Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 33: Cảm động



Đây là cuộc sống, là tính người, vì thế tôi không thể cố sức kéo bọn họ ra khỏi bóng tối.


Tang Cẩn nhanh chóng lau khô nước mắt, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đúng lúc đối diện với cặp mắt quen thuộc kia.
"Triệu Ngọc Hoa đối xử với con gái của mình tựa như cỏ rác khiến lòng tôi nguội lạnh. Trường học cũng vì chuyện này mà khiến tôi mất đi lòng tin, bọn họ chỉ vì tự bảo vệ mình mà che giấu chân tướng. Tất Minh thờ ơ, đối với chuyện bạn cùng phòng lại mong tránh còn không kịp. Tiêu Vũ San độc ác, tự nguyện để kẻ xấu lợi dụng chính mình. Nhưng tôi biết, đây là cuộc sống, là tính người, tôi không thể cố sức kéo bọn họ ra khỏi bóng tối, cho nên tôi chỉ có thể tự thuyết phục mình chấp nhận. Chỉ có Vu Hân, tuy cô ấy từng lùi bước, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn để tôi thấy được tình cảm của con người vẫn còn quanh đây. Tôi có lẽ là vì quá cảm động."
Khóe miệng Tang Cẩn cong lên một tia cười nhạt: "Bây giờ thì tốt rồi. À, vừa rồi nghe Vu Hân nhắc tới một chuyện, thời gian trong di thư của Đàm Tuyết Thiến, tôi cứ cảm giác là từ ngày hôm sau đổi thành ngay trong ngày. Không ai viết thư hay viết nhật ký mà dùng cách nói như vậy. Trong ký túc xá, tôi có xem qua chữ viết của bốn nữ sinh, tuy rằng chỉ có một người viết chữ cẩn thận, nhưng tôi vẫn cảm thấy đây không phải chữ của Đàm Tuyết Thiến, có lẽ là..."
"Tiêu Vũ San." Bàng Lỗi tiếp lời cô.
Tang Cẩn nhìn anh, từ biểu cảm trên khuôn mặt đó cô có thể đoán rằng, anh đã sớm phát hiện ra điểm này: "Vì thế anh nghi ngờ trong những ngày đó Đàm Tuyết Thiến đã có ý định tự tử rồi sao? Xem ra, rất có khả năng chứng trầm cảm của cô ấy không được trị khỏi hoàn toàn. Tôi đoán, hôm đó cô ấy sẽ gọi cho ai đó để tâm sự, có thể là Tiêu Vũ San, hoặc là Vu Hân, Tất Minh thì chắc chắn không phải."
Bàng Lỗi đột nhiên nhìn chằm chằm cô gái đối diện. Rốt cuộc anh cũng biết vì sao thời điểm thảo luận với Chu Tiêu Vạn, suy nghĩ của anh không được thoáng ra. Bởi vì những chuyện anh có thể nghĩ tới, cô cũng đoán ra tám chín phần.
Tang Cẩn không khỏi giật mình, anh vì sao lại nghiêm túc nhìn cô như vậy? Ánh mắt đó cứ như lần đầu tiên quen biết cô.
Cũng may, anh nhanh chóng dời tầm mắt, lần nữa nhìn xuống di thư trong tay: "Bệnh của Đàm Tuyết Thiến không hề khỏi hẳn. Sở dĩ cô ấy có thể cầm cự tới giờ có lẽ là nhờ vào ý chí nào đó, tôi đoán, sức mạnh tinh thần này đến từ Phó Sơn Nhạc. Những bệnh án chứng minh bệnh tình cô ấy có chuyển biến tốt rất có khả năng là do Triệu Ngọc Hoa nhờ bác sĩ viết để giữ thể diện cho gia đình. Chỉ là việc này không liên quan tới chúng ta. Chúng ta chỉ có thể quản việc tìm ra hung thủ, còn việc đạo đức thì không lo được."
Tang Cẩn nghe anh phân tích như vậy, cảm thấy rất có lý: "Triệu Ngọc Hoa là người mê hư vinh, trong nhà có đứa con gái mắc bệnh trầm cảm, đối với bà ấy mà nói khẳng định là chuyện rất mất mặt."
Bàng Lỗi gật đầu: "Vừa nãy cô có hỏi vì sao Tiêu Vũ San vẫn mang đai lưng đó trên người đúng không? Cô giải thích đúng rồi, chính cô ta cũng không biết đai lưng rơi vào tay Tiêu Túc, Tiêu Túc lại dùng thứ đó để giết Đàm Tuyết Thiến. Trước mắt tôi cũng không thể lý giải, nếu dựa theo lời Vu Hân, Tiêu Vũ San vẫn luôn qua lại với cả Lý Nguyên Lãng và Tiêu Túc thì rất khó nói vì sao Tiêu Túc lại có hành động như vậy. Nhưng vừa rồi Vu Hân có nhắc tới quan hệ giữa Lý Nguyên Lãng và Tiêu Túc, từ đó có lẽ sẽ dễ dàng giải thích hơn."
"Điều này có nghĩa là chính bản thân Tiêu Vũ San cũng không biết cô ta chỉ là công cụ câu cá của hai người đàn ông. Hai người này căn bản là đang đùa bỡn, còn muốn giá họa cho cô ta. Nếu cảnh sát tra ra đai lưng trên người Tiêu Vũ San mới là hung khí, cô ta chắc chắn sẽ trở thành người chịu tội thay! Vậy hiện tại phải làm sao đây?"
Tang Cẩn quay đầu nhìn anh, chỉ cần nghĩ tới cảnh Tiêu Vũ San sẽ thay Tiêu Túc chịu tội giết người, toàn thân cô không khỏi rét run.
"Chiều cao của Tiêu Vũ San gần bằng Tiêu Túc, nhưng cô lại không chú ý tới một điểm, chân của Tiêu Vũ San lớn hơn chân của Tiêu Túc. Dấu chân trên vai của Đàm Tuyết Thiến đã được giám định, là của Tiêu Túc. Huống hồ cô còn lấy được tấm màn, cộng thêm quần áo mà Phó Sơn Nhạc cung cấp, tất cả manh mối đều chỉ về anh ta. Cho nên, anh ta không thể trốn tránh trách nhiệm."
Tang Cẩn nhịn không được hỏi thêm một câu: "Từ khi nào thì anh bắt đầu để ý tới chân bọn họ?" Người đàn ông này quan sát cũng quá cẩn thận rồi!
"Lần đầu là ở ký túc xá của Đàm Tuyết Thiến, lần thứ hai là ở xưởng sửa xe của Lý Nguyên Lãng." Ngay từ lúc bắt đầu Bàng Lỗi chỉ là tò mò vì sao bàn chân nhỏ như vậy lại của đàn ông? Về sau anh cũng không ngờ chính nó đã trở thành mấu chốt phá án.
Tang Cẩn sợ ngây người: "Ý anh là, hôm thứ năm chúng ta tới ký túc xá của Đàm Tuyết Thiến, hôm thứ sáu tới xưởng sửa xe của Lý Nguyên Lãng lấy bằng chứng, Tiêu Túc đều xuất hiện sao?"
Bàng Lỗi lấy di động ra, mở một tấm hình đưa cho cô xem.
Tang Cẩn cầm lấy, trên màn hình di động là một tấm hình nhỏ, có lẽ là chụp từ lý lịch, tấm thứ hai là ảnh toàn thân. Trong đầu cô lập tức nhớ tới người đàn ông xử lý thi thể của Đàm Tuyết Thiến, anh ta hình như còn nói chuyện, giục cô mau để người đã mất sớm được an nghỉ. Giọng anh ta khàn khàn, cô còn tưởng anh ta đang bị cảm.
"Hôm thứ sáu ở xưởng sửa xe, anh ta cũng xuất hiện sao?"
"Là vị khách hàng đó."
"Có phải là vị khách Lý Nguyên Lãng kêu Tiêu Vũ San đi tiếp đón không?" Tang Cẩn cẩn thận nhớ lại, lúc đó người nọ hình như đeo kính râm, bây giờ đối chiếu, từ dáng người tới hình dáng khuôn mặt, quả thật rất giống, "Nói như vậy, người này đang rất nóng lòng xử lý thi thể của Đàm Tuyết Thiến. Về sau, anh ta vẫn luôn để ý tới quá trình điều tra của cảnh sát. Anh ta làm việc hoang đường như thế, hơn nữa hành vi lại vô cùng rõ ràng!"
Bàng Lỗi không tiếp lời cô, loại tội phạm như Tiêu Túc này vô cùng phổ biến, anh ta thích trở về hiện trường giết người, dùng phương pháp châm biếm để quan sát cảnh sát. Xem ra, dưới mí mắt của tên sát nhân này, không ai có thể đưa anh ta ra ngoài ánh sáng.
Tang Cẩn cũng trở nên trầm mặc, biểu cảm lộ ra một tia thất vọng: "Nói như vậy, sườn bài phát họa tội phạm tâm lý của tôi bị sai, không có điểm nào phù hợp cả."
Bàng Lỗi nhìn cô gái trước mặt, thuận tay cầm hộp sữa trên bàn, định cắm ống hút rồi đưa cho cô.
Tang Cẩn vội giật lấy: "Để tôi tự làm." Cô nhanh chóng đoạt lấy, sau đó cầm thêm trứng luộc, tự mình bóc vỏ.
Cô lo việc này sẽ khiến người khác hiểu lầm. Cô là vì báo án nên mới được cảnh sát bảo vệ. Bây giờ vụ án đã tra ra manh mối, cô sẽ rất nhanh trở về vị trí của mình.
Bàng Lỗi dựa lưng ra sau, đưa mắt nhìn cô, sau đó lập tức dời đi, thuận tiện giải thích: "Bức họa tâm lý chỉ là dựa vào tin tức đang có trong tay mà ghép lại thành một tấm. Những gì cô nói không sai, chẳng qua, tấm hình này lại bao gồm cả hai người. Tiêu Túc là nhân viên xưởng dệt, chắc chắn biết công dụng của NaOH. Hai người bọn họ còn yêu thích nhiếp ảnh, thỉnh thoảng sẽ có vài tác phẩm đăng trên tạp chí, hơn nữa lại làm quản lý cho công ty người mẫu. IQ cao, tính tình nóng nảy, ưa thích bạo lực, tâm lý biến thái, những điểm này đều phù hợp với Tiêu Túc. Chiều cao trên 1m8, thuận tay trái, hai đặc điểm này phù hợp với Lý Nguyên Lãng. Hung thủ thật sự là Tiêu Túc, toàn bộ sự việc trước sau đều do anh ta lập mưu, bao gồm cả chuyện để Tiêu Vũ San dụ dỗ Đàm Tuyết Thiến. Lý Nguyên Lãng chỉ là đồng phạm. Cho nên suy nghĩ của cô không tính là sai."
Tang Cẩn không nói chuyện, chỉ im lặng ngồi nghe anh giải thích. Cô biết anh đang an ủi cô. Cô quả thật cần phải thừa nhận, cô là dân thường, về sau không nên tùy tiện tham gia viết sườn tâm lý tội phạm, cái môn khoa học cao thâm này. Mà có lẽ, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.
"Hôm nay tôi sẽ dọn về trường, mấy ngày nay thật sự cảm ơn anh... A!" Tang Cẩn đột nhiên rên lên một tiếng.
"Sao vậy?" Bàng Lỗi lập tức ngồi thẳng dậy, tầm mắt dừng ngay tay cô. Tay cô hình như vừa bị thứ gì cắt trúng, máu đỏ theo đó chảy ra.
Anh thật không tin có người lại bị vỏ trứng gà cắt vào tay.
Bàng Lỗi nhanh chóng giật lấy trứng gà nằm trong tay cô, tay còn lại trực tiếp kéo cô về phòng. Anh nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chú ý tới hộp thuốc đặt trên bàn trang điểm.
Bàng Lỗi cầm nó qua, sau đó kéo cô ngồi xuống giường, nhanh chóng mở hộp thuốc. Anh lấy một miếng băng keo cá nhân từ bên trong, xé bao bì, dán lên chỗ bị đứt của tay cô.
Tang Cẩn không khỏi hoảng loạn. Một tay anh giữ tay cô, tay còn lại xoa xoa mặt trên của băng dán, đôi mắt nhìn chằm chằm, dường như đang cố gắng xác nhận băng dán đã dán kỹ chưa.
Toàn bộ bàn tay dường như đã nằm trọn trong lòng bàn tay của anh. Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp từ nơi đó, hơn nữa còn có một chút ươn ướt. Cô muốn rút ra, kết quả, anh lại xé miếng băng dán vừa rồi: "Đổi cái khác."
"Hả? Vì sao phải đổi?"
"Dán không đúng vị trí, nhìn rất khó coi."
"..."
Tang Cẩn trơ mắt nhìn anh lặp lại hành động vừa rồi. Cô bị bắt phải để tay lên mu bàn tay anh, tất cả đều là mồ hôi, hình như đã có chút lạnh lẽo.
May là tiếng chuông di động từ phòng khách vang lên giải cứu cô khỏi sự xấu hổ.
Bàng Lỗi đứng dậy, ra ngoài phòng khách nhận điện thoại.
Tang Cẩn không đi cùng, cô ở lại bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Nhưng rất nhanh, người cầm điện thoại từ bên ngoài đã trở về, di động cũng đã bật loa ngoài.
Đầu bên kia truyền tới tiếng của Chu Tiểu Vạn: "Boss, kết quả giám định hung khí đã có, vết thương trí mạng trên cổ Đàm Tuyết Thiến chính là do đai lưng của Tiêu Vũ San gây ra. Dây đai đó khá mắc tiền nên cô ta mới đeo cả ngày trên người. Bây giờ chứng cứ đều chỉ về phía Tiêu Vũ San, nhưng cô ta lại không chịu thừa nhận, một mực khẳng định bản thân không hề giết người, còn nói hung thủ chính là Tiêu Túc. Tiêu Vũ San kể tối thứ tư, cô ta luôn ở trong phòng 1002, còn Tiêu Túc và Lý Nguyên Lãng ở phòng 1004 của Đàm Tuyết Thiến. Thời điểm cô ta ra ngoài, Đàm Tuyết Thiến đã chết. Sau đó, Tiêu Túc và Lý Nguyên Lãng ép cô ta phối hợp di chuyển thi thể, làm giả hiện trường tự sát. Nửa đêm Lý Nguyên Lãng mới trở về phòng cô ta. Cả quá trình gần như giống hệt suy đoán trước đó của anh. Boss, anh thật quá thần..."
"Kết án. Chuyện này dừng ở đây." Bàng Lỗi trực tiếp dập máy, vứt điện thoại lên giường, sau đó bắt đầu lột trứng gà.
"Vì sao anh lại ngồi trên giường lột trứng? Việc này thật quá kỳ lạ!" Tang Cẩn nghe Chu Tiểu Vạn nói thế, trong lòng vô cùng hưng phấn, cô vốn tưởng anh cũng sẽ cô, nhưng kết quả anh lại coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn ngồi trên giường cô lột vỏ trứng.
"Vì sao là vì sao hả? Người ngốc nghếch như cô, lột trứng gà cũng để bị thương ở tay mới là kỳ lạ." Bàng Lỗi vươn tay, ý bảo cô lại lấy trứng.
Đây là lần đầu tiên Tang Cẩn nghe có người nói cô ngốc nghếch, trong lòng vô cùng khó chịu, cho nên cô không chút cử động.
Người đàn ông ngáp một cái: "Mau lấy ăn đi, đừng đùa giỡn nữa. Ăn xong rồi muốn chơi gì cũng được, còn tôi phải ngủ một giấc."
"..." Có lầm không vậy? Anh ta đang nói chuyện với đứa trẻ ba tuổi hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.