Phiến Đá Màu Xanh Thẳm

Chương 22



"Trần Hồng Nguyên đã mất khả năng sinh sản."

Toàn bộ phòng theo dõi là một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ Tần Lục Trác ra, những người khác đều ngơ ngác nhìn nhau.

Tề Hiểu có chút không dám tin hỏi lại: "Trần Vũ nói cô biết chuyện này?"

Bọn họ đều cho rằng Trần Vũ đã nói gì đó vô cùng bí mật với Úy Lam, kết quả lại là ba anh ta mất khả năng sinh sản.

Chuyện này cũng quá buồn cười đi?

Tiếu Hàn vỗ xuống đùi một cái đét, đứng lên, vẻ mặt phấn khởi.

Anh nhìn chằm chằm màn hình, Trần Vũ trong phòng thẩm vấn trước mặt đang ngồi yên lặng, anh nói: "Trần Hồng Nguyên không có khả năng sinh con, cho nên Trẫn Vũ mới yên tâm để Đỗ Như Lệ bên người ông ta. Ai ngờ Đỗ Như Lệ cũng thật không an phận, lại còn cùng người khác nảy sinh tư tình. Cho nên rất có khả năng hung thủ là người có gian tình với Đỗ Như Lệ."

Tiếu Hàn lại xem báo cáo pháp ý vừa được đưa tới kia.

Lại nói tiếp: "Đây cũng là lí do tại sao Đỗ Như Lệ lại bỏ đứa bé này, nếu như đây thực sự là con của Trần Hồng Nguyên, dựa theo lợi ích lớn nhất mà nói, cô ta phải sinh ra bằng được"

Cũng vì là không phải, nên Đỗ Như Lệ chỉ có thể lén lút bỏ đi.

Úy Lam: "Hai ngày nay các anh điều tra các mối quan hệ của Đỗ Như Lệ, có tìm được manh mối gì không?"

Tề Hiểu cười khổ: "Điện thoại của Đỗ Như Lệ bị mang đi, đoán rằng lúc này còn không biết bị ném tới nơi nào. Về phần cô ta, các mối quan hệ của cô ta rất phức tạp, cũng chỉ thay đổi vài chỗ làm việc ở Bắc Kinh, sau lại được Trần Hồng Nguyên bao nuôi, tuy không cần tiếp tục đi làm, nhưng bình thường vẫn xuất hiện ở những chỗ ăn chơi như quán bar và KTV, đến người giúp việc ở nhà của cô ta cũng nói, cô ta mời rất nhiều người về nhà, nên không nhớ được."

Tần Lục Trác: "Khẩu cung của người giúp việc đâu?"

Tiếu Hàn thở dài một hơi: "Đã điều tra người giúp việc mấy lần, nhưng không có chút manh mối hữu dụng nào."

Vì Trần Vũ không có nghi ngờ nào, cũng có chứng cứ chứng minh anh ta không đi ra ngoài, qua nửa giờ đồng hồ Tiếu Hàn đã cho người thả anh ta ra ngoài. Cứ giữ lại như vậy nữa, cấp trên không biết lúc nà lại gọi điện thoại tới.

Úy Lam từ trong hồ sơ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, Tề Hiểu thấy thế, chỉ chỉ bên ngoài: "Đội trưởng Tần mới ra bên ngoài gọi điện thoại."

"Anh vẫn còn gọi anh ấy là đội trưởng Tần?" Úy Lam cười hỏi.

Tề Hiểu cười xấu hổ, nhanh chóng nói: "Gọi quen rồi, trong nhất thời không sửa lại được."

Úy Lam như vô ý mà nói: "Nhưng nhớ lại, anh ấy hẳn đã rời cảnh đội cảnh sát được hơn ba ngăm rồi."

Tề Hiểu không ngờ cô lại biết rõ như vậy, cười thật thà, "Lúc tôi mới vào tổ hình sự, lúc ấy vẫn còn đội trưởng Tần. Cô không biết khi đó anh ấy có bao nhiêu oai phong, thực sự, như cục trưởng chúng ta nói, anh ấy trời sinh để làm việc này."

Úy Lam lật vài tờ hồ sơ vụ án, âm nhẹ nhàn trơn nhẵn của trang giấy làm tăng bầu không khí của cuộc trò chuyện.

Cô hỏi: "Anh nghĩ hiện tại anh ấy không oai phong sao? Ông chủ của một công ty hậu cần, giá trị con người không ít a."

Tề Hiểu lập tức xua tay, vẻ mặt phủ nhận nói: "A, không phải là chuyện tiền bạc. Nói thật, trước đây lúc đội trưởng Tần vẫn còn trong đội, anh ấy hay cảm hóa chính nghĩa, hướng tới chân lí. Đội chúng tôi không có ai là không phục anh ấy, chúng tôi làm nghề này đều biết, mỗi ngày đều tiếp xúc với tội phạm, có đôi khi thấy nhiều rồi, cũng sinh ra thất vọng. Mỗi lần đều là đội trưởng Tần an ủi chúng tôi, cho dù có bất cứ chuyện gì, anh ấy chắc chắn là người đầu tiên xung phong đi trước.""

"Anh ấy hẳn là rất thích công việc cảnh sát này đi."

Tè Hiểu gật đầu: "Đó là đương nhiên, chúng tôi  đều một lòng, trong lòng đều không nghi ngờ chính nghĩa, nào có ai lại thích đổi mặt với nguy hiểm."

Úy Lam bị chọc cười, hỏi: "Đây cũng là anh ấy nói?"

Nói thật, bình thường cô vẫn hay thấy dáng vẻ không nói lời nào của anh, cũng không phải không thể tưởng tượng ra được vẻ mặt chính nghĩa cùng với dáng vẻ giảng đạo lí lớn với cấp dưới của anh. Thế nhưng hai ngày nay, bất kể là điện thoại của cô, hay điện thoại của Tiếu Hàn, đều muốn gọi anh đến.

Cô biết trong công ty của anh khẳng định có rất nhiều việc, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại đến đây.

Đại khái, chính là vì đám lửa trong lòng anh, dù có rời đi, vẫn chưa bao giờ dập tắt.

Sau đó, Úy Lam lại hỏi: "Nếu như anh ấy thích làm cảnh sát như vậy, tại sao lại rời khỏi đội cảnh sát?"

Tề Hiểu há mồm, đột nhiên anh ta trợn to hai mắt nhìn về phía Úy Lam, thập phần khẳng định mà nói: " Chuyên gia Úy, cô đây là muốn moi chuyện từ tôi sao?"

Úy Lam mỉm cười: " Bị anh nhìn ra rồi."

Tề Hiểu: "..." Không nên ở cạnh người khi dễ người như vậy.

Úy Lam đóng hồ hồ sơ đưa lại cho anh ta rồi đứng lên, mở cửa, đi ra ngoài. Tầng này vì có phòng thẩm vấn nên người qua lại không nhiều, cô đi ra liền thấy thân ảnh cao lớn đang đứng cạnh cửa sổ.

"Hút thuốc?"

Cô đi tới, lại không thấy điếu thuốc nào trên tay anh.

Thật ra Tần Lúc Trác đang gửi tin nhắn, ngón tay anh gõ trên màn hình, không bao lâu, liền tắt điện thoại, đoán chừng việc cần nói đã nói xong.

Úy Lam thấy anh bỏ tay lại vào trong túi, "Công việc bận rộn như vậy, không ảnh hưởng đến anh chứ?"

Rốt cuộc, Tần Lục Trác buồn cười nhìn cô, tuy không nói chuyện, thế nhưng biểu tình trên mặt lại rõ ràng: Tôi bận rộn như vậy còn bị gọi đến, rốt cuộc là do ai ban tặng?

Bất quá lần này Tần Lục Trác lại không nói ra những lời châm biếm thường ngày, chỉ nhàn nhạt nhìn cô, "Phí thanh toán mỗi giờ một ngàn, cô không phải cũng rất rảnh sao "

Úy Lam hơi kinh ngạc, đột nhiên hé miệng cười nói: "Đến lương của tôi anh cũng biết, đúng là đặc biệt quan tâm tới tôi a."

Tần Lục Trác cười châm biếm.

Úy Lam dơ tay, chọc khuỷa tay anh, "Nếu như cùng anh nói chuyện, tôi có thể miễn phí."

Lông mày của Tần Lục Trác nhăn lại, liếc mắt nhìn cô, trực tiếp từ chối: "Tôi không cần."

Úy Lam cũng không tức giận, gật đầu: "Đừng vội từ chối, nếu sau này anh cần, lời của tôi vẫn còn tác dụng."

"Có tật xấu, phải cùng người khác nói chuyện phiếm đúng không?"

Tần Lục Trác từ trong túi móc ra một bao thuốc, nhưng bóp trong tay nửa ngày, bên trong cũng không rơi ra một điếu.

Khí trời bên ngoài mù mịt, cả bầu trời là một màu xám u ám, đem cả vùng đều bao phủ một hương vị xơ xác tiêu điều.

Úy Lam nhìn lên bầu trời, đột nhiên nở nụ cười: "Không biết bao giờ thì tuyết rơi, nói không chừng là ngày hôm nay đó?"

Cô quay đầu đánh giá bên ngoài, vẻ mặt trở nên có chút chờ mong.

Tuyết đầu mùa rơi, luôn làm người khác mong chờ như vậy.

Tần Lục Trác: "Dự báo thời tiết nói, tuần này vẫn chưa có tuyết."

Đến giờ cơm, ai cũng không có tâm trạng ăn uống, tổ nhân viên ra ngoài làm việc còn chưa trở lại. Tuy không tìm thấy điện thoại của Đỗ Như Lệ, nhưng tổ kỹ thuật đã giải được mật mã Weibo cùng lịch sử tin nhắn trò chuyện trên Wechat của cô ấy.

Chỉ là trên Weibo, phong cách của cô ấy đều là chia sẽ cuộc sống của mình, một tấm ảnh, nhìn như vô ý, nhưng lại hiện đầy sản phẩm với nhãn hiệu sa sỉ, biệt thự, người giúp việc, siêu xe, cho dù nhìn như thế nào, đều là cuộc sống của một bạch phú mỹ sinh đẹp.

Dù đã giải được mật mã, đọc tin nhắn, cũng toàn là các cô gái ngây thơ biểu đạt sự cực kỳ hâm mộ đối với cuộc sống của Đỗ Như Lệ, hầu như không có manh mối hữu dụng nào.

Mãi cho đến hơn bảy giờ, Tiếu Hàn gọi mọi người đi nhà ăn ăn cơm.

Lần này anh ta đặc biệt nhờ dì ở nhà ăn làm tiểu táo, lúc đến nhà ăn, cơm nước đều đã được dọn lên bàn.

Tiếu Hàn cười nói: "Dì Hoàng, cảm ơn dì."

Dì lắc đầu: "Các cậu phá án vất vả như vậy, tôi làm một chút đồ ăn này có tính là gì."

Dì Hoàng vừa thấy Tàn Lục Trác, định hỏi thăm, lại thấy Úy lam bên cạnh, liền nói: "Vị này không phải là cô gái lần trước đi cùng cậu, lần trước nhìn các người cùng nhau..."

Úy lam hé miệng cười.

Tần Lục Trác giải thích: "Cô ấy là người trong đội mời về cố vấn."

Dì Hoàng nghe xong liền cảm thấy mất mát, nhịn không được đem Tần Lục Trác kéo tới bên cạnh, thấp giọng nói: "Dì đã lâu không gặp anh, biết có vài lời nói anh khẳng định không muốn nghe. Nhưng anh cũng nên suy nghĩ đến chuyện của mình một chút, gặp được cô gái thích hợp, ngàn vận lần đừng cảm thấy ngượn ngùng, thời điểm nên chủ động thì chủ động."

Tuy dì Hoàng đã tận lực hạ giọng, Úy Lam vẫn nghe được vài câu

Úy Lam tiến lên ngồi xuống, không bao lâu, Tần Lục Trác cũng lại đây. Cố tình chỉ còn lại một chỗ bên cạnh cô. Vì vậy anh như mong đợi, trực tiếp ngồi xuống.

Dì Hoàng: "Nếu cơm không đủ, thì gọi dì một tiếng."

Tề Hiểu cao giọng nói: "Cảm ơn dì Hoàng, cháu nhất định sẽ ăn ba chén cơm."

Người nấu cơm có lẽ đều thích nhìn người khác ăn nhiều, dì Hoàng cười nói: "Cứ việc ăn, cơm còn rất nhiều, đảm bảo ăn no."

Tiếu Hàn lại nói: "Dì mau tan tầm đi, dì cứ đi trước, đừng để ý tới chúng cháu."

Dì Hoàng cười: "Ô hay, dì đây rất nhẹ nhàng, không có chuyện gì. Lại nói tiếp dì là đầu bếp nhà ăn cấp nhà nước, so sánh với đầu bếp tư nhân thì khá hơn nhiều, đi làm tan tầm đều đúng giờ, cuối tuần còn có ngày nghỉ."

Úy Lam đang bưng chén, yên tĩnh ăn cơm.

Những lời của dì Hoàng vừa tiến vào đầu cô, đột nhiên, giống như có một ngọn đèn sáng lên, những chỗ mù mịt đã được chiếu sáng không ít.

Cô liền đứng lên, trực tiếp kéo theo cánh tay của Tần Lục Trác bên cạnh.

"Đi với tôi."

Tần Lục Trác liếc mắt nhìn cô, cư nhiên lại thực sự yên lặng tùy ý cô lôi kéo chính mình.

Cô đi nhanh một đường, vốn là kéo cánh tay anh, sau lại trực tiếp nắm cả bàn tay của anh, đem người một lần nữa mang vào phòng giám sát.

Cho đến khi cô lật khẩu cung của người giúp việc của Đỗ Như Lệ ra, đem một đoạn trong đó chỉ cho Tần Lục Trác xem.

Ở chỗ này của khẩu cung, người giúp việc nói đêm đó, bà ấy sở dĩ không có ở nhà vì Đỗ Nhưu Lệ cho bà ấy nghỉ.

Mà loại cho nghỉ này cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi lần người giúp việc rời khỏi biệt thự, đều gặp bảo vệ ở cổng, cho nên có bảo vệ ở cổng có chể chứng minh lời khai của bà ấy.

"Ngẫm lại, một người ở tầng lớp dưới chót đột nhiên có tất cả. Cô ấy hận không thể điên cuống mà khoe khoang một đống của cải này, giống như lời của người giúp việc đã nói, lúc bà ấy vừa đến, Đỗ Như Lệ đối với bà có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, hận không thề nhìn chằm chằm lúc bà ấy làm việc. Người như vậy, tại sao lại chỉ động cho người giúp việc nghỉ ngơi."

Đặc biệt là người giúp việc kiểu này.

Tần Lục Trác: "Bởi vì cô ta muốn cùng người yêu yêu đương vụng trộm ở biệt thư..."

"Cho nên Tiếu Hàn bọn họ không cần tìm đọc ghi chép ra vào của biệt thự mấy tháng gần đây, bọn họ chỉ cần điều tra video những ngày nghỉ của người giúp việc, sẽ tìm ra manh mối."

Úy Lam nghe anh nói thì mỉm cười, đột nhiên nhón chân lên, duỗi tay bưng mặt của Tần Lục Trác.

"Anh làm sao lại thông minh như vậy chứ."

Một đời đàn ông của Tần Lục Trác, đại khái thế nào cũng không nghĩ đến, anh sẽ có một ngày như vậy.

Lời tác giả:

Trác gia: Tôi nên phản ứng lại  thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.