Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!

Chương 8: 8 Người Mẹ Trọng Nam Khinh Nữ





Editor: Zittrasua (Wattpad).

Hơn nữa, em trai còn nhỏ, cô so với nó lớn hơn nhiều như vậy, không nên tính toán chi li.

Dần dà, Tưởng Chiêu Đệ cũng chết lặng, không muốn nhắc đến nữa.

Cô không nghĩ tới hôm nay sẽ nghe được một câu xin lỗi từ em trai mình.

Kỳ thật, cô bé cũng không có tức giận, nhưng hiện tại cô bé mới hiểu được, dù cô không tức giận, nhưng em trai có thể nhận thức được sai lầm của mình, lại khiến cô bé cảm thấy thật cao hứng, so với việc có được mấy món đồ chơi đó còn vui hơn nữa.

Tưởng Chiêu Đệ dắt tay béo của Tưởng Tiểu Bảo, đưa hắn vào trong phòng, lấy gấu bống nhỏ và bộ lắp ghép xuống.


“Tiểu Bảo, chị không có giận em đâu.

Nếu em thích này món đồ chơi này, vậy bây giờ chúng ta cùng nhau chơi nha.”
“Thật vậy sao?” Tưởng Tiểu Bảo hai mắt sáng ngời.

“Thật.” Tưởng Chiêu Đệ đem gấu bông nhét vào trong lòng ngực Tưởng Tiểu Bảo, rồi lại mở bộ lắp ráp ra.

“Đúng rồi đó, còn khối này cần phải gắn vào đây.”
"Chị hai, em lắp đúng rồi sao?”
“Tiểu Bảo, em ghép đúng rồi này, thật lợi hại.”
"Đúng vậy, Tiểu Bảo lợi hại.” Tiểu gia hỏa lại bổ sung câu, "Chị hai cũng lợi hại.”
Ân Âm nhìn qua khe cửa, nhìn xem hai nhỏ đang ngồi trên giường chơi lắp ráp, cảnh tượng rất hài hòa, không khỏi nhoẻn miệng cười.

————Editor: Zittrasua————
Ân Âm tắm xong, trở về phòng, ngoài ý muốn phát hiện ra Tưởng Kiến Quốc còn chưa ngủ.

"Làm sao còn chưa ngủ?” Ân Âm lấy mỹ phẩm dưỡng da ra, ngồi trước gương bắt đầu xoa lên mặt.

Nguyên chủ ngũ quan không tồi, ánh mắt thanh tú, mặt cũng nhỏ nhắn, bằng không lúc trước Tưởng Kiến Quốc cũng sẽ không đối với cô nhất kiến chung tình, cho dù Tưởng lão thái thái phản đối cũng khăng khăng muốn cưới cô.


Sau này, bởi vì vẫn luôn không có thể mang thai, lại bởi vì khi sinh con ra chỉ là một đứa con gái, ngày ngày đối mặt với Tưởng lão thái thái lúc nào cũng trách móc nặng nề, nguyên chủ thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cả người cũng có vẻ già dặn hơn.

Sinh ra Tưởng Tiểu Bảo, lại thoát khỏi bà cụ Tưởng, mấy năm nay, tâm tình của nguyên chủ không tệ, cũng biết cách bảo dưỡng cho bản thân.

Bản thân vốn dĩ không tồi, lại biết cách bảo dưỡng, cả người liền trẻ hơn tuổi tác thật rất nhiều.

Hơn nữa cơ thể chính là thể chất ăn mãi không mập, dù đã 37 tám tuổi, nhưng hiện giờ nhìn cũng giống như chỉ trên dưới 30 tuổi, trách không được Tưởng Kiến Quốc đối với cô chỉ có càng ngày càng yêu.

So sánh với nguyên chủ trông trẻ tuổi, Tưởng Kiến Quốc thật ra có vẻ già hơn một ít.

Thời điểm còn chưa kết hôn, Tưởng Kiến Quốc phải làm công để nuôi mẹ cùng em trai, sau khi kết hôn, vừa giải quyết mẫu thuẫn giữa vợ và mẹ ruột, lại còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, nguyên bản hắn chỉ lớn hơn Ân Âm một tuổi, nhưng nhìn qua lại giống đã qua bốn mươi tuổi.

Dung mạo hắn chỉ có thể tính là bình thường, lúc trước nếu không phải hắn theo đuổi theo cách bám riết không tha, người lại thành thật hàm hậu, nguyên chủ cũng sẽ không lựa chọn gả cho hắn.

Lúc này, Tưởng Kiến Quốc ngồi ở trên giường, bởi vì thời tiết nóng nực, trên người hắn cũng không mặc quần áo.


"Vợ, anh cảm thấy em đã thay đổi.” Tưởng Kiến Quốc nói.

Động tác của Ân Âm hơi khựng lại một chút, thuận miệng nói: "Hửm, thay đổi chỗ nào?”
“Chính là chuyện của Tiểu Bảo và Chiêu Đệ, trước kia em sẽ không như thế.”
Ân Âm chăm sóc da mặt xong, xốc chăn ở bên sườn còn lại của giường lên, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy, chúng ta trước kia hành xử đều sai hết.

Chúng ta không thể giống như mẹ được, có ý tưởng trọng nam khinh nữ, Chiêu Đệ ngoan như vậy, chúng ta đáng ra phải yêu thương con bé hơn mới đúng, chưa kể đến Tiểu Bảo, thương con quá là hại con, mấy năm nay, nó bị chúng ta sủng đến vô pháp vô thiên, nếu cứ tiếp tục như vậy, về sau nó sẽ trở nên như thế nào? Trước kia là do em sơ sót, cũng do em không suy nghĩ cẩn thận, về sau sẽ không như thế nữa.

Anh cũng vậy, sau này chú ý Chiêu Đệ nhiều chút, không cần để ý nhiều đến Tiểu Bảo.”
Tưởng Kiến Quốc là người thành thật, chỉ biết liều mạng làm công kiếm tiền nuôi gia đình, hắn rất ít khi có thời gian về nhà, hai đứa nhỏ cũng là do nguyên chủ ở chăm sóc, đối với vấn đề nuôi dưỡng con nhỏ không để tâm nhiều, hơn nữa hắn là do bà cụ Tưởng nuôi lớn, cứ nghe bà Tưởng nói mãi "Con gái chỉ là của lỗ vốn”, dần dà, cũng cảm thấy nói không sai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.