Phiến Đá Màu Xanh Thẳm

Chương 20



Thì ra cô ấy lại trắng như vậy.

Lúc trong đầu Tần Lục Trác hiện lên suy nghĩ này, chính anh cũng bị bản thân mình dọa sợ, anh theo bản năng nhắm mắt, xoay người. Úy Lam ngồi trên giường vẫn còn mơ màng, thấy anh quay đầu đi, cô liền buông Tần Tiểu Tửu ra, nhanh chóng lấy áo mặc vào,nghiêm túc cài từ nút đầu đến nút cuối.

Meo meo meo meo meo meo, móng vuốt của Tần Tiểu Tửu cào tới cào lui ở trên giường.

Úy Lam trừng nó, ai biết nhân gia còn nghẹo đầu, hướng về phía cô mà kêu meo meo meo meo meo meo.

Nghe được tiếng kêu của Tần Tiểu Tửu, sắc mặt của Tần Lục Trác âm trầm như nước, nếu không phải xoay người lại lại thấy cái gì không nên thấy, anh thật mẹ nó muốn ăn món thịt kho tàu hầm thịt mèo.

"Tôi ra ngoài trước, cô thay đồ xong thì ăn sáng đi"

Giọng anh lúc đầu còn rất tình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận nghe lại, còn mang theo chút run rẩy.

Một người đàn ông đã trưởng thành, chỉ vì nhìn thấy nửa vai và ngực của con gái, giọng nói liền run lên. Úy Lam thấy anh nhìn chằm chằm lên cửa, chỉ còn thiếu sắp đụng vào nó thì bật cười một tiếng.

"Tiểu hỗn đản". Úy Lam bất đắc dĩ khẽ mắng một câu.

Ai ngờ cô vừa mắng xong, Tần Tiểu Tửu lại tròn mắt nhìn chằm chằm vào cô, mềm nhũn mà kêu hai tiếng.

Cô bị âm thanh mềm mại của Tần Tiểu Tửu chọc cười, cô duỗi tay gõ xuống đầu nó, "Em có phải là tiểu nam nhân không vậy? Lại còn kêu mềm mại như vậy, nên học tập cha em đi"

Tần Tiểu Tửu như bị khiêu khích, cong lưng hướng về phía Úy Lam hơi nhe răng.

Xoay người liền nhảy xuống sàn, đi khỏi.

Úy Lam trở về phòng mình, thay đồ xong, lại vào toilet rửa mặt.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, trên kệ có để vài đồ rửa mặt, kỳ thực tối qua cô cũng nhìn ra, đồ dùng của người đàn ông này rất đơn giản.

Cô rửa mặt xong thì đi ra ngoài, đi tới phòng khách, chỉ thấy trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng.

Không bao lâu, Tần Lục Trác từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng chậu thức ăn cho mèo.

Hai người vừa trải qua một màn lúng túng kia, lúc này mặt đối mặt, thật có điểm nhìn nhau nhưng không biết nói gì.Cuối cùng vẫn là Tần Lục Trác đàn ông, hướng về phía Úy Lam gật đầu, "Ăn sáng thôi"

Úy Lam: "Buổi sáng tốt lành"

Tần Lục Trác bị một tiếng chào hỏi này làm cho hơi ngẩn ra, suy nghĩ một chút, còn đáp lại: "Chuyện lúc nãy, xin lỗi"

Cái này, chuyện lúng túng vừa nhắc tới liền xấu hổ.

Vì vậy, Úy Lam vuốt mái tóc dài, mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không vì chuyện này, bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu."

Tần Lục Trác: "..." Anh không phải có ý này.

Cũng mày anh không định tiếp tục giải thích, đơn giản là càng nói càng bôi đen. Sau khi anh đem chậu của Tần Tiểu Tửu đặt dưới đất, thì chuẩn bị xoay người vào toilet, lúc nãy anh đã đánh răng rửa mặt, lại nhớ ra hôm nay phải gặp khách hàng, nên đem râu cạo một chút.

Kết quả lúc anh vào toilet, cạo râu xong, vừa mở cửa kính phòng tắm, liền nhìn thấy một bộ nội y màu đen, đang treo trên giá.

Anh rửa mặt lúc sáng sớm, sau đó lại vội vàng ra ngoài, nên không hề đẩy cánh cửa này ra.

Lúc này nhìn thấy, nhất thời sửng sờ ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt, màn phong cảnh kiều diễm vừa thấy lúc sáng sớm lại hiện lên trong đầu, vừa vặn là hình ảnh lúc cô gái với mái tóc hơi lộn xộn đang ngồi trên giường, chuẩn bị rời giường, con mèo nhỏ trắng tuyết vui vẻ cong người nằm trong ngực cô, tiếp đó áo cô bị hở ra một nửa, lộ ra đầu vai trắng tuyết, còn có đường cong ở ngực trắng nõn.

Cầm thú, Tần Lục Trác quay đầu, thấp giọng mắng chính mình một câu.

Thế nhưng trong người lại nổi lên một cổ khô nóng, anh là đàn ông, hơn nữa lại còn là một cơ thể đàn ông bình thường cùng với thời gian dài không giải quyết, anh đương nhiên hiểu rất rõ thói hư tật xấu này của đàn ông.

Vì vậy anh nhanh tay lấy vòi nước, mở vòi nước lạnh bên kia, hứng một bụm nước.

Lách tách, một giọt đỏ tươi rơi xuống bụm nước trong lòng bàn tay anh, sau đó tan ra.

Tần Lục Trác ngẩng đầu, liền nhìn thấy người trong gương đang chảy máu mũi.

Đáy lòng anh thầm mắng một câu, rồi nhanh chóng lấy nước lạnh rửa sạch.

Vừa tắm, đáy lòng anh vừa nghĩ,Thời tiết Bắc Kinh, thật mẹ nó nóng.

Đúng, chính là quá nóng.

Suy nghĩ này mới lướt qua, anh liền cắn răng, đáy lòng hung hăng nghĩ.

Úy Lam ít khi có bữa sáng thịnh soạn như vậy, Tần Lục Trác như sợ không đủ ăn, không chỉ mua sữa đậu nành bánh quẩy, còn có đậu phụ não với bánh bao nhỏ, nam bắc đều có, món nào cũng chưa động tới.

Chờ khi cô mở nắp chén sứ nhỏ màu trắng, mới phát hiện bên trong chính là cháo đậu xanh.

Món này vô cùng ngon miệng.

Ừ, chay mặn phối hợp đều nghĩ kỹ rồi.

Chỉ là cô đợi nửa ngày, cũng không thấy Tần Lúc Trác trở lại. Chủ nhà chưa trở lại, cô cũng không tiện động đũa trước, dứt khoát đi tới cửa tìm anh.

Ai biết vừa mới tới cửa phòng tắm đã thấy Tần Lục Trác đẩy cửa đi ra, sắc mặt âm trầm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên một trận gió lốc.

"Tần đội trưởng, anh không ăn bữa sáng sao?"

Tần Lúc Trác nhìn cô, sắc mặt vẫn không được tốt lắm, bất quá giọng nói vẫn còn khách khí: "Cô ăn trước đi"

Úy Lam: "Cùng nhau đi"

Nói xong, cô duỗi tay kéo ống tay của anh, Tần Lúc Trác kháng cự lui lại phía sau một bước, dường như rất không muốn Úy Lam chạm vào mình.

Anh thấp giọng nói: "Tôi đi thay quần áo khác, cô ăn trước đi"

Úy Lam nhìn anh vội vã đi vào phòng, có chút không giải thích được. Cho đến khi cô đi vào toilet, thấy cửa kính bị mở ra, cùng với bộ bội y màu đen treo trên giá, giờ phút này còn đang nhẹ nhàng lắc lư.

Gương mặt Úy Lam nhất thời đỏ lên.

Tối hôm qua sau khi cô thay xong quần áo, lại quên mất chúng.

Chờ Úy Lam đem chúng xử lý xong, cũng không đi gọi Tần Lục Trác ra ăn bữa sáng nữa, chính mình lặng lẽ uống xong sữa đậu nành, lúc sau anh mới từ trong phòng đi ra.

Tần Lục Trác ăn rất nhanh, không lâu đã ăn xong một lồng bánh bao nhỏ, rồi liền dẫn Úy Lam ra cửa.

Lúc hai người xuống lầu, vừa lúc gặp một bà cụ đang cháu gái đi học, cô bé thấy anh từ xa, liền hỏi: " Chú Tần, hôm nay cháu có thể đến nhà chú thăm Tiểu Tửu không?"

Bà cô bé nhẹ cầm lấy tay cháu gái mình, nhanh chóng nói xin lỗi với anh: " Đứa nhỏ không hiểu chuyện, luôn làm phiền cậu "

Tần Lục Trác trời sinh mặt lạnh, nhưng đối với người già hay trẻ nhỏ, thật ra rất ôn hòa.

"Nếu hôm nay chú tan làm sớm, cháu có thể đến đây."

Tiểu cô nương được cho phép xong, vui vẻ nhảy nhót tại chỗ. Bà nội cô bé đứng một bên, lặng lẽ quan sát Úy Lam một phen, lúc này mới mở miệng: "Đây là bạn gái cháu sao? Lớn lên thật xinh đẹp a"

Ai ngờ bà vừa nói xong, cháu gái nhỏ lại còn gật đầu phụ họa, "Chị ơi, chị so với minh tinh trên TV còn xinh đẹp hơn"

Tiểu cô nương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nói: "Càng xinh đẹp hơn Baby đi "

Từ lúc Running Brothers phát sóng, vị nữ minh tinh này liền trở thành nữ thần của học sinh tiểu học, so với nữ thần của mình còn xinh đẹp hơn, tất nhiên đây chính là lời khen ngợi rất cao.

Úy Lam cười chào lại: "Cảm ơn, em chuẩn bị đi đến trường sao?"

Vừa được nhắc, bà liền hô một tiếng, vừa cười vừa nói: "Sau này lại nói, phải nhanh chóng dẫn đứa nhỏ đến trường học, nếu muộn, lại khóc mất"

Vì thế, bà liền cầm tay cháu gái mình, trong ánh nắng sớm, nhanh chóng cất bước.

Sau khi họ rời khỏi, Tần Lục Trác yên lặng liếc mắt nhìn Úy Lam, ý vị thâm trường, sau đó mới nhấc chân đi về phía trước.

Úy Lam đuổi theo: "Anh thấy tôi với Baby ai đẹp hơn?"

Tần Lục Trác nhìn cô, vẻ mặt chỉ có hai chữ, nhàm chán.

" Vậy chính là anh nghĩ tôi đẹp hơn rồi"

Giọng nói của cô kéo dài, mang theo một tia khẳng định.

Sáng sớm đầu mùa đông, ánh mặt trời chiếu lên người cũng không cảm thấy ấm áp, trên cành cây cao còn vương sương trắng, mở miệng, khí nóng màu trắng quanh quẩn xung quanh. Anh mặc áo khoác màu xanh đen, đi về phía trước đón ánh nắng, đi bên cạnh còn có một cô gái cao gầy xinh đẹp.

Cô nói xong, người đàn ông quay lại nhìn cô, như cố ý, nặng nề mà nói: " Không có"

" Không bằng cứ coi đó là lời chào hỏi đi"

Trước đây Úy Lam cũng từng hỏi anh, nhưng lần đó anh chỉ liếc mắt nhìn cô, ngay cả lời cũng lười nói.

Nhưng lần này, anh lại nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt kiên định phản bác.

Chỉ là anh vừa nói xong, Úy Lam liền đứng tại chỗ, khẽ giật mình.

Sau đó, hai bước đuổi kịp, lần này lại không nói gì, chỉ là khóe miệng mang theo một ý cười đạt được mục đích.

Bởi vì Úy Lam không lái xe đến đây, nên Tần Lúc Trác tiện đường đưa cô đến phòng làm việc, rồi mới lái xe đến công ty mình. Buổi sáng có khách hàng nên Úy Lam tắt điện thoại, chuyên tâm tiếp đãi người đến tư vấn.

Lúc tiễn khách ra cửa, Úy Lam liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sô pha ở sảnh lớn.

"Tiếu đội trưởng?" Úy Lam không nghĩ đến Tiếu Hàn lại ngồi trên ghế sô pha dành cho khách đến tư vấn.

Cô mỉm cười nhìn anh ta, thản nhiên nói: " Đừng nói với tôi, anh đến đây là để tư vấn"

Tiếu Hàn: "Bác sĩ Úy, có thể vào trong nói chuyện không?"

Một tiếng bác sĩ này nói ra làm Úy Lam hơi cau mày. Cô trước gọi nhân viên pha hai ly cà phê, rồi dẫn Tiếu Hàn vào phòng làm việc của mình.

Vừa vào cửa, Tiếu Hàn đã nói: "Kỳ thực chuyện là như vậy, vụ án hiện tại vẫn không có đầu mối nào, bất quá Trần Vũ đã bị chúng tôi mời về điều tra. Nhưng gia đình anh ta bối cảnh thâm sâu, chỉ vừa mới gọi đến được một tiếng, điện thoại liền gọi đến cục, nói là người không có vấn đề, nhanh chóng thả ra, bằng không lại ảnh hưởng không tốt."

Úy Lam yên tĩnh lắng nghe.

Tiếu Hàn thẳng thằng nói, " Sở dĩ chúng tôi muốn cô, lại...kiểm tra Trần Vũ một lần nữa, cạy miệng của anh ta ra"

Úy Lam lập tức nói: "Trần Vũ biết tôi, anh ta nghe lời của tôi nói ra, sẽ cảnh giác, cũng sẽ không dễ dàng lộ ra sơ hở"

Tiếu Hàn sửng sốt, nhớ ra Úy Lam là bác sĩ tâm lí của Trần Cẩm Lộ, anh của cô ấy nhận thức Úy Lam, ngược lại cũng không kỳ quái.

Anh ta cười khổ,....., Úy Lam lại nói: " Nhưng tôi có thể giúp các anh"

Tiếu Hàn vui vẻ nhìn cô, chỉ thấy Úy Lam từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi đi tới bàn làm việc trước cửa sổ sát đất, cho đến khi cô quay đầu lại, ánh nắng bao bọc xung quanh người cô, nét mặt cô tươi cười như hoa hỏi: " Nhưng mà Tiếu đội trưởng, anh nên biết phí tư vấn của bác sĩ tâm lý không thấp a, mà tôi còn thu phí một ngàn một giờ"

Một ngàn....

Tiếu Hàn trong đầu nhẩm tính, nhất thời hai mắt trợn to nhìn về phía cô, cướp tiền cũng đừng cướp khoa trương như vậy chứ?

"Cho nên nếu tôi giúp cảnh sát điều tra, cũng không thể không có báo đáp lại a"

Báo đáp...lại?

Hai chữ này ở trong đầu Tiếu Hàn lăn một vòng, cũng may làm cảnh sát hình sự nên vốn nhạy cảm, trong nháy mắt liền ý thức được nếu Úy lam nói báo đáp lại, khẳng định không phải là tiền.

Nếu là tiền, dù có đem bán mính mình, cũng không trả cho cô được nhiều như vậy.

Cho nên anh ta nói: " Bác sĩ Úy, cô muốn báo đáp như thế nào?"

Úy Lam xoay người, đuôi mắt nhẹ nhàn cong lên, " Tôi nghĩ tôi và vị Tần đội trưởng phối hợp khá tốt, nếu tôi tham gia vụ án này, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ tiếp tục tham gia"

Tiếu Hàn: "..." còn không bằng cô thu tiền đi.

Chỉ là khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ cười hờ hững đó của Úy Lam, đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Lúc Tần Lục Trác tới đã là ba giờ chiều, mà Trần Vũ bị mang về cục cảnh sát đã được bốn tiếng.

Úy Lam vẫn yên tĩnh tránh mặt ở một phòng khác nhìn anh ta, không hỏi thì không lên tiếng.

Tiếu Hàn vừa tiếp tục tìm chứng cứ, vừa suýt chút nữa quỳ lạy Tần Lúc Trác, cuối cùng vẫn đợi được vị đội trưởng tiền nhiệm lần thứ hai quý báu đến miếu nhỏ Cảnh Sơn phân cục này của bọn họ.

Lúc Tần Lục Trác tới, đại khái cũng hiểu tại sao Tiếu Hàn lại gấp gáp mời anh như vậy.

Khi anh thấy Úy Lam ngồi bên trong thì một chút cũng không thấy ngoài dự đoán.

Sắc mặt anh âm trầm, cả người anh vốn cao lớn, cứ như thế đứng sừng sững trước mặt Úy Lam đang ngồi đó, dù cô có ngẩn nửa đầu, cũng không thể nào thấy rõ mặt anh.

"Cô..." Tần Lục Trác nhíu mày, ẩn nhẫn tức giận.

Ai ngờ người đang ngồi lại nhìn thẳng anh, con ngươi đen nhánh, nhẹ giọng nói: " Trợ lý Tần, chúng ta cùng nhau vì nhân dân phục vụ nào"

Phanh, cơn tức giận dưới đáy lòng tích góp từng chút một của Tần Lục Trác liền nguội đi, trong nháy mắt đã tiêu tan thành mây khói.

Anh hình như thật sự có chút không thể kháng cự được cô gái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.