cô ấy hơi cứng đầu, chưa muốn làm vợ.

Đáy mắt anh bỗng sáng lên như đang nhắc về một chuyện rất hạnh phúc khiến cho Ý Nhi có chút gượng gạo, nhưng nhanh chóng lấy lại chút tự tin vốn có của mình.

- Cô ấy có xinh đẹp như tôi không?

Nụ cười Ý Nhi rạng rỡ, đắc ý không hề ít. Chưa biết đến người thương của anh mà đã muốn so sánh nhan sắc rồi sao. Chẳng trách ông đây không khách sáo nữa.

- Lớn hơn cô một tuổi, dù chỉ là năm nhất chính quy, đại học cũng không mấy nổi trội, nhưng đương nhiên mọi thứ đều không thể so với cô đây.

Ý Nhi bật cười lấy tay che miệng như một quý cô lịch thiệp, câu nói vừa rồi như thể đang ngụ ý khen cô ta vậy.

- Thật cảm ơn lời khen vừa rồi của anh.

- Tôi không khen cô, chỉ chủ đích muốn nói cô ấy là độc nhất, không thể so sánh.

Nghe đến đây Ý Nhi giận tím mặt, châm biến dè bĩu cô ta một cách khôn khéo như vậy. Nhìn thấy bộ dạng tức giận như khỉ ăn ớt của cô ta có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy không còn hứng thú chọc ghẹo người này nữa.

Đồng hồ anh cũng đã gần 10 giờ tối rồi, khách khứa cũng đã về một nửa, anh đứng dậy, chỉnh đốn quần áo lại một chút rồi lại đi tiếp khách.

Mãi đến 11 giờ, lúc này cũng không còn ai ở đây nữa anh mới sải bước rời đi vào thang máy bấm xuống tầng hầm để lấy xe. Bây giờ mọi người đều ngủ hết rồi, có xuống tầng trệt cũng chẳng có ai nữa.

Chiếc xe nằm trong một khoảng trống cách thang máy khá xa vang lên tiếng còi hú sau khi anh bấm vào khóa xe, cửa lại tự động mở ra. Hiện tại không còn người đến nữa, nên hầm xe chỉ còn có 3 4 chiếc ở nhà. Anh vào bên trong buồng lái, day day thái dương mệt mỏi.

Lúc nãy anh có uống 5 6 ly rượu vang gì đó, dù đã cố gắng hạn chế hết mức nhưng vẫn phải có một chút cồn. Tửu lượng anh không kém nhưng lại khá chán chườm buồn ngủ, bởi lẽ từ sáng đến giờ anh uống khá nhiều bia rượu rồi, dù thường ngày thức đến 3 giờ sáng cũng chẳng mệt như lúc này.

Anh bật đèn xe bên trong, tay cầm bánh lái một cách chuyên nghiệp lái ra ngoài thật nhanh. Khu phố giàu sang yên ắng vắng vẻ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Không một chiếc xe cũng chẳng một bóng người nào ngoài đường, chỉ có những ánh đèn cam vành mờ ảo chiếu xuống mặt đường rộng rãi.

Từ thành phố T trở về thành phố X không hẳn là xa, nhưng phải đi qua một con đường ven sông, có cả hầm nữa. Giao thông ở đó rất tốt, không kẹt xe nên anh cũng thoải mái tăng tốc.

Về đến nhà ở thành phố X cũng sắp 12 giờ rồi, anh đưa mắt nhìn lên tầng 6 của kí túc xá đang tắt đèn, có lẽ cô đã ngủ mất rồi. Anh cầm điện thoại lên nhưng rồi lại bỏ xuống không muốn làm phiền cô.

______________________

Tư Hạ vươn vai một cái, cuối cùng bản thảo nộp cho giáo sư cũng đã xong, cô nhẹ nhàng lấy tay tắt Ipad, nhìn ngó xung quanh.

Cả hai bàn học của Nghiên Nghiên và Bội Ngọc vẫn sáng đèn, có thể là vì sắp thi nên mọi người đều thức khuya ôn bài.

Cô đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, đột nhiên nhìn ra chiếc BMW đen gần đó bây giờ đã xuất hiện, cô đoán chắc anh đã về thì mới lấy điện thoại rồi đi ra ban công gọi điện.

Bách Triết đang ngồi nhắm chặt mắt nghỉ ngơi trong xe một lúc mới định vào nhà thì chiếc ghế phụ bên cạnh, điện thoại lại sáng đèn.

Hai chữ ‘‘Tư Hạ’’ khiến anh chốc tỉnh giấc, hơi nhíu mày cau có. Bây giờ đã 12 giờ rồi mà cô vẫn còn chưa ngủ sao. Ngón tay anh chạm vào màn hình cảm ứng, nhấc thời bật loa ngoài âm lượng lớn nhất như muốn nghe giọng cô vang vọng khắp xe, như muốn cô đang bên cạnh mình.

''Alo"

Giọng nói nhỏ xíu chỉ đủ anh nghe, tuy không ngọt ngào nhu mì như lúc nghe giọng của Ý Nhi khi nãy nhưng cũng khiến anh cảm thấy có vài phần thoải mái.

- Em chờ tôi đến bây giờ để lấy tài liệu sao?

Bên kia khẽ nghe nhẹ tiếng gió, giọng cô nhẹ như gió, bay bay vào tai của Bách Triết.

‘‘Không hẳn, tôi phải vẽ bản thảo cho giáo sư mãi đến giờ mới xong, nhìn ra cửa sổ thì thấy xe anh đậu ở dưới rồi.’’

Anh có chút hụt hẫng nhưng lại rất lo lắng nếu cô thật sự thức đến giờ chỉ để lấy tài liệu ôn thi. Mắt anh không kiềm được mà quay đầu, nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đang đứng trước ban công tầng 6, gió thổi tóc bồng bềnh như đang nhảy múa theo điệu nhạc.

- Em xuống hay tôi lên đó đưa cho em?

Tư Hạ thở dài như đang bất lực, hơi lớn giọng một chút:

‘‘Bạn cùng phòng tôi chưa ngủ, với lại kí túc xá nữ khó vào do có bảo vệ canh gay gắt, anh cứ để tôi xuống lấy.’’

Nói xong anh liền nghe thấy tiếng động mở cửa, rồi luân phiên đến tiếng bước chân xuống cầu thang, e là cô sắp đến rồi.

Cũng may là kí túc xá không quản giờ giấc vì có rất nhiều sinh viên làm đêm, thế nên cô mới có thể ra vào thoải mái như vậy.

Anh quơ tay, lấy dưới ghế sau chiếc túi thường mang đi dạy, nhanh tay kéo khóa. Một cuốn sách to lấp ló bên trong túi, anh cầm nó lên lướt qua nội dung một chút, sau đó cũng kéo khóa lại.

Tư Hạ đã đứng sẵn bên cửa kính đen ngay ghế lái của anh, trên người cô mặc một bộ pyjama ngắn họa tiết hoạt hình vui nhộn. Anh nhìn chằm chằm một lúc, khóe miệng cong lên lún sâu bên má, nhanh tay đẩy cửa xe bước ra.

Nhìn anh với chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây khiến cô có chút đắm đuối nhìn, nhưng chưa đầy 1 phút đã dời mắt đi. Cô ngáp ngắn ngáp dài đón lấy cuốn sách trên tay anh rồi cũng rối rít cảm ơn. Ánh mắt một lần nữa dán chặt lên cánh tay lộ ra khi anh kéo tay áo sơ mi của mình lên, nó đỏ lên rồi bầm tím một chút, tạo thành một vệt dài trên da. Cô không hỏi, cũng không muốn nhiều chuyện nên cũng ngó lơ.

- Lên phòng thì ngủ đi, dù sao cũng còn 2 tuần để ôn thi, em gấp gáp gì chứ?

Anh khẽ dùng giọng trầm thấp của mình nhắc nhở cô, chỉ thấy cô che miệng ngáp một cái, đôi mắt long lên ánh nước vì vừa ngáp xong nhìn anh.

- Người anh nồng quá đi.

Cô bịt mũi, không chịu được mùi hương vương vấn trên người anh. Nó là một hỗn hợp nhiều mùi, ngửi vào có hơi choáng váng nếu không quen.

Anh thắc mắc, nãy giờ trên xe anh cũng chẳng ngửi được gì, sao đứng trước mặt cô gái này lại có thể chứ.

Cô có hơi buồn nôn, nhanh chóng chạy tới cổng kí túc xá rồi đi lên. Anh làm gì mà biết, trên chiếc áo sơ mi đen bóng mình mặc trên người từ lâu đã vương lại mùi nước hoa đặc ngòm của Ý Nhi, mùi rượu vang, thuốc lá và cả mùi hương đặc trưng của riêng anh, mùi hoa cỏ tự nhiên bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.