Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 104: Chủ động đẩy ngã




Trong phòng tràn ngập hương hoa thơm ngát cùng mùi men rượu nồng.
Nhiệt độ không ngừng lên cao, đem hỗn hợp hương thơm thiêu đốt như nước sôi dâng trào 100 độ C.
Không biết có phải vì uống rượu, hay áp lực lâu ngày, cả người Tang Cẩn rất nóng, cũng vô cùng hồi hộp, trong cơ thể có luồng điện qua lại không ngừng khiến cô khó chịu.
Nụ hôn nồng nhiệt tựa hồ không thể trấn an tâm trạng, cô đột nhiên đứng dậy, nhấc chân, ngồi lên người anh. Hai tay cô ôm đầu anh, hôn càng mãnh liệt.
Cô vừa ngồi xuống đã vô tình đụng phải hạ thân đã dựng thẳng của anh, cả người như bị lửa thiêu đốt, anh ôm chặt cô, đem cả người cô cử động lên xuống.
Hai người dường như sắp hợp thành một lại đột nhiên tách ra.
Tang Cẩn thấy anh nhíu mày, như đứa trẻ cậy mạnh làm sai, cô không biết phải làm thế nào, chỉ thở hổn hển nói: "Em... Không phải cố ý."
Cô còn muốn nói cả người ngồi lên anh, có phải khiến anh cảm thấy nặng, cảm thấy đau lắm không... Mấy vấn đề này bị cô cố gắng nuốt vào bụng, cô nghiêng đầu, tránh cái nhìn của anh.
Lồng ngực anh vẫn không ngừng phập phồng lên xuống, khóe môi cong lên: "Em chỉ vô tình cố ý, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng tới đại cục."
Bàng Lỗi vừa nói vừa nhích ra ngoài, tránh không để tiếp xúc với cô. Vừa rồi nếu không phải anh phản ứng nhanh... Anh lập tức dừng suy nghĩ lại, trong lòng vẫn còn vui sướng, bởi vì khó khăn lắm mới thấy cô chủ động như vậy.
Tang Cẩn quay đầu nhìn anh: "Cái gì là đại cục?"
"Chờ anh trở về, sức khỏe em cũng đã khá hơn, chúng ta sẽ có thể tái chiến ba trăm hiệp."
"... Hiện tại... Không được sao?" Nói xong, cô lập tức dúi đầu vào khuỷu tay anh, giọng nói nhẹ nhàng như hoa rơi trong gió.
Tang Cẩn thật không ngờ bản thân sẽ hỏi như vậy, điều đó không phải chứng minh cô rất "đói khát" hay sao? Nhưng cô càng nghĩ càng không thể lý giải, trong lòng cũng tồn tại khúc mắc như vậy.
"Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi một tháng, anh sẽ cố nhịn." Bàng Lỗi muốn bế cô về giường, kêu cô đi ngủ, còn mình chờ cô ngủ rồi sẽ ra sân bay.
Tâm tư của anh cô đương nhiên biết, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, vì sao phải nhất định nghỉ ngơi một tháng chứ? Cô đâu phải đang ở cữ đâu?
Tang Cẩn đè anh lại, lần này đã có kinh nghiệm, cô không trực tiếp ngồi lên người anh, đầu gối quỳ bên sườn, hai tay cầm gương mặt tuấn tú đó, chủ động hôn.
Hai tay Bàng Lỗi vừa mở ra đặt hai bên sô pha, đôi môi đỏ mọng của cô gái đã bịt kín miệng anh. Tâm trí anh như thu nhỏ lại, ở giữa xuất hiện khoảng trống.
Đôi môi của cô gái trượt từ trên xuống dưới, quyến luyến không rời.
Người đàn ông vừa mới khống chế dục vọng, dưới sự nhẹ nhàng của cô, ngọn lửa trong cơ thể cũng dần dần dâng lên như diều gặp gió.
Trong lòng anh không ngừng lo lắng cho sức khỏe của cô, lý trí và cơ thể giao chiến như thủy triều muốn xua tan dục vọng.
Cô gái trước mặt lại hôn anh, hơn nữa mỗi lúc một gần điểm nhạy cảm.
Môi cô đã không còn nhấm nháp môi anh, đầu lưỡi linh hoạt đã nhẹ nhàng khiêu khích hàm răng, xuyên qua đó mà tấn công vào trong khoang miệng.
Anh như cảm thấy có ngọn lửa thật lớn xâm nhập vào miệng, xuyên qua khí quản đi thẳng vào phổi, lan tràn khắp người anh.
Thích ứng một lát trong miệng anh, cô bắt đầu dụ dỗ chiếc lưỡi bên trong, một lần, anh có thể nhịn, hai lần, anh vẫn tiếp tục nhịn, nhưng lần thứ ba, anh... Đã không chịu nổi.
Bàng Lỗi nhanh chóng ôm cô, một tay ôm eo, một tay để sau gáy, đem cơ thể cô ấn chặt vào người.
Lực của anh càng khiến lưỡi cô không chịu an phận, nhưng nó từ từ chậm lại, khiến anh cảm thấy từng tế bào trên người đều bị châm lửa.
Thân thể anh qua từng hành động của cô hiện tại đã bành trướng không thể khống chế, cái cảm giác sung huyết không ngừng dày vò. Từ lúc ở cùng cô, cái cảm giác này thường xuyên xuất hiện, hơn nữa như một chất nghiện, lần nào cũng phải nghĩ tới cô để giải quyết. Giờ phút này, cảm xúc mãnh liệt đã bao phủ toàn bộ lý trí của anh.
Anh đột nhiên ôm cô ngồi thẳng lên người, một tay vẫn ôm ngang eo, tay còn lại sắp xếp chân cô đặt bên hông anh.
Một chân khác của cô, không cần anh động thủ, tự cô đã kẹp lấy thắt lưng anh, hai tay ôm anh thật chặt.
Tất cả hành động này nếu tiến hành cùng lúc, nụ hôn nồng nhiệt kia vẫn tiếp tục, không hề gián đoạn.
Hai tay Bàng Lỗi chạm xuống mông cô, đứng dậy, như ôm một đứa trẻ, anh ôm cô đặt lên chiếc giường màu trắng.
Khoảng cách từ sô pha tới giường không tính là xa, nhưng đối với họ, mỗi một giây là sự giày vò tới cực điểm, mỗi một bước như xa vạn dặm.
Bước đi của anh như bay, giống như hận không thể lập tức tới nơi cần tới.
May là vẫn còn việc giúp hai người xoa dịu ngọn lửa, bọn họ tiếp tục hôn, mãi tới khi lên giường, anh mới buông cô ra, từ từ đặt cô nằm xuống. Sau đó anh hôn cô như không thể dừng lại.
Anh vừa hôn vừa cố gắng cởi áo ngủ, áo lót, quần lót trên người cô. Trong lòng bất giác thở dài, cô gái này mỗi lần tắm xong sao lúc nào cũng quấn mình giống chiếc bánh chưa vậy?
Lần này anh cởi nội y của cô vô cùng thuận lợi.
Anh tiếp tục hôn, cánh tay với tới ngăn kéo đầu giường sờ soạng, tìm thứ đã mua nửa tháng trước.
Tang Cẩn nằm trên giường, nội tâm vô cùng kích động. Lúc này cô không còn cuồng nhiệt như ở trên sô pha, đầu óc cũng thanh tỉnh được một chút, cô nghe tiếng ngăn kéo bị rớt ra, sau đó là tiếng "Sột soạt".
Hiện tại cô mới biết được phòng tuyến của anh rốt cuộc cũng bị cô công phá.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy vui sướng, hơn nữa còn có cảm giác thành tựu mà trước kia chưa từng có, bởi vì trên phương diện giường chiếu này anh luôn là người chủ động.
Cánh môi hai người đột nhiên xa cách, sức nặng trên người cô cũng theo đó nhẹ đi.
Tang Cẩn híp mắt nhìn hai chân đang quỳ bên cạnh, người đàn ông cao cao tại thượng kia nhanh chóng cởi áo ngủ của mình, trên tay còn cầm một chiếc bao cao su.
Lúc này, không giống khi trước quay đầu tránh đi, cô theo dõi từng động tác của anh, nhìn anh mang bao vào, bên trong xuất ra một chất dịch trong suốt.
Không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại, bởi vì anh phát hiện cô gái đang nằm trên giường vẫn luôn nhìn anh. Hành động này chẳng hề giống cô, chẳng lẽ nhờ có men rượu, cô đột nhiên trở nên phóng khoáng hơn sao?
Vấn đề là, bị cô nhìn như vậy, anh ngược lại cảm thấy không được trôi chảy như trước. Anh cúi người hôn lên mắt, lên mũi cô, rất nhanh đã chặn miệng cô lại. Anh vừa hôn vừa hoàn thành một công việc khác ở nơi cô không nhìn thấy.
Chỉ là, vấn đề lại tới.
Như thường ngày, anh một bên hôn cô, một bên vuốt ve thân thể của mình, bên dưới sẽ ma sát tìm kiếm trung tâm của cô. Bọn họ đã trải qua rất nhiều lần, cho nên anh không cần phí thời gian cũng đã tìm thấy.
Thời điểm muốn tiến vào, cô gái lại bắt lấy vai anh, đẩy ra. Tất cả sức lực của anh đều tập trung vào bên dưới, cho nên hoàn toàn không nhận ra hành động này.
Kết quả, cô dễ dàng đẩy ngã anh, vị trí của hai người trong nháy mắt đã nghịch chuyển.
Không biết có phải do cồn kích thích không, Tang Cẩn cảm thấy như có một luồng khí muốn xé rách thân thể cô. Cô đột nhiên muốn xem, nếu không phải do anh làm chủ, giữa bọn họ sẽ như thế nào?
Giờ phút này, hai chân cô quỳ hai bên anh, nhưng thân thể còn chưa vững, thiếu chút nữa đã té ngã, may la anh đúng lúc đỡ cô, để cô ổn định cơ thể.
Động tác này khiến cô cảm thấy thật mất mặt, theo bản năng cô đẩy tay anh ra, tự mình chống lên giường.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, Tang Cẩn không nói gì, chỉ bắt đầu sờ soạng, tìm cách để anh tiến vào thân thể mình.
Cô thử vài lần mới phát hiện chuyện này không dễ như tưởng tượng, cái nơi đó rất trơn, luôn khiến bản thân phải điều chỉnh...
"Ưm..." Bàng Lỗi cắn chặt răng, hai tay ôm eo cô, dùng sức.
Hai người đối diện nhau như vậy hoàn toàn có thể thấy hết biểu cảm của đối phương.
Bàng Lỗi nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ quật cường. Tang Cẩn nhìn anh, ánh mắt cũng thể hiện sự cố chấp, như bất tri bất giác nói với anh, kiên nhẫn một chút, cô có thể!
Vấn đề là mỗi lần động của cô đều trượt xuống, không hề thành công. Cô cứ như vậy mà vô tình kích thích anh, với anh mà nói đó là khổ hình, có mấy lần đã khiến anh thất thủ.
Bàng Lỗi muốn nhịn cũng không được, anh muốn đẩy cô xuống, tự mình làm.
Anh hít một hơi thật sâu, đè nén kích động trong lòng, hai tay giữ chặt eo cô, nói nhỏ: "Lấy tay giữ vững."
"Hả?" Nhất thời Tang Cẩn không hiểu, anh nói cô giữ vững cái gì? Đương nhiên cô rất nhanh liền hiểu được, anh khẳng định không phải kêu cô đỡ lấy vai anh, bởi vì chính anh đã ôm thắt lưng cô.
Gương mặt trắng hồng của cô như ánh bình minh, bàn tay bé nhỏ sờ soạng nơi đó của anh tìm nơi của mình. Gần như đồng thời, anh giữ chặt eo cô, đem thân thể bên trên dùng sức nhấn xuống.
"..." Bị anh nhấn một cái, Tang Cẩn thiếu chút đã rên ra tiếng, nhưng vừa mở miệng thở dốc, cô mới phát hiện cổ họng khô như bị lửa thiêu.
Một khắc đó, thân thể cô như có con dao sắc bén đi vào. Đầu óc trở nên trống rỗng, hô hấp cũng không thông, linh hồn như rời khỏi xác.
Cuối cùng vẫn là người đàn ông đó kéo cô về hiện thực. Anh lại hôn cô, cánh tay đỡ thắt lưng cô dần di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng dùng sức đẩy tiếp.
Thân thể anh lại lần nữa lên xuống, nơi đó của cô đã hoàn toàn bao lấy.
Cứ như thế, lặp đi lặp lại.
Anh như một danh sư, cô là cao đồ. Cô lập tức lấy lại thế chủ động câu dẫn anh, vòng eo mảnh khảnh bắt đầu chuyển động không ngừng, tiết tấu vô cùng hoàn mỹ.
Cô động, anh cũng động, hai người phối hợp nhịp nhàng, ngay cả mồ hôi cũng cùng rơi ra.
Qua một hồi, cô rốt cuộc cũng mệt mỏi, nhưng anh vẫn còn dũng mãnh như hổ, càng làm càng hăng. Anh lập tức đoạt lấy quyền chủ động trở về.
Trước mắt đã trở nên mơ hồ, Tang Cẩn chỉ cảm thấy anh lên xuống trên người mình không ngừng, mồ hôi của anh cùng cô hợp lại cùng một chỗ, nhẹ nhàng bốc lên thành khói lượn lờ.
Dưới sự chủ động của anh, trận chiến do cô bắt đầu rốt cuộc cũng tới phần cao trào. Có lẽ vì giai đoạn trước do cô động, tích tụ trong người anh cuối cùng bùng nổ mãnh liệt hơn bình thường.
Thời khắc đó, Tang Cẩn như lạc vào khoảng hư không vắng vẻ, nơi đó chỉ có mình anh.
.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.