Phía Sau Anh Còn Có Em

Chương 39: Ngày



Tư Hạ thức dậy trong cơn đau đầu dữ dội, trong kí ức chỉ nhớ hôm qua đã nhầm nước ngọt nên uống đến say mèm, chỉ nhớ lúc đến khách sạn rồi lại hiện lên cảnh vẻ ngay lúc này.

Trên người cô vẫn là bộ đồ hôm qua, còn có cả áo khoác của anh, nó vẫn vương lại một ít mùi hương thảo dược từ người đàn ông ấy.

Cô mệt mỏi mở điện thoại, liền nhìn thấy thông báo trên Facebook nên mở lên xem, nào ngờ tin tức làm cô trở nên chết đứng.

"TIN HOT!!!

Hoa khôi năm nhất Lưu Tư Hạ chuyên ngành Thiết Kế Đồ Họa là bạn gái của Thủ khoa năm nhất Yên Trì chuyên ngành Thể Thao Bóng Đá!!!"

Sau đó là loạt comment và cả tin nhắn riêng nhắn cho cô vì cái tin tức giật gân này trên Confession trường, thậm chí cô lướt cả đống comment hay bài đăng cũng chẳng có một ai vào thanh minh cho cô, mà chỉ toàn là những hình ảnh chụp lén.

Cô từ hoang mang cho đến tức giận rồi bất lực, người đăng bài lên diễn đàn không ai khác chính là bạn thân của Yên Trì trong trường, điều này lại càng khiến cô bất lực.

Cứ tưởng đã được yên thân nào ngờ lại còn dính líu tới Yên Trì. Sau khi đánh răng rửa mặt thay đồ xong, cô mở cửa bước ra khỏi phòng, vừa hay thấy Bách Triết đang ngồi ăn sáng ngay phòng bếp.

Bách Triết nghe tiếng động khẽ quay lại nhìn cô, trên bàn anh cũng đã để sẵn một chén sứ dư, hình như là để cho cô.

- Đến đây ăn sáng đi, tối qua em về muộn tôi chưa kịp pha chanh nóng để giải rượu cho em.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nhìn ăn đưa chén cơm nóng cho mình rồi lại nhìn lên nhiều đĩa đồ ăn trước mặt.

- Trông anh rành nấu ăn quá nhỉ?

Bách Triết gắp một miếng trứng chiên cho cô, sau đó mới từ tốn trả lời:

- Thật ra lúc trước tôi không biết nấu ăn, chỉ là dạo này không có hứng thú đi ăn ngoài nên tập nấu ăn, em xem đi, trên bồn rửa có rất nhiều nồi chảo.

Cô quay mặt qua nhìn lên bồn rửa, sau đó lại phì cười một cái rồi lại nhìn lấy anh. Bách Triết ngẩng mặt lên nhìn cô liền phát hiện ra trong ánh mắt cô có chút kì lạ.

Anh đưa cho cô một ly nước chanh nóng, sau đí mới buông đũa để lên bàn mới nhẹ nhàng hỏi cô:

- Tư Hạ…Em có chuyện gì sao?

Tư Hạ dường như bị trúng tim đen, miếng đồ ăn vừa được gắp liền rơi xuống chén, cô đưa mắt lên nhìn anh, liền cảm giác tức tưởi vô cùng.

Bách Triết gần như đoán ra được nguyên nhân làm cho cô trở nên bất lực.

- Là do chuyện bài đăng trên Confession trường sao? Hơn hết người đăng bài lại là bạn thân của Yên Trì.

Tư Hạ cứ nghẹn chữ đắng ở cổ, cuối cùng mới có thể mở miệng ra mà minh oan:

- Tôi đã cắt đứt với anh ta rồi mà, tại sao cứ năm lần bảy lượt níu kéo tôi trong khi lúc quen tôi lại đi gian díu với bạn thân tôi vậy?

Bách Triết trầm mặc, quan sát kĩ cảm xúc của cô trên gương mặt, sau đó mới nhớ đến gương mặt của thằng nhóc ranh đó rồi khẽ cười khinh nhẹ một cái.

- Em còn tức giận và đau khổ vì cậu ta sao? Nếu như đúng là như vậy thì em vẫn còn tình cảm, cậu nhóc đó mà nhìn thấy chắc chắn sẽ rất đắc thắng vì cho dù em có rời đi bao nhiêu lần thì cậu ta vẫn sẽ còn cơ hội cho cậu ta.

Tư Hạ gắp lấy miếng rau luộc cho vào miệng, nhớ lại những khoảnh khắc tươi đẹp bên Yên Trì, nhưng cuối cùng lại bị phá vỡ bởi Thảo Nhi, nhưng lần này cô lại còn chẳng cảm thấy buồn bã nữa.

- Không! Tôi không buồn, tôi chỉ tức giận vì anh ta muốn níu kéo tôi thôi.

Bách Triết khẽ cười ra tiếng, uống một ngụm nước lớn, yết hầu cứ thế mà di chuyển lên xuống.

- Thế thì em lên bài đính chính lại đi, thế chẳng phải mọi chuyện đều xong rồi sao?

Tư Hạ chống cằm khẽ thở dài nhìn vào chén cơm vẫn còn nóng hổi, dường như mọi chuyện không thể xử lí êm đẹp như vậy được.

- Nếu tôi nói tôi còn độc thân thì ai sẽ tin đây?

- Em có chồng sắp cưới, mọi người sẽ tin em.

Gương mặt Bách Triết có chút đắc thắng, nở nụ cười tươi nhìn lấy cô. Tư Hạ như đoán ra được mục đích thật sự của anh, cuối cùng lại cười gượng nói:

- Chẳng lẽ anh muốn tôi nói trên diễn đàn rằng giảng viên Bách Triết là chồng sắp cưới của tôi?

Bách Triết khẽ gật gù, anh cố tỏ ra rằng ý tưởng này thật sự độc đáo, cứ như mình là con nai vàng sắp bị thử nghiệm.

- Em cho tôi cơ hội, thì bây giờ là lúc tôi thể hiện.

Dường như Bách Triết hiện tại lại cực kì khác biệt với cái người đàn ông lúc trước đã từng tiếp xúc với cô. Mặc dù ý tưởng này không tồi, nhưng mà cô vẫn chưa muốn đính chính lại việc này như vậy.

- Bây giờ chắc cũng chỉ mới, vẫn chưa có nhiều người biết, tôi sẽ lên bài đính chính sau vậy.

Cô chau mày, sau đó lại cặm cụi ăn cơm, Bách Triết không lộ một tí cảm xúc, chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng rất tốt.

____________________________

Bách Triết cầm ra sấp tài liệu đặt trên bàn trà, vừa hay lại thấy cô đang nằm trên sofa đọc tài liệu lúc trước anh đưa, miệng liền khẽ mỉm cười.

- Bách Triết, anh có đang rảnh không?

Hôm nay là ngày anh cần phải nộp một số tài liệu cho trường, nhưng khu nghe cô hỏi, anh như bỏ hết tất cả, tiến đến ngồi sát cạnh cô.

- Em có gì không hiểu sao?

Tư Hạ chăm chăm nhìn vào sách, sau đó mới chỉ tay vào một dòng trên tờ giấy rồi lại hỏi:

- Cái câu này nó lạ lắm, tôi đọc nãy gì hơn 10 lần vẫn chưa hiểu ra.

Bách Triết nghiêng đầu nhìn theo hướng tay của cô, anh suy nghĩ một lúc rồi cất lời:

- Chẳng phải tôi dạy trên lớp rồi sao, nhắc hẳn đến 3 lần?

Tư Hạ cười ngượng ngùng, mỗi lần đến tiết anh, tự dưng lại có nhiều công việc phải làm như vậy, không thể nghe anh giảng bài là một chuyện cực kì tiếc nuối.

- Tôi dễ tính như vậy, nếu gặp giảng viên khác, chưa chắc em đã qua môn đâu, xuống đây, tôi chỉ cho em.

Nói rồi cô ngồi xuống tấm đệm mỏng dưới sàn, gần lại chỗ anh rồi cặm cụi nghe anh giảng bài. Bây giờ cô mới biết, anh cũng giảng bài hay như vậy.

Bất giác ánh mắt cô không kiềm được lại nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trước mặt mình, đôi mắt long sáng lên như bầu trời đầy đêm sao.

- Nào, em làm câu này đi, đừng nhìn tôi nữa, ngại chết tôi rồi!

Bách Triết khẽ mỉm cười, trên má còn ửng lên vài tia máu đỏ ngại ngùng. Đồng tiền sâu hoắm nằm yên vị giữa má. Đột nhiên anh lại rất soái!!!

Chợt nhớ ra hành động của mình, cô ngượng chín mặt quay đi, thậm chí còn ngồi cách anh xa một đoạn.

- Ông chú, anh bao nhiêu tuổi rồi?

Tư Hạ chẳng biết vì sao lại hỏi một câu hỏi “vô tri” như vậy, ngay từ đầu, lúc giảng viên giới thiệu đáng ra cô có thể đoán ra nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc.

- Tôi 28 tuổi rồi!

Bách Triết dán mắt vào cuốn sách trinh thám đang đọc, gọng kính tuột xuống sóng mũi dài tại nên một sức hút khó tả.

Cô gật gù, sau đó mới quay lại tập trung làm bài. Cô gái nhỏ này chẳng biết được, lúc cô chăm chú học tập, quả thật cũng rất đẹp!

___________________________

Kết thúc chuỗi ngày ngoại khóa dài hạn, cô quay lại với việc vừa đi học vừa làm việc, nhưng vì tin tức hẹn hò vẫn chưa được đính chính, thế nên cô bị soi mói rất nhiều.

Cũng đã gần 2 tuần nghỉ phép, Bách Triết sắp phải trở về với mớ công việc nhàm chán ở trụ sở. Nếu nói thật lòng ra, anh có chút mệt mỏi, có lẽ việc quay trở về thừa kế gia sản nhà họ Trần là điều không thể tránh khỏi.

Giờ nghỉ tiết, anh chầm chậm bước vào lớp, vừa hay ánh nhìn anh lại chú ý vào đám đông phía trước, khẽ nheo mắt chú ý thật kĩ.

- Tư Hạ, bó bông này anh tặng em, nhân ngày kỉ niệm của chúng ta.

- Chị dâu, nhận lấy món quà này đi chị, anh trai của chúng em vừa ra viện liền đến mua cho chị đấy.

Tư Hạ đứng trước hoàn cảnh éo le này dần trở nên ngại ngùng, xung quanh lại một đám người vây kín để chụp hình, lại càng không muốn nhận lấy bó hoa ‘‘kỉ niệm’’ này.

- Hiện tại tôi vào tiết, không có chỗ để, nên có gì anh để sau rồi hẳn đưa nhé.

Nói rồi cô nở một nụ cười gượng gạo rồi đi thẳng vào lớp, đột nhiên lại không muốn đi học nữa. Nhìn thấy đám đông đã đi xa, cô thở dài một cái, quay lưng lại dường như muốn ra về.

- Tư Hạ, đừng cúp tiết, quay về chỗ ngồi đi!

Bách Triết đứng trước cửa, khẽ khàn nói thật nhỏ nhẹ như chỉ muốn cô nghe thấy, bất giác lại khiến cô nghe lời mà trở về chỗ. Chiếc điện thoại trên bàn bị cho tắt nguồn, cô cảm thấy rất áp lực, chắc chắn lát nữa trên Confession cũng sẽ có bài đăng nói cô là kiêu căng, làm giá trước mặt bạn trai.

Trái tim cô dần nặng trĩu mệt mỏi và bất lực, đương nhiên không phải là vì Yên Trì, mà vì dư luận xung quanh gây cho cô một vết đao quá lớn.

Bên ngoài cửa sổ, mọi người vẫn luôn dùng điện thoại chụp hình bàn tán xôn xao, kể cả trong lớp cũng vậy, thậm chí cô còn nghe được người khác nói xấu về mình, về cả hoàn cảnh nhà của cô.

Bách Triết dùng tiết này để ôn tập cho sinh viên, nhưng mãi chẳng thể chú tâm vì người con gái trước mặt, gần như hiểu rõ cảm xúc của cô lúc này.

Tiếng chuông dài vang lên, anh ngồi trên ghế, cảm giác có chuyện chẳng lành, vừa tháy mọi người rời đi liền đứng phắc dậy kéo cổ tay của Tư Hạ rời đi.

- Bách Triết, Bách Triết, buông ra!

Tư Hạ hét lớn một cách bất lực, giọng nói run rẩy vang vọng khắp cả hầm xe. Bách Triết nhăn mặt, hiện rõ vẻ khó chịu. Đôi mắt sâu hút của anh nhìn lấy gương mặt buồn bã của cô, trái tim lại khó chịu vô cùng.

''Anh không được làm con gái khóc đâu đó…"

Tô Vy nũng nịu, đôi mắt sáng rực nhìn lấy anh, vẫn là dáng vẻ vừa dịu dàng vừa rắn rỏi đó. Đôi mắt đỏ ngầu của anh có chút tia nước, đôi tay nhẹ buông lỏng cổ tay cô ra.

- Ở đây an toàn, em cứ ở đây trấn an tinh thần xong rồi hẳn về lớp.

Nói rồi anh bước về phía xe rồi rời đi trong sự ngỡ ngàng của cô. Lòng cô còn hẫng đi một nhịp, cô còn tưởng anh sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô hiện tại, nào ngờ anh lại quay mặt rời đi không một lời hồi đáp.

Có lẽ hôm nay tâm trạng anh không được tốt, suốt ngày chỉ toàn nghĩ đến Tô Vy. Có lẽ vì hôm nay là ngày “kỉ niệm” quen nhau của anh và Tô Vy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.